Mặt trăng lặn mặt trời mọc, lại là một ngày mới.

Nằm trong dự kiến chính là, có người cả đêm qua mất ngủ.

Bạch Tửu trên mặt mang hai quầng thâm mắt tìm được trong phòng bếp một quả dưa chuột, sau đó xắt mỏng, cô lại bày ra một cái ghế nằm đặt dưới tàng cây trong viện, nằm lên đó, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây chiếu xuống loang lổ, khiến người ta cũng thích ý không ít.

Lúc Khương Đường tìm tới đây, liền thấy mắt trái Bạch Tửu đã dán lên một mảnh dưa chuột, mà giờ phút này cô đang cầm lên một mảnh dưa chuột khác dán lên mắt phải. Tuy Khương Đường cũng cảm thấy Bạch Tửu vốn có mỹ mạo như hoa, nhưng nàng ấy không thể không nói, Bạch Tửu như vậy thoạt nhìn có chút buồn cười.

“Tiểu Tửu…đây là cô đang làm gì thế?” Khương Đường cong lưng xuống nhìn chằm chằm Bạch Tửu trên mắt đắp dưa chuột, trong lòng cảm thấy kỳ quái không thôi.

Bạch Tửu nghe ra là giọng Khương Đường, cô tiếp tục nằm im, chỉ có miệng cử động, “Ta đang cứu lại giá trị nhan sắc của ta.”

“Giá trị nhan sắc… là có ý gì?” Khương Đường không phải nhân sĩ xuyên qua, nghe xong dĩ nhiên không hiểu rõ.

Bạch Tửu rốt cuộc giơ tay nhấc lên miếng dưa chuột trên mắt mình, “Cô xem dáng vẻ của ta liền hiểu rõ.”

Nhìn quầng mắt đen sì của Bạch Tửu, Khương Đường quan tâm hỏi: “Hôm qua cô không ngủ ngon à? Có phải vì bệnh còn chưa hết, thân thể vẫn khó chịu không?”

“Không phải, thân thể ta đã gần khỏe hẳn rồi, chỉ là hôm qua gặp được một con cá chép đỏ thoạt nhìn ăn rất ngon, nhưng lại ăn không được, nên ta mất ngủ.”

Khương Đường chỉ nghĩ Bạch Tửu đang nói đùa, nàng lại tò mò hỏi: “Dán cái này có thể giúp mắt cô khôi phục dáng vẻ ban đầu sao?”

“Không thể.” Bạch Tửu vừa dán lại miếng dưa chuột, vừa nói: “Ta chỉ muốn đắp để an ủi lòng mình thôi.”

Khương Đường cảm thấy phương thức tìm kiếm an ủi trong lòng của Bạch Tửu không khỏi có chút lạ kỳ. Nàng ấy ngồi xuống ghế đá bên cạnh Bạch Tửu, lại hỏi: “Tiểu Tửu, thân thể cô thật sự không sao đúng không?”

“Yên tâm đi, ta không sao cả.” Bạch Tửu nhắm mắt lại cũng sờ lên tay nhỏ của Khương Đường, cô cong khóe môi hỏi: “Việc của cô hôm nay làm xong rồi sao?”

“Ừm, đại điện cũng không bẩn, quét tước sạch sẽ rất dễ dàng.” Khương Đường lôi kéo tay Bạch Tửu, thần bí nói: “Tiểu Tửu, dường như ta phát hiện một bí mật của Cố Trường Tình.”

Bạch Tửu lười biếng hỏi: “Bí mật gì cơ?”

Đồng thời đáy lòng cô cũng nói một câu, phát hiện bí mật là tốt rồi, đã cảm thấy tò mò về một người nam nhân, vậy thời điểm thích hắn cũng sẽ không xa lắm.

Khương Đường lại không có nhiều tâm tư như Bạch Tửu, nàng ấy hạ thấp giọng nói: “Ta phát hiện Cố Trường Tình dường như có cha mẹ.”

Bạch Tửu trầm mặc một giây, ngay sau đó liền cầm hai miếng dưa chuột che mắt ném lên bàn đá, cô ngồi bật dậy từ trên ghế nằm, giật mình nói: “Cái gì? Hóa ra Cố tông chủ cũng có cha mẹ sao?”

“Phải nha phải nha!” Khương Đường cũng kích động một phen, “Ta trăm triệu lần không nghĩ tới, Cố Trường Tình thế mà cũng có cha mẹ!”

Bạch Tửu gật đầu theo, “Điều này quả thực quá không thể tưởng tượng!”

Nếu còn có người thứ ba ở đó, tuyệt đối sẽ muốn hung hăng khinh bỉ hai nữ nhân này một phen, nếu Cố Trường Tình không có cha mẹ chẳng lẽ hắn nhảy từ cục đá ra sao?

Đối với trạng thái kinh ngạc không khác gì mình của Bạch Tửu, Khương Đường  có cảm giác như tìm được đồng loại, nàng ấy lại hạ thấp giọng, “Sự tình là thế này, hôm nay lúc ta quét tước đại điện, thấy được một quyển trục Cố Trường Tình không cẩn thận làm rơi trên đất, ta cẩn thận ngó qua, kia hóa ra là một bức hoạ cuộn tròn, trên đó vẽ một người nam nhân cùng một vị nữ nhân.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play