Bạch Tửu thả tay xuống, thực hiển nhiên chuyện quan trọng đã không phải chiếc nhẫn, đôi mắt mang theo uy hiếp, "Không phải em đã nói với anh một ngày chỉ có thể uống một cốc trà sữa sao?"

Khi quen biết Kỳ Phụng, anh đã là một người tay không rời khỏi trà sữa, tuy anh uống nhiều trà sữa như vậy mà vẫn không béo là chuyện tốt, nhưng cái gọi là tốt quá hoá lốp, uống quá nhiều trà sữa cũng sẽ không tốt với thân thể, dựa vào tính tình của Kỳ Phụng,, nếu không có người quản anh, anh tuyệt đối có thể suốt ngày không ăn cơm, lấy đồ ngọt làm cơm ăn.

Khi Kỳ Phụng đối mặt với Ngô Xuyên có thể vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nhưng khi đối mặt Bạch Tửu, anh chẳng biết phải làm gì, khóe môi giật giật, giọng nói nhẹ nhàng, "Anh... Anh lại tụt huyết áp..."

"Tụt huyết áp, cho nên muốn bổ sung đường đúng không?" Bạch Tửu nở nụ cười, thật sự là sáng lạn xinh đẹp, "Vậy được rồi, sau này anh cứ uống trà sữa bổ sung đường, đừng chạm vào em, dù sao em cũng không cung cấp đường đủ cho anh."

"Chờ..."

Kỳ Phụng vươn tay, còn chưa chạm vào Bạch Tửu, cô đã lâng lâng xoay người rời đi, Kỳ Phụng lại tiến lên phía trước nắm tay Bạch Tửu, nhưng Bạch Tửu quay đầu lại nhìn anh một cái, lạnh vèo vèo nói: "Nếu anh để những người khác biết quan hệ của chúng ta, em hứa với anh, em tuyệt đối sẽ phân rõ giới hạn."

Bàn tay của Kỳ Phụng ngừng giữa không trung.

Bạch Tửu thu hồi tầm mắt, không hề lưu luyến đi vào trong đám người.

Kỳ Phụng đứng tại chỗ không cử động, đôi mắt đen ảm đạm không ánh sáng.

Một bóng người đi ra, "Cậu nhìn đi, cái này không thể trách tớ."

Kỳ Phụng không hề cảm tình ngước mắt, người vừa xuất hiện đúng là Ngô Xuyên, bộ dáng lúc này của Ngô Xuyên cũng không tốt, trên mặt, trên tay, chỉ cần là nơi không có quần áo che, đều bị cắn, hơn nữa dưới hai mắt còn có quầng thâm mắt, vừa nhìn là biết cả đêm không ngủ.

Nếu là những người khác, khẳng định đã sớm không nhịn được tò mò hỏi, nhưng Kỳ Phụng không phải loại người này, cho nên anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lười nhìn Ngô Xuyên.

Ngô Xuyên cũng biết tính cách của Kỳ Phụng, cậu nghiến răng nói: "Ngày hôm qua cậu có vợ ở bên cạnh, còn tớ ở bên ngoài để muỗi ăn no!"

Cậu thiếu chút nữa cho rằng mình sắp cạn máu!

Kỳ Phụng nhàn nhạt liếc nhìn cậu, "Không phải cậu đi tìm Mạnh Lan à?"

"Tìm là tìm..." Ngô Xuyên bỗng nhiên lại không có khí thế.

Kỳ Phụng khẳng định nói: "Cậu không nói cho chị ấy biết cảm giác của mình."

"Tớ đã tính, muốn lấy hết can đảm nói, chỉ là..."

Chỉ là khi Ngô Xuyên nhìn thấy Mạnh Lan, cậu chẳng còn chút dũng khí nào.

Khi đó, nhìn thấy Ngô Xuyên đột nhiên xuất hiện, Mạnh Lan cũng cảm thây rất kinh ngạc, chị hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

"Tôi... Tôi đi căng gió." Ngô Xuyên vừa nhìn thấy Mạnh Lan, sẽ nghĩ đến lúc trước bị Mạnh Lan làm cho mặt đỏ tim đập, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn.

Đêm hôm khuya khoắt, căng gió đâu cần phải lên trên núi, Mạnh Lan cũng không nói mình có tin không, chị lại hỏi: "Vậy... Cậu tới tìm tôi có chuyện gì?"

"Không, không có chuyện gì!"

"Ồ." Chị Lan nhìn cậu, giống như đang hỏi nếu không có việc gì, thì sao còn đứng ở đây.

Ngô Xuyên đỏ mặt, nâng nâng tay, "Tạm biệt."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Thân tặng @QPhan4142

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play