Lúc này, lại có một người đàn ông đi tới, cậu hô to một tiếng: "Kỳ Phụng!"

Bạch Tửu nhìn lại, cô biết người đàn ông này, là Ngô Xuyên, lúc trước cô đi thử vai, Ngô Xuyên cũng là giám khảo.

Ngô Xuyên có vẻ hơi sốt ruột, đây là đương nhiên, sau khi nhân viên trong công ty phổ cập khoa học cho cậu Bạch Tửu là người như thế nào, hiện tại cậu nhìn thấy Bạch Tửu và Kỳ Phụng đứng chung một chỗ, chắc chắn sẽ lo lắng cô đang mưu tính điều gì.

Kỳ Phụng lại chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn Ngô Xuyên, trước sau như một đạm mạc.

Ngô Xuyên cũng sẽ không cho rằng, nếu Bạch Tửu thật muốn làm gì Kỳ Phụng, Kỳ Phụng sẽ không đánh lại được một người phụ nữ, chỉ là sau khi trải qua chuyện Kỳ Phụng dùng Weibo chính thức của mình đăng một tin tức không rõ ý nghĩa, cậu cảm thấy người phụ nữ Bạch Tửu không phải am hiểu công kích vật lý, mà là công kích ma pháp, đơn giản mà nói, đó là cô có một loại lực lượng giống như thôi miên.

Bạch Tửu cười chào hỏi, "Anh Ngô."

"Cô Bạch." Cái gọi là duỗi tay không đánh người nở cụ cười, Ngô Xuyên vẫn rất thân sĩ cười gật gật đầu.

Bạch Tửu rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, cô có thể cảm thấy Ngô Xuyên rất phòng bị cô, cho dù cô không rõ vì sao, tầm mắt cô rơi xuống trên vai Ngô Xuyên, "Ôi, có bụi này."

Bạch Tửu tiến lên một bước, vươn tay vỗ vỗ bả vai Ngô Xuyên, trước khi Ngô Xuyên phản ứng lại, cô cũng đã thu tay lại, lùi ra phía sau một bước.

Thật đúng là giống như chỉ vỗ vỗ bụi trên vai cậu.

Ngô Xuyên cảm thấy nếu có ý kiến với việc này, có vẻ mình đã suy nghĩ nhiều, cậu chỉ có thể nở nụ cười, "Cảm ơn."

Tuy rằng cậu không chú ý tới trên người mình có bụi.

"Không có gì." Bạch Tửu tùy ý vẫy vẫy tay, "Người đại diện còn đang đợi tôi, tôi đi trước, tạm biệt."

Ngô Xuyên gật gật đầu.

Bạch Tửu xoay người rời đi, trong lòng nói thầm, thật tốt, không cần phải đi rửa tay luôn.

Chờ đến khi không nhìn thấy Bạch Tửu nữa, Ngô Xuyên lập tức quan tâm hỏi người bên cạnh, "Kỳ Phụng, cô ta không làm chuyện gì kỳ quái với cậu đúng không?"

Kỳ Phụng không cảm xúc nhìn thoáng qua Ngô Xuyên, nói đúng ra, là nhìn thoáng qua bờ vai của cậu, Kỳ Phụng lại dịch sang bên cạnh một bước, "Đừng tới gần tôi."

"Cái, cái gì?" Ngô Xuyên run rẩy nói, cậu như rau cải mùa thu, gió thổi tới, run run lên, "Kỳ Phụng, đây là ở ghét bỏ tớ sao?"

Kỳ Phụng nhìn cũng không nhìn Ngô Xuyên một cái, xoay người đi sang hướng khác.

Hành lang, chỉ nhìn thấy Ngô Xuyên đang đuổi theo Kỳ Phụng, còn nghe thấy giọng nói đáng thương của cậu, "Kỳ Phụng, tình cảm hai đứa vô tư khi nhỏ đâu? Sao cậu lại đột nhiên ghét bỏ tớ, trái tim tớ thật đau..."

Tuy nói trong giọng nói đáng thương này, còn có một ít làm bộ làm tịch.

Bên kia, chị Lan vừa lái xe, vừa hỏi Bạch Tửu đang ngồi ghế phụ, "Trực tiếp đưa cô về chung cư?"

"Tôi muốn đi dạo trung tâm thương mại."

"Cô lại muốn mua cái gì?"

"Quần áo."

Chị Lan tấm tắc hai tiếng, "Cô vừa mới mua một núi quần áo, tôi còn chưa thấy cô mặc, đã muốn mua mới."

Chính xác, tủ quần áo trong chung cư treo đầy quần áo, nhưng những quần áo đó có thể nói 99% đều là cái loại váy ngắn nhỏ, đây không phải là phong cách của Bạch Tửu, cô thích phong cách thoải mái, không hở hang nhiều.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết:ngocha31197đoán đúng ý Trẫm, nay thưởng một chương😕

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play