Anh ta cố tình nhấn mạnh hai từ “vận động”, khiến cho Vân Khuynh đỏ mặt và nhanh chóng mở chủ đề: “Anh…anh làm như vậy quá ngông cuồng, một hồ bơi nước nóng lớn như vậy thì phải đốt trong vòng bao lâu? Để bao lâu?”
Hoắc Nhất Hàng nói: “Anh cứ tưởng rằng, câu hỏi của em là tiếp theo mình sẽ làm trong bao lâu.”
Đặt một bể nước nóng thật sự không là gì, có rất nhiều ngành phòng tắm công cộng hoặc ngoài trời, không phải cũng cung cấp nước nóng cho bể?
Anh ta biết rằng Vân Khuynh mở chủ đề nói như vậy chỉ do cô ấy đang xấu hổ, nhưng cô ấy luôn xấu hổ như vậy thì không được.
Vì thế, anh ta đã kéo chủ đề nói lại và trực tiếp nói với cô ấy: “Khuynh Khuynh, anh muốn em, ở đây, ngay lúc này!”
“Anh…” Đôi má đỏ của vân Khuynh như một hạt giống chín quả: “Em hiểu….ý của anh, anh không thể nào nói tránh một chút sao?”
“Tại sao anh phải nói tránh chứ?” Hoắc Nhất Hàng nói: “Bây giờ em là vợ anh, chúng ta đều là những người trưởng thành khoẻ mạnh, anh có ý định với em và muốn hoà nhập cùng em, đây là điều không thể bình thường được nữa, không phải sao?”
“Đúng, nhưng mà….” Vân Khuynh đang suy nghĩ, nhưng lại không biết phải nói gì.
Hoắc Nhất Hàng nhếch khoé miệng: “Đừng nhưng nhị nữ, nắm bắt thời gian” Lời nói của anh ta vừa dứt thì anh đã khéo léo bắt đầu cở quần áo trên người Vân Khuynh: “Lần đầu tiên, anh cho em trải nghiệm không tốt, tối nay anh phải xoá sạch cảm giác tồi tệ đó!”
Vân Khuynh chưa kịp phản ứng, quần áo đã bị Hoắc Nhất Hàng vứt sang một bên. Cô ta không nhịn được và nói thêm: “Anh đừng vứt xuống nước, áo này mắc lắm đó, ngâm vào nước hư thì thật tiếc.”
“Ồ, anh đã cưới một người vợ chu đáo và kỹ càng.” Hoắc Nhất Hàng vừa “bận” vừa nói: “Nhưng mà Khuynh Khuynh à, bây giờ chúng ta đều ở trong nước rồi, anh chỉ quan tâm đến em. Quần áo hay thứ gì đó quá cản trở rồi nên tốt hơn hết là đi qua một bên.”
“Em yên tâm, sau này em muốn quần áo gì thì anh đều sẽ mua cho em, dù cho người đàn ông của em không đủ điều kiện thì cũng sẽ mua nổi vài bộ quần áo cho em…ngoan, nâng tay lên cởi áo ra….umm, và nâng đùi lên…”
Vân Khuynh phát hiện, đối với những nhu cầu này của Hoắc Nhất Hàng, cô ấy vàng khó từ chối hơn Ngay cả khi cô ấy từ chối từ lúc đầu nhưng nhìn thấy ánh nhìn đỏ rực trong mắt anh thì sự từ chối yếu ớt này cũng nhanh chóng tan chảy.
Làn sóng trong bể nước ấm bắt đầu lắc lư, một đôi tình nhân nồng cháy bên nhau trong một đêm bình yên như vậy.
Hoắc Nhất Hàng cũng không biết là vô tình hay cố tình. Anh ta không hướng về phía thành bể, chỉ đứng trong bể và sóng nước vừa đủ chảy qua ngực anh. Vân Khuynh bị anh ta nhấc lên, trọng tâm không vững thế nên chỉ có thể ôm lấy anh ấy. Hai người không ngừng trong tư thế thân mật, trong tình yêu đại dương và không ngừng tiến lên.
Giữa trận chiến, Vân Khuynh cảm thấy đôi khi bản thân trở thành một con thuyền nhỏ, đung đưa trong những cơn sóng dữ dội mà Hoắc Nhất Hàng mang đến cho cô. Bất cứ khi nào đều có khả năng bị chìm, nhưng giây phút cuối cùng anh bị kéo về và có ý tưởng để cập bến, nhưng lại có sự tiếc nuối trong cảm giác tuyệt vời.
Đôi khi nó cũng rất êm đềm, giống như một cơn gió thổi nhẹ, làn sóng nhẹ nhàng lăn trên bãi cát trắng, mọi thứ thật hài hoà, thư giãn và yên tĩnh.
Đôi khi, cứ nghĩ rằng bản thân trở thành một chiếc lông vũ nhẹ nhàng, lơ lửng trong không trung, bơi qua lại…
Cho đến lúc, Vân Khuynh cảm giác được một tia nóng phun sâu vào trong cơ thể của bản thân.
Cô giật mình tỉnh dậy, nắm lấy tay Hoắc Nhất Hàng vội vàng nói: “Anh….hôm nay anh không đeo bao?!”
Kể từ khi Hoắc Nhất Hàng có được giấy chứng nhận kết hôn, hai người trở thành vợ chồng hợp pháp, điều như thế này cũng đã xảy ra vài lần. Hoắc Nhất Hàng mua một hộp bao tránh thai, mỗi lần luôn nhớ dùng một cái, nhưng đến hôm nay rõ ràng là không dùng….
“Anh không đeo bao, em….có thai thì làm sao?” Vân Khuynh có chút hoảng loạn.
“Đúng, hôm nay anh không đeo!” Hoắc Nhất Hàng trả lời câu hỏi của Vân Khuynh trước, và tiếp tục hỏi cô: “Khuynh Khuynh, anh không có ý định đeo nó, trước đó anh luôn muốn giúp em thoát khỏi những hoàn cảnh khó khăn, nghĩ cách khiến em ra khỏi cuộc hôn nhân với Lục Văn Bân, cũng sợ rằng em mệt mỏi nên anh khăng khăng đeo nó. Nhưng bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, những chuyện đó đã giải quyết được phần lớn nào rồi. Chúng ta bây giờ cũng thoải mái nhiều rồi, nên anh cảm thấy chúng ta cũng nên có một đứa con rồi.”
Nói xong điều này, trong lòng Hoắc Nhất Hàng có chút hồi hợp và nhanh chóng nói thêm vài câu: “Khuynh Khuynh, chẳng lẽ em không muốn có một đứa con thuộc về mình sao? Cho dù là nam hay nữ thì chỉ cần đứa bé mang dòng máu của em, là con của em thì em có thể mang những sự thiếu sót sự tiếc trong bản thân mình để bù đắp cho đứa con khiến đứa con không phải nhiều đau khổ như em, sự yêu thương của em sẽ giúp cho con luôn toả nắng vui vẻ, em không để con lựa chọn con đường mà chúng không thích, giấc mơ của chúng đều có thể trở thành hiện thực, em không quan tâm rằng con có hiếu thảo, bình thương hoặc là vĩ đại đều được. Chỉ cần con có thể khoẻ mạnh khôn lớn, hạnh phúc đến già…”
Có lẽ Hoắc Nhất Hàng mô tả rất tốt, Vân Khuynh im lặng di chuyển, trong lòng có chút rung động.
“Em….em không phải không muốn có con, em chỉ là có một số nỗi sợ hãi. Em không nghĩ rằng bây giờ là thời điểm tốt. Lục Văn Bân kết hôn với Dương Liễu, Vân Bính Hoa và Tô Tương không còn quan hệ gì với em nữa, Vân gia đã mất nhưng Lục gia vẫn còn. Thù của bà nội em chưa trả xong, vả lại bao gồm Dương Liễu trong Lục gia và những người khác, em nghĩ rằng họ chắc chắn còn có âm mưu để chống lại em. Chỉ là họ chưa hành động thôi.”
“Nhất Hàng, nếu như em mang thai vào thời điểm này, không phải sẽ rất nguy hiểm sao? Ngay cả khi em có thể ổn định trong thời kỳ mang thai, sau khi sinh đứa trẻ ra thì cũng tránh được sự nguy hiểm sao?”
“Em có thể khiến bản thân gặp nguy hiểm, nhưng nếu có con mà lại không thể được vệ được chúng thì em nghĩ rằng em sẽ càng….”
Vân Khuynh chưa nói dứt câu, Hoắc Nhất Hàng đã ngắt lời rồi: “Khuynh Khuynh, bây giờ em còn chưa thích nghi với danh tính của mình sao? Em không cô đơn nữa!”
Trong ánh nhìn của Hoắc Nhất Hàng toát lên sự nghiêm túc và có vẻ hơi tức giận: “Khuynh Khuynh, anh nói lần cuối, em đã kết hôn với anh rồi, em là người đã có chồng. Dù có mưa gió bão bùng thì cũng có người ở bên cạnh em. Bảo vệ đứa trẻ và phụ nữ cũng chính là trách nhiệm của anh. Chẳng lẽ em nghĩ rằng, anh không có khả năng bảo vệ em và con của chúng ta sao? Em không tin tưởng anh sao?”
“Đây….” Vân Khuynh lắc đầu: “Không phải, Nhất Hàng, anh hiểu lầm rồi, em không phải không tin tưởng anh, chỉ là….”
“Vậy thì em đừng sợ, đừng hoảng, đừng ngần ngại.” Hoắc Nhất Hàng dùng hai tay giữ trên khuôn mặt của Vân Khuynh và hôn nhẹ lên đôi môi đỏ của cô, nhẹ nhàng nói: “Khuynh Khuynh, lúc trước mẹ anh thường nói, khi người đứa trẻ trở thành người đàn ông thì sẽ không còn nhà nguyên thuỷ, mà là tìm thấy một người phụ nữ thích hợp, kết hôn với cô ta thì mới được xem là nhà mới. Sau đó có con thì gia đình này sẽ hoàn hảo.
Khi mẹ nói với anh những điều này, mặc dù muốn cảm giác ôm cháu nội, nhưng bây giờ anh thật sự muốn cùng em sinh một đứa con, một đứa con thuộc về chúng ta, đứa trẻ sẽ nối tiếp dòng máu của chúng ta, là tình yêu của chúng ta. Anh phụ trách dạy con sự dũng cảm kiên cường, em phụ trách dạy con hiền lành tử tế, được không?”
Hoắc Nhất Hàng nói trong sự chân thành, Vân Khuynh đều có thể cảm nhận được, cô mở miệng và mỉm cười, nói trong nước mắt: “Được thôi! Anh nói sinh thì sinh, nếu như sinh con gái thì anh phải bảo vệ hai mẹ con, nếu như sinh con trai….”
“Cha con anh sẽ bảo vệ em!” Hoắc Nhất Hàng nói trong sự vui vẻ, không thể chịu đựng và hôn lên môi Vân Khuynh: “Vậy thì chúng ta…thêm một lần nữa, anh cảm thấy xác suất một lần có chút nhỏ….”
Do đó, hai tiếng tiếp theo thì Vân Khuynh không ngừng bị Hoắc Nhất Hàng tiến vào trong cơ thể.
Người đang ngâm mình trong nước nóng, rất dễ bị yếu, cộng với bài tập thể dục “Bạo lực” này thì đến khi kết thúc cô cũng không muốn di chuyển dù chỉ là một ngón tay.
Hoắc Nhất Hàng là sinh long hoạt hổ, bế cô ấy lên bờ nghỉ ngơi, để cô ấy ngồi trên những bậc thang, đi lấy chiếc khăn khô sau đó quấn vào người cô ta và ôm vào trong căn biệt thự đang bật điều hoà.
Sau đó, Hoắc Nhất Hàng thổi mái tóc ướt của Vân Khuynh và Vân Khuynh hỏi anh ấy, “Tối nay chúng ta không quay lại Quân Tỷ Sơn Trang sao?”
“Ừm, không về nữa.” Hoắc Nhất Hàng nói: “Nếu như về, mẹ chắc chắn sẽ liên tục tụng kinh việc chúng ta đã phá hôn lễ của Lục Văn Bân và Dương Liễu, bà ta rất phấn khích. Nếu không nói những lời phấn khích đó ra thì sẽ không ngủ được, em mệt rồi, tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây đến sáng mai hãy trở về.”
Vân Khuynh đã hiểu rõ và cười, nằm trên giường với sự yên tâm
Một lát sau, Hoắc Nhất Hàng cũng lên giường.
Vừa nằm xuống thì một cuộc điện thoại gọi đến, anh ta nhấc nó lên nghe hơn một phút và nói: “Được, tôi biết rồi, cậu tiếp tục quan sát họ.”
“Nhất Hàng, xảy ra chuyện gì vậy?” Vâ Khuynh nghiêng người qua và hỏi Hoắc Nhất Hàng.
“Tô Tương nhập viện rồi.” Hoắc Nhất Hàng nói kết quả trước và cẩn thận quan sát biểu hiện của Vân Khuynh.
Nét mặt của Vân Khuynh có chút thay đổi, nhưng chỉ một lát sau là bình phục như bình thường, bình tĩnh và hỏi: “Bệnh gì?”
“Không có bệnh!” Hoắc Nhất Hàng đặt sự an tâm của mình vào trong bụng, phản ứng của Vân Khuynh khiến anh ta tin rằng ảnh hưởng của Vấn Bính Hoa và Tô Tương với cô ấy càng ngày càng ít.
Anh ta tiếp tục nói: “Người mà anh sắp xếp gửi tin nhắn đến, nói rằng đám cưới Lục Văn Bân và Dương Liễu đã kết thúc, Lục Văn Bân rời đi trước, Cao Thuý Lan và Vân Bính Hoa, Tô Tương đã cãi nhau một trận và sau đó cũng rời đi với Lục Bác Dương. Sau đó Dương Liễu, Tô Tương, Vân Bính Hoa đã xé mặt, Tô Tương bị Dương Liễu làm tức đến ngất đi và Vân Bính Hoa đưa đến bệnh viện.
Vân Khuynh nghĩ một hồi và nói: “ Em có thể đoán được giữa họ đã xảy ra chuyện gì, cái loại người ích kỷ và độc ác như Dương Liễu chắc là biết rằng Vân Bính Hoa và Tô Tương hết tiền rồi nên đã từ bỏ họ.”
“Vậy em….bây giờ có cách gì?” Hoắc Nhất Hàng hỏi: “Anh ám chỉ việc đối với Vân Bính Hoa và Tô Tương.”
“Không có cách gì cả.” Vân Khuynh trả lời: “Bà nội đã nói, mọi thứ đều có hậu quả riêng của nó. Họ đã nhiều năm yêu thương Dương Liễu, đây là quả của họ thì để họ tự nuốt lấy nó. Đối với em, em với họ đã không có quan hệ gì nữa, trong lòng vẫn sẽ đau nhưng sẽ không có hành động thực tế gì nữa.
“Hy vọng trong lòng em thực sự không còn đau buồn nữa.” Hoắc Nhất Hàng ôm chặt Vân Khuynh im lặng một lúc và nói: “Khuynh Khuynh, anh chuẩn bị cái chết cho Lục gia rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT