“Vật nhỏ, em nghe anh giải thích.” Giang Mạc Thần hoang mang rồi, khẩn trương nắm lấy tay của Cố Du, căng thẳng nói, “Em biết, bệnh viện này là dưới danh nghĩa của nhà anh, anh ngày xưa có đau ốm gì, thường xuyên đến căn bệnh viện này, bác sĩ khoa xương khớp trẻ tuổi nhất, cũng có chút quan hệ với Giang gia nhà anh, cho nên……”
Nhưng Cố Du lại “phụt” một tiếng cười lên, “Giang đại thiếu gia, nhìn thấy vẻ mặt anh như thế, em ghẹo anh thôi mà! Ha ha ha~”
“Vật nhỏ to gan, không ngờ lại chọc ghẹo bổn thiếu? Xem bổn thiếu làm sao trừng phạt em!” Giang Mạc Thần cười ôm chặt lấy Cố Du, ẵm cô lên giường, đè dưới người mình, “Hay là, bổn thiếu bây giờ ăn em?”
Y tá qua đến thay thuốc cho Giang Mạc Thần, vừa mới bước vào, liền nhìn thấy cảnh tượng nóng rực này, xấu hổ đến đỏ cả mặt.
Nhưng lại không thể không mở lời nhắc nhở, “Giang……Giang thiếu, tình trạng bây giờ của anh, vẫn không thích hợp tiến hành……vận động mạnh.”
Cố Du khẩn trương đẩy Giang Mạc Thần ra, nhảy xuống giường, chỉnh sửa lại quần áo của mình, còn giận dữ liếc nhìn Giang Mạc Thần, “Không đàng hoàng!”
Nhưng Giang Mạc Thần lại vẻ mặt không để ý, “Tôi thân mật với vợ của mình, thì có sao?”
Y tá chỉ có thể cười ngượng ngùng.
……
Sau khi dưỡng thương vài ngày ở bệnh viện, Cố Du cuối cùng trong sự quấn mãi không buông của Giang Mạc Thần đã giúp anh làm thủ tục xuất viện, hai người tay nắm tay nhau, đến cục Dân chính lãnh về cuốn sổ kết hôn đo đỏ.
Thế là, trên đường về nhà, Giang Mạc Thần cứ nhìn vào cuốn sổ đỏ cười hoài.
Người lái xe trở thành Cố Du.
Nhưng tiếng cười của người đàn ông cứ bất chợt cười lên làm Cố Du mất tập trung hết mấy lần.
Không mấy dễ dàng chiếc xe lái vào được nơi Giang Mạc Thần sớm đã mua---nhà mới của cô và Giang Mạc Thần, cô tắt máy xe, đưa tay nhéo mạnh người đàn ông, “Có cần đắc ý như thế?”
“Đau!” Giang Mạc Thần ngoảnh đầu lại, “Bổn thiếu không có nằm mơ, là thật đấy!”
Người này, không phải trở thành kẻ ngốc chứ?
Cố Du đột nhiên có chút lo lắng.
Vội vàng từ ghế lái xuống xe, đi đến vị trí phó ghế lái, mở cửa xe ra, “Giang Mạc Thần, anh xuống đi, để em kiểm tra kiểm tra anh, axit là tạt vào sau lưng, đầu óc sao lại xảy ra vấn đề thế?”
Sắc mặt của Giang Mạc Thần lúc này mới trầm xuống, xuống xe.
Giây tiếp theo, lại “bằng” một tiếng đóng cửa xe, ôm lấy eo của Cố Du, quay người đè cô lên thân xe, “Vật nhỏ, em biết ý nghĩa lãnh xong cuốn sổ kết hôn không?”
“Cái gì?” Cố Du theo phản xạ hỏi ngược lại.
Mép miệng Giang Mạc Thần nhếch lên, ma mị đắc ý, “Ý nghĩa là, bổn thiếu phải bắt đầu cầm sổ làm việc rồi!”
Mặt Cố Du đỏ lên, nụ hôn của người đàn ông đã rơi xuống, tỉ mỉ quấn lấy hai vành môi, như là muốn nhai hai miếng thịt mềm kia vào bụng của anh, còn cô miệng hơi hé, lưỡi của anh đã nhân cơ hội chui vào, tịch thu sạch sẽ không khí trong khoang miệng cô.
Nụ hôn triền miên, rất nhanh khiến đầu óc Cố Du choáng váng……đợi lúc cô tỉnh táo, người đã đến sofa trong phòng khách, quần áo bị cởi sạch sẽ, cơ thể to lớn của người đàn ông đè xuống, trong mắt dâng lên một ngọn lửa không cho khước từ.
Biết vết thương đằng sau lưng của anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cô không dám ôm lấy, chỉ có thể để cơ thể dựa vào phần đệm của sofa, chịu đựng sự tấn công hung hãn mạnh mẽ một lần lại một lần của anh……
……
Nhà mới của Giang Mạc Thần và Cố Du ở ngay kế bên sơn trang Nhất Khuynh, đây là ý của Giang Mạc Thần, anh muốn Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh giúp anh lo liệu công ty của Giang gia, để anh và Cố Du có thể ngọt ngào với nhau, cũng tại vì tình cảm của Cố Du và Vân Khuynh càng ngày càng tốt, ở gần nhau hơn, tự nhiên sẽ càng tốt hơn.
Cho nên, nghe nói Giang Mạc Thần và Cố Du lãnh xong cuốn sổ kết hôn xong về, Vân Khuynh liền kéo Hoắc Nhất Hàng qua đây để tặng chúc phúc cho bọn họ, thuận tiện nói cho bọn họ nghe hôn lễ phải làm một số công việc chuẩn bị.
Ai ngờ được, hai người này ban ngày lại ở đại sảnh làm chuyện ấy, hơn nữa, ngay cả cổng cũng không đóng lại.
Vân Khuynh bước vào nhà, vẫn chưa hoàn toàn vòng qua tấm bình phong đặt ở cửa chính, liền nhìn thấy hai cái chân trắng tinh, ở vai của người đàn ông ra sức dao động.
Cô vội vàng quay lưng lại, đẩy Hoắc Nhất Hàng ra cửa. Trên mặt đỏ lên một mảng, “Anh……anh em và Du Nhi……có chút bận!”
Hoắc Nhất Hàng cau mày, tiếp đó nghe được động tĩnh bên trong.
“Đi!” Anh tuôn ra một chữ thanh lạnh, gặp ngay chuyện này, cũng đích thực có chút ngượng ngùng.
Nhanh chân bước ra ngoài, nhìn thấy Vân Khuynh đi về hướng nhà, Hoắc Nhất Hàng đi nhanh chân, kéo lấy Vân Khuynh “Khuynh Khuynh, khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, chúng ta vẫn chưa đi riêng với nhau lần nào, hay là, hôm nay, chúng ta đi dạo phố?”
Vân Khuynh nghĩ ngợi một hồi, gật đầu.
Từ cảng C trở về, liền là đủ thứ chuyện, cô đích thực và Hoắc Nhất Hàng chưa từng đơn độc đi riêng với nhau được bao nhiêu lần.
Người đàn ông nhỏ mọn này, khẳng định lại không vừa ý rồi.
Nếu như anh muốn đi, vậy thì đi thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT