Edit: Ư Ư

Ánh mắt Giang Lưu dừng lại một giây trên sườn mặt bị thương của nàng, hắn thu hồi ánh mắt, nói: "Lên xe đi."

Giang Tiện Ngư chán ghét Bạch Tửu, hẳn là không muốn ngồi cùng Bạch Tửu, nhưng lại nghĩ nếu hắn ta không ngồi cùng Bạch Tửu, lại làm phụ thân tức giận, hơn nữa Bạch Tửu còn đang bị thương, tay còn đang quấn băng, dù muốn cũng không giở được trò gì, hắn ta nhìn Bạch Tửu lên xe ngựa, cũng nhấc chân theo sau.

"Tiện Ngư."

Giang Tiện Ngư dừng bước, xoay người nhìn về phía phụ thân mình.

Giang Lưu không lạnh không nhạt nói: "Ngươi ngồi cùng ta."

Tiếp theo, Giang Lưu lên một cái xe khác.

Giang Tiện Ngư chần chờ một lát, vẫn đi theo Giang Lưu lên chiếc xe ngựa bên kia.

Tiểu Tú ngồi bên cạnh Bạch Tửu, rất lo âu nói: "Tiểu thư, vì sao ngươi không nói với không đi tham gia tiệc với Đại tướng quân? Mặt ngươi bị thương, đến lúc đó lại có nhiều khách như vậy, nói không chừng Bạch Cẩm Thư còn có mặt, không phải sẽ bị chế giễu sao?"

"Không sao." Bạch Tửu nhắm mắt giả ngủ, "Ta cũng không để ý chuyện này."

Mặt nàng bị thương, ít nhất sẽ không hấp dẫn Hiên Viên Lãng nhan khống kia, xét về mặt này, đây cũng không phải là chuyện xấu.

Nàng chỉ kỳ quái, vì sao Giang Lưu nói nàng phải tham gia tiệc mừng thọ này, càng quan trọng là, mỗi lần nhìn thấy hắn đều sẽ tâm viên ý mã(*), làm nàng quên mất không nói chuyện không đi phủ Tà Vương, điều này rất không bình thường.

Theo lý mà nói, nàng đã qua cái tuổi xuân tâm manh động.

Bạch Tửu cũng không biết có phải do cái thân thể này ảnh hưởng tới nàng không, tóm lại, bây giờ vừa nhìn thấy Giang Lưu, nàng có cảm giác là sự thật.

Nàng ôm cái suy nghĩ không có câu trả lời này, cùng đoàn người của phủ tướng quân tới phủ Tà Vương.

Trước khi xuống xe, Bạch Tửu vẫn cầm lấy khăn che mặt Tiểu Tú đưa đeo lên, Giang Tiện Ngư nhìn thấy Bạch Tửu đeo khăn che mặt cũng nói móc, có thể thấy được hắn ta biết sự quan trọng của khuôn mặt đối với một nữ nhân, nhưng trong mắt hắn ta, Bạch Tửu cũng chỉ có khuôn mặt này.

Bạch Tửu và Giang Tiện Ngư là tiểu bối, đều tự giác đi theo phía sau Giang Lưu, nhưng Giang Tiện Ngư lại khinh thường đi cùng Bạch Tửu, cũng không chú ý tới chuyện Bạch Tửu càng đi càng chậm, càng ngày càng xa.

"Tiểu Cửu."

Bạch Tửu nghe thấy giọng nói quen thuộc của gia gia, nàng lấy lại tinh thần, gia gia và phụ thân nàng đang đi tới, phía sau Bạch Lãng, là một thiếu nữ bạch y khí chất thanh lãnh.

Thiếu nữ kia nhìn thấy Bạch Tửu, thần sắc nhàn nhạt trên mặt không thay đổi, nhìn ra nàng ấy cũng không muốn chào hỏi Bạch Tửu, chỉ coi Bạch Tửu như một người xa lạ tới.

Đây là Bạch Cẩm Thư, sau khi Bạch Cẩm Thư trọng sinh, đã hố Bạch Tửu một phen, làm Bạch Tửu từ mệnh Hoàng Hậu biến thành mệnh phu nhân của con vợ lẽ, dựa theo tính cách của Bạch Tửu, chỉ sợ trong lòng rất hậm hực, Bạch Cẩm Thư cho rằng đây đã là trả thù Bạch Tửu, nếu trả thù, vậy nàng ấy và Bạch Tửu chỉ là người xa lạ, chỉ cần Bạch Tửu không gây chuyện, vậy Bạch Cẩm Thư cũng sẽ không chủ động làm gì.

Bạch Tửu liếc mắt nhìn Bạch Cẩm Thư, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nữ chính, nàng cảm thán một phen, không hổ là nữ chính, khí chất cao khiết như lan này, cũng không phải là người bình thường có thể có được.

"Tiểu Cửu, sao lại dùng khăn che mặt?" Bạch Lãng không hiểu lên tiếng.

Trước khi Tiểu Tú mở miệng, Bạch Tửu đã cười nói: "Ban đêm gió lớn, con sợ bị cảm lạnh."

Nói xong, Bạch Tửu như có như không nhìn Tiểu Tú, Tiểu Tú hiểu ra thành thành thật thật đứng.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

(*) Tâm viên ý mã: Tâm như con vượn đang nhảy nhót lưng tưng, ý như con ngựa đang chạy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play