Bạch Tửu quay đầu lại nhìn, cách đó không xa chính là Cố Trường Tình bảo vệ Khương Đường ở phía sau, hắn cũng đang nâng một bàn tay, gia cố kết giới phòng hộ Tiên tông này.

Toàn bộ Tiên tông đều bị dòng nước bao bọc, ngay cả không trung cũng bị che khuất, khắp nơi đều là nước, cô chợt có ảo giác như mình đang ở trong thế giới dưới nước vậy.

Tầm mắt Bạch Tửu rốt cuộc dừng trên người nam nhân đang che phía trước mình, nam nhân đang bảo vệ phía trước cô cũng mặc bạch y điển hình của Tiên tông, sườn mặt hắn mang đường nét cứng rắn lạnh lùng, rất có khí thế một người giữ ải, vạn kẻ khó vào. Khi rũ mắt nhìn cô, hắn hỏi: “Không sao chứ?”

“Ta không sao, đa tạ Hách Liên tổng quản.” Bạch Tửu rút bàn tay bị hắn bắt lấy ra, cô lại lui về phía sau hai bước, duy trì với hắn một khoảng cách khá xa.

“Đây là sao vậy?” Đệ tử Tiên tông đều chạy tới, vẻ mặt kinh hãi mờ mịt nhìn cảnh tượng xung quanh.

“Quá hoành tráng.” Bạch Tửu nhìn màn nước bao vây bên ngoài kết giới, cảm thán tự đáy lòng: “Cũng không biết là ai có thể sử dụng thuật pháp lớn như vậy.”

Từ những tri thức cô tích lũy mà đánh giá, có thể triệu tới lượng nước lớn như vậy, đạo hạnh kia nhất định không tầm thường.

Bạch Tửu suy nghĩ không biết có phải Tiên tông có vị thiên tài kín tiếng nào cô không biết hay không, trong giây lát ý thức được mấy luồng ánh mắt đều tập trung trên người mình, cô ngước mắt nhìn lại, không chỉ có Cố Trường Tình và Hách Liên Thu Mục, ngay cả Khương Đường cũng dùng biểu cảm bất ngờ nhìn chằm chằm cô.

“Cái gì thế…” Bạch Tửu yếu ớt vươn ngón tay ra chỉ màn nước bên ngoài, “Các ngươi sẽ không cho rằng đây là ta làm đấy chứ?”

Hách Liên Thu Mục ánh mắt phức tạp nói: “Một chú pháp gọi nước nho nhỏ, lại có thể tạo thành hiệu quả lớn như vậy. Bạch cô nương, cô quả nhiên là kỳ tài tu luyện trăm ngàn năm khó gặp.”

Lời này thông qua lỗ tai Bạch Tửu, liền thành “Ngươi quả thật là người được định trước sẽ phải hy sinh vì thiên hạ.”

Tuy quá trình phát triển chuyện này vượt ra ngoài dự kiến của Bạch Tửu, nhưng kết quả này chính là điều cô vẫn chờ mong, vì thế, Bạch Tửu khiêm tốn nói: “Hách Liên tổng quản quá khen, kỳ thật ta cũng không biết… Đây là có chuyện gì.”

Đây là lời nói thật.

“Tiểu Tửu, cô quả thật quá quá quá quá lợi hại!” Khương Đường kinh hỉ chạy tới nắm lấy tay Bạch Tửu, “So với mấy giọt nước của ta, cô có thể gọi ra nhiều nước như vậy, đến mức có thể nhấn chìm cả nơi này, cô quả thật quá lợi hại!”

So với thuật gọi nước của Bạch Tửu, một chút hiệu quả pháp thuật kia của Khương Đường xác thực không đáng là gì.

Bạch Tửu hết sức chột dạ, cô nhân cơ hội chùi chùi dầu mỡ lên đôi tay nhỏ của Khương Đường, khi nhìn về phía Cố Trường Tình lại tỏ vẻ ngượng ngùng nói: “Đám nước này … ta nghĩ hẳn ta không có cách gì khiến nó trở về được.”

Đừng nói khiến đám nước này biến mất, cô ngay cả làm thế nào gọi chúng tới đây cũng còn chưa rõ ràng.

Cố Trường Tình không nhanh không chậm nói: “Người thi thuật.”

Hách Liên Thu Mục giải thích, “Chỉ cần người thi thuật dừng lại, liền có thể giải quyết thuật pháp.”

“Thật xin lỗi, ta cũng không biết làm thế nào để dừng.” Cô thậm chí còn chưa từng nghĩ mình có thể thành công.

Hách Liên Thu Mục nhìn Cố Trường Tình, Cố Trường Tình gật đầu, lúc này Hách Liên Thu Mục mới nhìn về phía Bạch Tửu, “Bạch cô nương, đắc tội.”

Bạch Tửu còn không chưa kịp phản ứng lại, liền thấy ngón tay Hách Liên Thu Mục điểm nhẹ giữa trán cô. Trong nháy mắt, cô liền nhắm mắt lại mất đi ý thức.

Hách Liên Thu Mục đỡ được thân mình Bạch Tửu sắp ngã xuống, lại nhìn ra bên ngoài, dòng nước đang dần dần rút lui, ánh mặt trời một lần nữa chiếu xuống, xua tan lạnh lẽo vừa rồi.

“Tiểu Tửu!” Khương Đường nhìn về phía Hách Liên Thu Mục, sốt ruột hỏi: “Ngươi làm gì cô ấy vậy!?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play