Văn Bỉnh vội vàng đi đến bên cạnh Tống Nhất Nhất, hắn ta khí phách mười phần hừ một tiếng, "Bạch Tửu kia, coi liên hoan phim trở thành nơi nào? Cư nhiên ở trong trường hợp này mà thông báo chuyện riêng của mình, còn dám đi trước, anh thấy cô ta căn bản không coi mọi người ra gì..."
"Thật đẹp trai a!" Tống Nhất Nhất nhìn bóng dáng Bạch Tửu biến mất, cô ấy nâng mặt, si mê nói: "Trực tiếp nói chuyện mình kết hôn với mọi người, thật quyết đoán!"
Mặt Văn Bỉnh lại đen.
Rõ ràng tổng giám đốc như hắn càng quyết đoán được không!?
Bạch Tửu đi ra đại sảnh, Mạnh Lan đi theo phía sau không ngừng nhắc mãi, "Rốt cuộc em nghĩ gì vậy? Đột nhiên nói ra chuyện kết hôn, em có biết sẽ xảy ra chuyện gì không?"
Đang nói, di động Mạnh Lan lại không ngừng vang, không cần nhìn đều biết là phóng viên và điện thoại của công ty.
"Dù sao sớm hay muộn cũng phải nói." Thái độ của Bạch Tửu nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng không có người quy định người nổi tiếng thì không thể kết hôn, cô ở trong giới giải trí này, chỉ là vì giải thưởng này, bây giờ đã xong, cô mới không quan tâm còn có thể hoạt động trong giới giải trí đâu.
Vừa mới đi đến chỗ ngoặt, đôi mắt Bạch Tửu đã sáng lên, cầm làn váy đi nhanh về phía trước, nhào vào trong lòng người đàn ông phía trước.
Kỳ Phụng vững vàng ôm cô vào trong ngực, anh nói: "Anh cho rằng một lát nữa em mới đi ra."
"Em nhớ anh, bèn đi ra trước."
Bạch Tửu cười, thấy Kỳ Phụng cầm một đôi giày đế bằng từ trong túi ra, lại ngồi xổm xuống đặt dưới chân cô, cô cởi giày cao gót ra, đeo đôi giày đế bằng này vào cảm thấy thoải mái hơn nhiều, Kỳ Phụng lại để đôi giày cao gót kia vào trong túi, sau đó mới đứng lên, cầm lấy tay cco
Mạnh Lan đang dinh dạy dỗ thêm hai câu, nhìn hình ảnh trước mắt, bỗng nhiên không còn gì để nói.
"Cả người bọn họ đều phát ra hơi thở ngược FA, đúng không?" Ngô Xuyên đứng bên cạnh Mạnh Lan, trong giọng nói lộ ra oán khí.
Mạnh Lan không nói gì nhìn Ngô Xuyên.
Sắc mặt Ngô Xuyên đỏ lên, bộ dáng ngại ngùng.
Mạnh Lan lại đột nhiên cảm thấy còn rất có ý tứ, chị còn chưa làm gì mà, người này đã vội vàng thẹn thùng
Bạch Tửu và Kỳ Phụng đều không quan tâm hai người phía sai, bọn họ nắm tay đi ra ngoài, mười ngón xen kẽ, Bạch Tửu cảm thấy trong lòng cũng ấm dào dạt, cô nói: "Em đã nói chuyện chúng mình kết hôn với mọi người."
"Ừ, anh biết."
Cô lại hỏi: "Sao không thấy anh ngạc nhiên? Em đột nhiên thông báo chuyện chúng ta kết hôn mà."
"Không có gì ngạc nhiên." Anh nói: "Anh biết, em rất thích anh."
Bạch Tửu không nhịn được nở nụ cười vì anh bình tĩnh mà nói một câu tự tin như vậy, cô hào phóng gật đầu, "Đúng vậy, em rất thích anh."
"Anh cũng vậy."
"Sao?"
Tai anh đỏ lên, "Rất thích em."
Đôi mắt nhìn thẳng phía trước, không cúi đầu nhìn cô, chỉ là bàn tay vẫn nắm lấy tay cô, chưa bao giờ nghĩ muốn buông ra.
Bạch Tửu ngước mắt nhìn sườn mặt anh, dưới ánh đèn nhu hòa, khuôn mặt anh cũng ôn nhu hơn rất nhiều, điều này làm cho cô tâm động không thôi, cô biết, cô lại càng thêm thích người đàn ông này
Càng lúc càng xa, tiếng nói chuyện cũng dần dần nhỏ lại.
"Đồng ý với em, lần sau không được giấu son với khăn lông của em, cùng với mấy thứ khác của em đi."
Rất lâu sau đó, người đàn ông kia mới nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, mơ hồ có thể nghe thấy.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Lịch đăng truyện anh sẽ up trong phần thông báo nhé!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT