Cuối cùng, bọn họ cũng không chụp được chim bói cá, đương nhiên tình hình những đội khác cũng không tốt lắm, kỳ tiếp theo, Bạch Tửu sẽ tới đây và sau đó rút thẻ, mà tập này sẽ kết thúc lúc chạng vạng hôm nay.

Bạch Tửu vẫn ngồi xe Mạnh Lan về, Mạnh Lan nói cho cô biết, ngày kia sẽ chính thức tiến tổ quay phim, thời gian đóng phim điện ảnh vừa vặn trùng với thời gian quay show, cô và đạo diễn đã thương lượng qua, sau này để Bạch Tửu lấy tư cách khách mời tham gia, vốn dĩ cho rằng đạo diễn này sẽ không dễ nói chuyện như vậy, nhưng không nghĩ tới đạo diễn nói là suy xét một chút, không bao lâu đã đồng ý.

Đương nhiên, đạo diễn là người của Văn Bỉnh người, mà bây giờ Văn Bỉnh muốn dỗ Tống Nhất Nhất vui vẻ, chuyện gì cũng nghe Tống Nhất Nhất, chuyện muốn mượn show này chơi Bạch Tửu, hiển nhiên là không thể thực hiện được.

Văn Bỉnh đối với chuyện Tống Nhất Nhất rất yêu thích Bạch Tửu, hiển nhiên là không thể lý giải, vì thế hắn ta hỏi: "Nhất Nhất, bây giờ Bạch Tửu muốn đánh sâu vào điện ảnh, em không sợ cô ta sẽ giành vị trí ảnh hậu với em à?"

"Chuyện này có gì đâu?" Tống Nhất Nhất liếc nhìn Văn Bỉnh, "Nếu Tiểu Tửu thích ảnh hậu, vậy cho chị ấy là được."

Văn Bỉnh bị câu nói của Tống Nhất Nhất làm cho cứng người, hắn ta phát điên, "Nhất Nhất... Vì sao em lại tốt với người phụ nữ Bạch Tửu kia như vậy!?"

"Tiểu Tửu chị ấy vung tiền như rác, mua toàn bộ quần áo trong cửa hàng cho em, còn cứu em, chị ấy còn mời em ăn cơm nữa, em không tốt với chị ấy thì tốt với ai?"

Câu nói này nghe không có vấn đề gì.

Nhưng Văn Bỉnh lâm vào tự bế, đồng thời dưới đáy lòng mắng Bạch Tửu trăm nghìn lần.

Bạch Tửu bên này, lại hưởng thụ như nữ vương.

Cô ngồi trên sô pha, hai chân vắt chéo, khoanh tay, nhàn nhạt nhìn mấy tấm thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm trên bàn uống nước, không lạnh không đạm hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Kỳ Phụng thành thành thật thật đứng trước mặt cô, bộ dáng ngoan ngoãn giống như một nhân viên nhỏ bé đang bị cấp trên kiểm tra, lại giống như cô vợ nhỏ bị chồng mắng vì chơi mạt chược thua quá nhiều tiền.

Anh nói: "Tiền của anh đều giao cho em bảo quản, mật mã của mỗi tấm thẻ và sổ tiết kiệm đều là sinh nhật em."

"Đều để em bảo quản, vậy không phải là anh không có tiền mua đồ ngọt? Em nhớ rõ, anh yêu đồ ngọt như mạng." Bạch Tửu nhướng mày, đáy lòng không thể không cảm thấy ngoài ý muốn vì hành động của hắn.

"Đồ ngọt không phải mạng của anh."

Bạch Tửu tỏ vẻ nghi vấn "Ồ" một tiếng.

Giọng nói của Kỳ Phụng thấp vài phần, "Không có đồ ngọt anh sẽ không chết, nhưng mà không có em anh sẽ chết."

Bạch Tửu ngẩn ra.

Anh tiến lên một bước, vươn tay phải, thật cẩn thận cầm lấy ngón út tay trái của cô, rũ mắt là lúc ánh mắt u ám để lộ ra sự bất an của anh.

Giống như lần đầy tiên bọn họ nắm tay, anh cũng thấp thỏm lo âu như vậy, sợ cô từ chối, rồi lại không nỡ buông tay, lấy tư thái hèn mọn, hấp thu chút ấm áp của cô.

Bạch Tửu thở dài một hơi, cô trở tay cầm tay anh, lại dùng lực kéo, anh liền ngã xuống sô pha, giây tiếp theo, cô khóa ngồi trên hông anh.

Cô cong lưng, cúi đầu hôn lên khóe môi anh, lại ngước mắt nhìn, "Em không muốn anh ăn nhiều đồ ngọt như vậy, là sợ không tốt cho cơ thể anh."

"Anh hiểu." Anh khóa chặt ánh mắt của cô, bình tĩnh nhìn đôi mắt cô, nhẹ giọng hỏi: "Chiến tranh lạnh kết thúc rồi, đúng không?"

"Đúng vậy, cho nên bây giờ chúng ta làm chuyện khác."

Bạch Tửu cười hôn anh, đôi tay cũng cởi cúc áo sơ mi của anh, khi anh chiếm quyền chủ đạo trong nụ hôn này,  cũng đã không thể kết thúc sớm như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play