So với tâm trạng lúc tới trường thì bây giờ tâm trạng của Bạch Tửu đã nhẹ nhàng hơn không ít, đại khái là giống như cục đá trong lòng đã được gỡ xuống khi được cha mẹ chồng thừa nhận.
Cha mẹ chồng gì đó... Hình như bây giờ vẫn còn quá sớm.
Cô lắc đầu, ép mình đặt suy nghĩ vào công việc, nhưng đột nhiên lại nhận được một tin nhắn:
"Cô Bạch, cô có thời gian nói chuyện với tôi một lát không?"
Bạch Tửu nhìn dãy số xa lạ này, cô còn đang suy nghĩ thì trong đầu đã hiện ra một cái tên, đang do dự nên trả lời như thế nào thì lại nhận được một tin nhắn.
"Hôm nay tôi sẽ cho cô Bạch biết sự thật là gì."
Bạch Tửu xác định người này là Lam Trạch, ngón tay vừa chạm vào màn hình thì lại có thêm một tin nhắn mới.
"Nếu cô Bạch có thời gian nói chuyện thì hãy tới đây."
Câu cuối cùng là một địa chỉ.
Bạch Tửu chỉ suy nghĩ một lát, sau đó cô nhanh chóng nói với Tiểu Dư một tiếng rồi đi tới điểm hẹn, đi tầm hơn hai mươi phút thì tới một phòng tranh.
Bạch Tửu dừng xe rồi đi tới cửa, một người đàn ông mặc đồ đen khom lưng nói: "Cô Bạch, Lam tiên sinh đang chờ cô ở bên trong."
Bạch Tửu không hề do dự đi vào phòng tranh, hôm nay không có một ai tới tham quan, ngay cả nhân viên công tác cũng không có ngoại trừ người đàn ông đứng ngoài cửa.
Bạch Tửu không có tâm trạng thưởng thức những bức tranh đang treo trên tường kia, cô không ngừng bước về phía trong, cuối cùng cũng nhìn thấy Lam Trạch.
Cô bước tới chưa kịp mở miệng thì người kia đã chậm rãi nói: "Có người nói bức tranh chỉ là một vật chết, cũng có người nói bức tranh là một linh hồn vĩnh hằng, cô Bạch nghĩ sao?"
Bạch Tửu nhìn về phía bữa tranh ông đang nhìn, đây là một bức tranh màu nước vẽ cảnh đêm trong rừng..
"Bức tranh là cảnh bị dừng lại trong nháy mắt." Bạch Tửu cười, "Con người của tôi không có tế bào nghệ thuật nên chỉ có thể nói như vậy."
"Không, cách nói của cô Bạch cũng rất thú vị." Lam Trạch xoay người lại nhìn cô.
Sắc mặt của ông càng thêm tái nhợt, tiều tụy.
Bạch Tửu, "Sao hôm nay Lam tiên sinh lại có tâm trạng tới xem tranh vậy?"
"Tôi không có nhiều cơ hội đi du lịch nên chỉ có thể ngắm tranh để tự an ủi." Ánh mắt Lam Trạch xa xôi nhìn cô nhưng lại giống như nhìn một ai đó.
Không biết vì sao mà Bạch Tửu lại cảm thấy hơi thở u buồn trên người ông càng ngày càng đậm, cô im lặng một lát rồi nói: "Vẫn chưa cảm ơn chuyện ngài đã giúp đỡ hôm trước."
Bây giờ nhà Hứa Khâm không bị làm phiền, nếu không phải là Lam Trạch ra tay thì chuyện cũng không thể giải quyết nhanh chóng như vậy được.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT