Đây là lần thứ hai Giang Lưu đi vào phòng Bạch Tửu, lần đầu tiên đi vào phòng nàng, cũng là vì nàng đột nhiên phát bệnh té xỉu, hắn cũng không rảnh lo nam nữ khác biệt bế nàng về, hôm nay đi vào phòng của nàng, cũng là vì bệnh của nàng, chẳng qua lúc này bệnh của nàng càng thêm nghiêm trọng.
Bạch Tửu ngồi dựa vào thành giường, khuôn mặt tái nhợt, suy yếu đến nỗi dường như chỉ cần một ngón tay cũng có thể đẩy ngã nàng, vô lực nâng mắt, còn chưa phát ra âm thanh, khóe mắt đã rơi nước mắt.
Giang Lưu ngừng lại, đi tới mép giường, câu nệ hỏi: "Nếu ngươi cảm thấy uất ức thì cứ nói, ta sẽ làm chủ cho ngươi."
"Ta... Ta không uất ức..." Bạch Tửu nhẹ chớp mắt, lông mi khẽ run, lại chảy xuống một giọt nước mắt.
Từ trước đến nay Giang Lưu chỉ nói chuyện với nam nhân, cho nên hoàn toàn không biết phải làm gì với một nữ tử đang khóc sướt mướt, hắn im lặng một lát, mất tự nhiên hỏi: "Vậy vì sao lại khóc?"
"Ta khóc là bởi vì ta cảm thấy mình đã phụ lòng tốt của Đại tướng quân và Thiếu tướng quân..." Cánh môi tái nhợt của Bạch Tửu khẽ mở, nhẹ nhàng khóc nức nở nói: "Nhưng ta lại chỉ có thể không biết tốt xấu phụ lòng tốt của Đại tướng quân và Thiếu tướng quân, ta cũng không biết vì sao, chỉ cần nghe thấy tên của nhị thiếu gia, trái tim sẽ đau đớn, rồi lại nghĩ tới chuyện nhị thiếu gia đối xử lạnh nhạt với ta, rồi..."
Nàng ôm ngực, đốt ngón tay trắng bệch, giống như cực kỳ đau đớn.
Giang Lưu duy trì khuôn mặt không biểu tình, giọng nói vẫn thanh lãnh như trước, "Ta sẽ nói chuyện với Lâm Uyên, làm nó không nói chuyện về Tiện Ngư trước mặt ngươi."
"Thiếu tướng quân vốn là có ý tốt, ta lại như thế, nếu Thiếu tướng quân tức giận..."
"Ngươi an tâm, Lâm Uyên xưa nay tính tình ôn hòa, nó không phải người sẽ tính toán chi li."
Bạch Tửu ngừng tiếng khóc, trong lòng xúc động, giống như cúi đầu trước sự thật tàn khốc, nàng nhỏ giọng nói: "Là ta không tốt, làm mọi người nhọc lòng khó chịu vì ta."
"Ngươi đừng nghĩ linh tinh, tĩnh dưỡng mới là điều quan trọng." Hắn nói: "Nửa tháng nữa, là ngày sinh của Tống thái phi, văn võ bá quan trong triều đều nhận được thiệp mời, đến lúc đó người của phủ tướng quân cũng phải tham dự, ngươi hãy đi cùng, cũng có thể nhìn thấy gia gia và phụ thân ngươi trong tiệc mừng thọ."
Nhìn thấy người thân, tâm tình của nàng chắc là có thể tốt hơn.
Giang Lưu đúng là tri kỷ, Bạch Tửu nghĩ vậy, bỗng nhiên chú ý tới ba chữ "Tống thái phi" này, Tống thái phi là mẫu phi của Tà Vương Hiên Viên Minh, sau khi tiên đế qua đời, Tống thái phi được Hiên Viên Minh đón về phủ, vậy Tống thái phi chuẩn bị tiệc, còn không phải là làm trong phủ của Hiên Viên Minh sao?
Thân thể của nàng tốt thì không nói, nhưng cái thân thể ma ốm này không đánh được ai, mà theo định luật của cốt truyện, một khi nữ phụ ác độc gặp nam nữ chính, vậy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, nàng thì lại không muốn xung đột với vị Tà Vương này.
Nhưng thấy Giang Lưu muốn xoay người rời đi, Bạch Tửu vội vàng cầm lấy tay hắn, "Từ từ!"
Bạch Tửu đột nhiên phát hiện ra bàn tay hắn lại lạnh băng như vậy, mà ánh mắt của hắn, ngay cả hơi thở trầm ổn trên người hắn cũng mang theo một tia nguy hiểm.
Phảng phất giống như nếu nàng không có một lý do cho việc "đánh bất ngờ" hắn, nàng sẽ thảm.
Mặc kệ là Giang Lưu hay là Giang Lâm Uyên, cả hai người này đều không thích bị người chạm vào.
Bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, Bạch Tửu chậm rãi thu hồi tay, "Ta... thấy ấn đường(*) của Đại tướng quân tỏa sáng, xem ra gần đây chắc chắn có chuyện sẽ xảy ra, bèn muốn hỏi Đại tướng quân... có hứng thú xem chỉ tay không?"
"Ngươi còn biết nhìn chỉ tay?"
Bạch Tửu biết mình có sức chiến đấu bằng cọng bún nuốt nuốt nước bọt, "Ngẫu nhiên lật sách của gia gia ta, hiểu sơ, hiểu sơ."
Đây thuần túy là nói dối, thư phòng của gia gia nàng toàn là mấy quyển sách khó hiểu, nàng không có hứng thú xem.
Bạch Tửu vốn tưởng rằng Giang Lưu nghe xong sẽ không có hứng thú rời đi, lại không nghĩ rằng hắn sẽ ngồi xuống ghế cạnh giường, không chỉ có như thế, hắn còn vươn tay, tỏ vẻ hắn rất hào phóng cho nàng xem.
Bạch Tửu làm gì biết nhìn chỉ tay chứ, ở trong trường cũng không dạy cái này.
Nhưng cục đá đã nâng lên, thì không thể đập vào chân mình, Bạch Tửu thanh thanh giọng nói, nghiêm trang nhìn chằm chằm bàn tay hắn một lúc lâu, thời gian từng giây từng phút trôi qua, nàng cũng không biết nói gì, nàng còn đang suy nghĩ chuyện vì sao tay hắn lại lạnh như vậy.
Giang Lưu hỏi: "Như thế nào?"
"Đại khái là thận hư."
Giang Lưu nhàn nhạt "Nga" một tiếng.
Kinh ngạc phát hiện ra mình đã nói gì, Bạch Tửu cứng người lại, nàng cuống quít sửa miệng, "Ta nói bàn tay Đại tướng quân trắng tinh không tì vết, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, tinh xảo giống một tác phẩm nghệ thuật, tuy có vết chai mỏng, nhưng lại không ảnh hưởng đến vè đẹp, ngược lại làm người ta càng thêm ấn tượng."
"Còn gì nữa?"
"Còn... Còn..." Bạch Tửu nghèo vốn từ không tìm được câu nào hay ho để vuốt mông ngựa nữa, nhưng nàng vẫn còn cảm nhận được hơi thở nguy hiểm bên cạnh, trong lòng cuống quýt, vươn tay đặt lên trên bàn tay của hắn, vẫn chưa chạm vào hắn, đã nâng mắt nở nụ cười, "Bàn tay của Đại tướng quân rất lớn, làm người cảm thấy rất an tâm."
Từ trên nhìn xuống, bàn tay trắng nõn của nàng cũng không thể che hết bàn tay của hắn, có lẽ là bởi vì nam nhân trời sinh đã có ưu thế hơn nữ nhân, lại có lẽ là bởi vì bàn tay của nàng còn nhỏ xinh yếu ớt hơn bàn tay của những nữ nhân bình thường.
Đáy mắt sâu thẳm của Giang Lưu hiện lên lúm đồng tiền của nàng, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, cuối cùng vẫn dời mắt, thu tay lại đặt ở sau lưng.
Nữ nhân này vừa rồi còn đang khóc, bây giờ đã có thể cười, nàng làm sao có thể thay đổi nhanh như vậy?
Giang Lưu khó được không biết nói gì, trong lòng không có đáp án.
*) Ấn đường: ấn đường là điểm nằm chính giữa hai đầu lông mày, nằm trên sống mũi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT