Không khí cạnh tranh giữa Văn Bỉnh và Bạch Tửu, phảng phất chiến tranh chạm vào là nổ ngay.
Tống Nhất Nhất nghi hoặc nhìn Văn Bỉnh, lại nhìn Bạch Tửu, váy trên người cô ấy bị ướt một góc lớn, còn đang nhỏ nước, mà không khí giữa hai người cô ấy không dám chen vào, lẻ loi đứng ở một bên, nhìn qua rất đáng thương.
Tống Nhất Nhất có thể nói là đầu quả tim của Văn Bỉnh, hắn ta tự nhiên không thể không chú ý cô ấy, Tống Nhất Nhất lúc này cũng làm Văn Bỉnh càng tức giận với Bạch Tửu, “Bạch Tửu, cô phải trả giá vì sự ngu xuẩn của mình…”
“Cô gái đáng thương.”
Văn Bỉnh còn chưa nói xong, Bạch Tửu đã chặn lại, càng làm da đầu Văn Bỉnh tê dại là, Bạch Tửu cư nhiên còn đi tới phía trước, thân mật kéo tay Tống Nhất Nhất, cau mày nói: “Quần áo của em đều ướt, nhất định là không thoải mái.”
“Tôi… Tôi…” Tống Nhất Nhất hiển nhiên ngây ngẩn cả người, cô ấy còn chưa quen Bạch Tửu bình thường hay châm chọc mỉa mai bỗng nhiên thân mật như vậy.
Văn Bỉnh vội vàng nắm lấy bả vai Tống Nhất Nhất, kéo người ra phía sau, hắn ta dùng một tư thế bảo vệ, hung tợn nói với kẻ địch: “Bạch Tửu, cô đừng mong có thể thương tổn…”
“Đúng rồi!” Bạch Tửu bỗng nhiên nói: “Tôi bồi thường cho em một chiếc váy mới!”
Văn Bỉnh nhíu mày, “Nhất Nhất muốn mua gì, tôi sẽ…”
“Không sao, tôi có tiền.” Bạch Tửu theo thường lệ bỏ qua Văn Bỉnh, tầm mắt dừng trên người Tống Nhất Nhất đang đứng phía sau Văn Bỉnh, đầy mặt chân thành nói: “Tôi rất nhiều tiền.”
Không tính tới chuyện cô có tiền hay không, thái độ chân thành này làm người khác thật sự không thể nghi ngờ được.
Văn Bỉnh hít sâu vài hơi, quyết định tạm thời không nhìn Bạch Tửu, mà là nói với Tống Nhất Nhất: “Em muốn gì, tôi đều tặng cho em, không cần phải quan tâm người phụ nữ kia.
“Cái kia…” Tống Nhất Nhất do dự.
Văn Bỉnh liếc nhìn Bạch Tửu, lại hừ một tiếng, có phong thái của tổng tài bá đạo nói: “Nhất Nhất, em xem em thích bộ váy nào.”
Tư thái (tư thế + thái độ) này của hắn ta, nói rõ ngay cả khi Tống Nhất Nhất muốn mua tất cả quần áo trong cửa hàng cũng có thể.
Bạch Tửu đặt ly nước chanh xuống, vẻ mặt thản nhiên, điều làm Văn Bỉnh không vui là tầm mắt của Bạch Tửu vẫn dính trên người Tống Nhất Nhất, ánh mắt kia… Luôn có loại cảm giác không thể nói rõ, giống như khi một người đàn ông đang nhìn người phụ nữ, có tính xâm lược, Văn Bỉnh cảm thấy người phụ nữ của mình bị người khác mơ ước.
Bạch Tửu lại không ý thức được Văn Bỉnh không vui, cũng có lẽ là cô ý thức được, nhưng vẫn không quan tâm, trong lòng nhộn nhạo, Tống Nhất Nhất là một cô gái thanh thuần, bộ váy đang ướt lại tăng thêm vài phần đáng thương chật vật, góc váy bị ướt dán vào đùi, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong tuyệt đẹp, giọt nước lại từ từ trượt xuống theo đùi, cuối cùng đi xuống mắt cá chân, lại đi vào giày cao gót màu trắng và… Giọt nước còn được ánh đèn ấm áp trong trung tâm thương mại chiếu vào, mê người khó tả.
Đôi mắt Bạch Tửu xẹt qua một tia sáng đen tối.
Tống Nhất Nhất cả người run lên.
Văn Bỉnh cảm thấy nguy hiểm nhìn chằm chằm Bạch Tửu, cho dù Bạch Tửu vẫn duy trì khuôn mặt không cảm xúc kia.
Trường hợp tựa hồ lâm vào cục diện bế tắc.
Nhân viên đứng bên kia mồ hôi đầy đầu, bất luận là Bạch Tửu hay là Văn Bỉnh đều là người không thể đắc tội, mà điểm đột phá nằm ở Tống Nhất Nhất, vì thế nhân viên chỉ có thể thật cẩn thận nói: “Cô Tống, váy của cô đã bị ướt, mặc tiếp rất dễ bị cảm, nếu không cô đi chọn một bộ quần áo mới được không?”