“Đi xa quá rồi, thôi, bỏ qua, chúng ta vẫn nên quay về chủ đề chính.”

“Bổn thiếu gia cảm thấy, sự việc lần này không chỉ là âm mưu của Trương Thông mà là của cả Giang gia, cái đám bắt cóc muốn không phải là thông tin lấy được ở trên thuyền mà là hủy hoại thanh danh của Du Nhi, cũng như hủy hoại thanh danh của bổn thiếu gia, nhưng xui cho Trương Thông là giao kèo không chắc chắn, bị chơi ngược lại, nếu không tại sao đám bắt cóc không cần tiền mà chỉ phế bỏ cậu ta?”

“Xét thấy mấy người nhiều lần ra tay với vợ chưa cưới của bổn thiếu gia, âm mưu cực kỳ thâm độc, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, hành vi cực kỳ tàn ác! Cái bổn thiếu gia muốn bây giờ không phải là khiến Giang gia biến mất khỏi Vinh thành, mà là khiến Giang gia mất hết tất cả, trả giá đắt cho những gì mình đã làm rồi mới lăn ra khỏi Vinh thành!”

“Trương phu nhân, bà nên quay về thông báo với Trương Thông và toàn bộ người của Trương gia đi, chiều nay bổn thiếu gia sẽ đến Trương gia một chuyến, ai còn có thể giãy dụa thì tranh thủ giãy dụa, ai mà không muốn giãy dụa thì yên phận nằm chờ chết! Bây giờ bổn thiếu gia cho bà 1 phút, lập tức biến khỏi đây!”

Ngữ khí Giang Mạc Thần rất nghiêm túc, rất kiên quyết, rất lạnh lùng.

Mẹ Trương bất lực, bà biết lần này Giang Mạc Thần rất kiên quyết, liền nói: “Giang thiếu, cậu……Trương Thông nhà tôi không hề có ý định mưu hại Cố Du, Trương gia chúng tôi cũng không có ý muốn hãm hại Cố gia, càng không có khả năng mưu hại Giang gia, cậu nói không thành có, đổi trắng thay đen, tôi không phục!”

Giang Mạc Thần nhếch miệng cười: “Bà phục hay không liên quan gì bổn thiếu gia, bổn thiếu gia không có nhẫn nại, lập tức cút khỏi đây!”

“Hay là bà muốn bổn thiếu gia tìm một cái tội danh cho bà, đưa bà vào đồn cảnh sát ngồi vài ngày?”

Sắc mặt mẹ Trương cứng đờ, bà rất sợ hãi, nhưng bà biết nếu bây giờ bà mà rời đi, chắc chắn Giang Mạc Thần sẽ không tha cho Trương gia, lúc đó bà sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Trương gia, lúc đó Trương gia vì muốn bảo vệ sự an toàn cho gia tộc, chắc chắn sẽ từ bỏ bà và Trương Thông.

Nghĩ như vậy, bà lại càng hận Cố Du: “Con nha đầu đê tiện này, nếu không phải vì mày, Giang thiếu sao có thể ghi hận với Trương gia như vậy, cũng không biết mày đã cho Giang thiếu uống bùa mê gì mà cậu ta không ngừng bảo vệ mày như vậy.”

Bây giở xem ra, âm mưu hủy hoại thanh danh của Cố Du, ép Cố Du gả cho con trai bà đã bất thành, không bằng bây giờ bà xuống nước, làm dịu lòng Giang Mạc Thần, để cậu ta từ bỏ ý định đối phó Trương gia?

Đến lúc này, mẹ Trương còn nghĩ mình rất có bản lĩnh, chỉ vài câu là có thể khiến Giang Mạc Thần đổi ý!

Đến lúc này mà bà còn do dự mình có nên chịu thua không, mình có sai không, mình có nên xuống nước không?

Giang Mạc Thần không cho bà cơ hội do dự, liền hướng ra cửa la lớn: “Mấy người chết hết rồi à? Còn đứng đó làm gì, lập tức đem cái thứ ô uế này ra khỏi đây.”

Lập tức có 2 người bảo vệ to lớn từ cửa đi vào, một người giữ tay trái của mẹ Trương, một người giữ tay phải, đồng thời bịt kín miệng của bà.

Mẹ Trương thậm chí còn không kịp giãy dụa, liền bị kéo ra ngoài!

Lúc này Giang Mạc Thần mới đứng lên, quay lại nói với ba mẹ của Cố Du: “Ba mẹ vợ, chuyện của Cố Du con sẽ trở về xử lý, nhất định sẽ khiến Trương gia biến mất khỏi Vinh thành, để ba vợ mẹ vợ không phải phiền lòng thêm!”

Quay đầu, anh nói với Cố Du: “Em đó, vật nhỏ này, không chịu nghe lời anh ngoan ngoãn ở nhà, chạy đến trường học làm gì. Đến trường học cũng được, nhưng đợi 3 ngày sau, được không?”

- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play