"Đúng... Khụ khụ!" Bạch Tửu lấy lại tinh thần ho khan vài tiếng, vẻ mặt chính trực nói: "Cô đừng nói bậy."
"Có phải người đó là nam sinh hôm trước đứng dưới cổng công ty của chúng ta đúng không!?" Đôi mắt Tiểu Dư tỏa sáng kích động nói: "Không hổ là chủ biên, không cần kim cương vương lão ngũ mà lại tìm một nam sinh làm bạn trai, sự dũng cảm này giống như sự dũng cảm khi nhận thêm một đứa con trai vậy, chủ biên, em kính chị!"
Này này... Câu nói này nghe giống như đang châm chọc cô đấy nhé.
Nhưng nhìn khuôn mặt tràn đầy chân thành của Tiểu Dư thì cô lại không cảm thấy bị châm chọc, cô xấu hổ uống một ngụm nước, im lặng chính là câu trả lời tốt nhất lúc này.
Tiểu Dư, con người mang theo nhiệm vụ phân ưu cho cấp trên của mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Dựa vào kinh nghiệm của em, muốn dỗ dành thì chỉ có một cách duy nhất, đó chính là mặt dày mày dạn quấn lấy!"
"Tiểu Dư, được rồi." Bạch Tửu cười ôn nhu, "Cách mà cô nói không thích hợp với tôi."
Tiểu Dư nhìn Bạch Tửu, lại bị nụ cười hoàn mỹ của cô làm cho gục ngã, đành nâng mặt nói: "Cũng đúng... Chủ biên không hợp với cách dỗ lì lợm la liếm nàu."
Năm giờ bốn mươi phút chiều, trong một căn phòng học trống rỗng.
Hứa Khâm cầm khăn lau bảng chậm rãi lau, hôm nay là ngày cậu trực nhật, mà cậu lại là người có trách nhiệm nên khi mọi người đã đi hết thì cậu vẫn đang chăm chỉ trực nhật.
Hứa Khâm cầm khăn lau đi một chữ trên bảng, cậu liếc nhìn về phía cửa phòng học rồi nhanh chóng thu mắt lại.
Bạch Tửu dựa lưng vào tường, cô không hiểu cảm giác giống như một tên trộm lúc này là thế nào, cô nghe thấy tiếng động trong phòng học nhưng không biết cậu đang làm gì, Bạch Tửu giãy giụa, lại lén lút đỡ tường nghiêng người vươn đầu ra nhìn thử.
Bạch Tửu cứng đờ chậm rãi ngẩng đầu lên, nam sinh đang nhìn cô với khuôn mặt không cảm xúc.
Bạch Tửu lo lắng nuốt một ngụm nước bọt, cô đứng thẳng rồi nở một nụ cười, vươn tay muốn cầm cây chổi trên tay cậu, "Để em giúp anh nhé."
Cậu dịch sang bên cạnh một bước, bàn tay của cô chạm vào khoảng không.
Hứa Khâm nhàn nhạt nhìn cô một cái rồi xoay người bước đi, nhưng vừa bước được một bước đã quay đầu lại nhìn, hóa ra là đằng sau cậu có thêm một "vật trang sức bên người".
Bạch Tửu ôm lấy eo cậu, cả người đều dán vào lưng cậu mềm mềm mại mại nói: "Em sai rồi, em không nên quên mất chuyện gọi lại cho anh, đừng giận."
Hứa Khâm không nói gì cầm tay cô muốn tách ra,
Bạch Tửu không những không cho cậu tách ra mà càng ôm chặt hơn, cắn răng nói: "Đừng nghĩ có thể thoát khỏi."
Nếu cô nghiêm túc thì với sức của người thường không thể chống lại, huống chi cô còn cảm nhận được cơ bụng của cậu dù vẫn còn cách một lớp áo, cô mới không nỡ buông tay đâu nhé!
Hứa Khâm im lặng cố gắng xoay người lại nhìn cô.
Bạch Tửu tỏ vẻ đáng thương nhìn cậu
Cậu mím môi, khuôn mặt lãnh ngạnh, "Trên người tôi có mồ hôi."
"Em không chê đâu." Bạch Tửu dán mặt lên ngực cậu, không thèm quan tâm tới vấn đề hình tượng của mình, lại không ngại ngùng nói: "Em rất thích."
Hứa Khâm lạnh nhạt "Ồ" một tiếng, một tay rút bàn tay đang đặt trên cơ bụng của cậu ra.
Bạch Tửu nhìn bàn tay bị bắt ngay tại trận của mình rồi nhìn về phía khuôn mặt không cảm xúc của cậu, vẫn không biết xấu hổ ôm lấy cậu.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT