Khi Diệu Diệu mở mắt, cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.
Trước mắt là một gian phòng cổ kính, mùi hương bay ra từ lư hương, hương thơm thanh mát hợp lòng người, trên bàn đặt một bộ trà bằng sứ, thoạt nhìn hẳn là khuê phòng của tiểu thư cổ đại, hai nha hoàn đang quỳ gối ở mép giường.
Bên ngoài còn có một giọng nói nôn nóng nghẹn ngào, “Ta xin lỗi, Diệu Diệu thế nào rồi?”
“Sao ta lại không cẩn thận như vậy! Nếu Diệu Diệu có chuyện gì, ta nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân…”
“………”
Diệu Diệu cũng không ngăn hai người kia lại, một lần nữa nhắm mắt, “Hệ thống?”
Nhất Thống nga một tiếng, tùy ý liếc cô một cái, “Đây là ký ức.”
Diệu Diệu chớp chớp mắt, hệ thống này rất cao lãnh nha.
Nghe được tiếng lòng của cô Nhất Thống ủy khuất thiếu chút nữa dựng lông, nhưng lại không dám nói gì… Nó đều bị nhốt vào phòng tối nhiều thế giới như vậy, lỡ như nói thêm một câu, cô lại nhốt nó thì sao?
Bọn họ lại sung sướng, ở bên ngoài ngọt ngọt ngào ngào yêu đương, nhưng nó thì sao? Nó phải cô đơn ngồi xổm trong phòng tối, ngay cả mạng cũng không thể lên! Lương tâm không đau sao?!
Nhất Thống rầm rì, “Tính cách của nguyên thân rất giống cô…… May cho cô.”
Cổ đại…… Ở hiện đại có thể dùng lý do mất trí nhớ hay thay đổi tính cách, nhưng ở cổ đại, mặc kệ là xuyên qua hay là trọng sinh, chỉ cần không cẩn thận lộ ra dấu vết, hậu quả chính là hoả hình.
Tiểu thuyết cái gì mà xuyên qua phế vật, hay là sau khi trọng sinh đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, làm thơ khiêu vũ võ nghệ mọi thứ tinh thông, tất cả mọi người quỳ xuống dưới váy của nàng… Loại tình huống này không có khả năng tồn tại.
Một người mười mấy năm sống dưới mí mắt của gia tộc, chưa từng học tập bất cứ thứ gì, không được bồi dưỡng, đột nhiên cái gì cũng biết, tính cách cũng thay đổi…… Đây là nghĩ người ở cổ đại đều ngu xuẩn sao?
Không cần khinh thường bất cứ người nào, người đã trải qua mười mấy năm phong kiến giáo dục tranh đấu, tâm tư phần lớn rất sâu, cũng không phải tùy tùy tiện tiện lấy lí do là có thể lừa gạt, —— nếu có loại tình huống này, đừng nói có nhiều người theo đuổi, có khả năng nhất chính là bị coi như tà ám bám vào người thiêu chết.
Suy xét đến vấn đề này, nam nhân kia còn cưỡng bức nó chọn thân phận này…… Nguyên thân rất giống Diệu Diệu, ngoại trừ hơi khiếm khuyết sự thông thấu của Diệu Diệu, nhưng điểm này cũng không có vấn đề gì.
…… Hệ thống bị show ân ái, cũng không muốn phản ứng bọn họ.
Diệu Diệu thực săn sóc không quản hệ thống, nhắm mắt lại tiếp thu ký ức.
Lê thị lang và thê tử của mình là thanh mai trúc mã, nhưng không nghĩ tới thê tử mất sớm, chỉ để lại một nữ nhi, sau đó vì chiếu cố nữ nhi, liền cưới muội muội của thê tử làm kế thê.
Lê Minh Tuyết chính là người duy nhất nguyên thê của Lê thị lang lưu lại, rất được sủng ái.
Hoàng đế đương triều anh minh thần võ, còn từng tự mình lĩnh quân, rất được bá tánh kính yêu, nhưng thân thể yếu ớt, đồn đãi sống không quá 25 tuổi, nhiều năm như vậy cũng không tuyển tú, chỉ có mấy huynh đệ khác mẫu.
Các đại thần cũng cam chịu những người này sẽ được lập làm hoàng đế sau khi hắn băng hà.
Tiếng hô tối cao chính là Tam hoàng tử, bây giờ là Bảo Thân Vương, ôn tồn lễ độ học thức uyên bác. Người nhỏ nhất cũng không có cảm giác tồn tại là Minh Thân Vương, xưa là Thất hoàng tử.
Năm đó Lê Minh Tuyết và Minh Thân Vương tương ngộ khi đi dâng hương, ngay sau đó Minh Thân Vương phái người tiến đến hỏi, muốn cưới nàng ta làm chính phi.
Đời trước Lê Minh Tuyết không nguyện ý, tranh đấu làm trắc phi của Bảo Thân Vương, dùng tất cả thủ đoạn được Bảo Thân Vương sủng ái. Con vợ cả muội muội Lê Diệu Diệu lại bị tứ hôn cho Minh Thân Vương.
Không nghĩ tới, sau đó hoàng đế đương triều qua đời một năm, ngồi trên ngôi vị hoàng đế lại không phải Bảo Thân Vương, mà là Minh Thân Vương đã lộ móng vuốt.
Lê Diệu Diệu cũng thành Hoàng Hậu.
Sau đó Lê Minh Tuyết càng nghĩ càng không cam lòng, mỗi lần quỳ xuống đều cảm thấy hối hận… Rõ ràng người nên trở thành Hoàng Hậu, hẳn là nàng ta a.
Không nghĩ tới sau khi chết, một lần nữa mở mắt, thế nhưng về tới năm mình 15 tuổi.
Lúc này mình còn chưa đề cập tới hôn sự với Minh Thân Vương, nàng ta cũng còn chưa vào phủ của Bảo Thân Vương… Lê Minh Tuyết nắm tay thề, cả đời này, nàng ta nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
“………”
Cốt truyện hiện tại hẳn là lúc Lê Minh Tuyết vừa về, nhất thời không khống chế được, trực tiếp duỗi tay đẩy Diệu Diệu xuống nước.
Vậy hai người bên ngoài hẳn là Lê Minh Tuyết và Lê phu nhân…
Diệu Diệu mở mắt.
Hai nha hoàn quỳ bên mép giường lập tức kinh hỉ, “Phu nhân! Phu nhân! Tiểu thư tỉnh!”
Âm thanh rèm châu va chạm vang lên, một phụ nhân sắc mặt nghiêm túc đi đến, thấy nàng mở mắt nằm trên giường, tay cầm Phật châu hơi thả lỏng, lẳng lặng hỏi, “Đầu còn đau không? Muốn uống nước không?”
“Không đau.” Diệu Diệu lắc đầu, vừa mới tỉnh lại có hơi đau, hương khí trên người mỹ phụ nhân rất nhạt, dung mạo mỹ lệ, nhưng lại bị sắc mặt nghiêm túc áp xuống, Diệu Diệu thực thích, còn chưa nói gì, liền thấy một nữ tử nôn nóng đi tới…
Nàng ta da như tuyết dung mạo như hoa, mắt như xuân thủy, da thịt trắng nõn, lúc này khuôn mặt nôn nóng, đối diện với tầm mắt của Diệu Diệu tựa hồ mới nhẹ nhàng thở ra. “Tam muội, muội đã tỉnh rồi.”
Nàng ta vừa nói nước mắt đã rào rào rơi, “Nếu là thật sự bởi vì ta, muội để lại bệnh gì…”
Lê phu nhân lắc đầu, chặn câu nói của nang ta, “Không trách ngươi.”
“Ngươi cũng bị lạnh, Trần ma ma đang nấu canh gừng, lát nữa ngươi cũng uống một chén.”
Đối diện với ánh mắt của Diệu Diệu, Lê phu nhân dừng khảy tràng hạt, “Nha hoàn không cẩn thận dẫm phải váy của Minh Tuyết, đại tỷ liền đụng vào con.”
Cho nên hai người cùng nhau ngã xuống…
Đúng, sau khi Lê Minh Tuyết đẩy xong liền phản ứng lại là không đúng, trong lòng sóng to gió lớn, trong chớp nhoáng dứt khoát cũng nhảy vào trong nước……
Diệu Diệu ngáp một cái, “Nhưng con nhớ rõ, tiếng rơi xuống nước của tỷ tỷ chậm hơn con nhiều nha.”
Lê phu nhân dừng một chút.
Sắc mặt Lê Minh Tuyết vừa động, sau đó không có gì không đúng, “Đều do ta…”
“Trách con chuyện gì?” Một giọng nói của nam nhân trung niên văn nhã truyền vào, Lê thị lang đẩy cửa đi vào, trên mặt mang cười, thấy Lê Minh Tuyết đầy mặt sốt ruột, vỗ vỗ bả vai nàng ta an ủi, “Con cũng rơi xuống nước với Diệu Diệu, sao có thể trách con…”
Quay đầu, ý cười liền dần dần phai nhạt, tựa hồ là cho rằng Lê thị gọi nàng ta tới đây, “Vội vã chạy tới đây làm cái gì, Diệu Diệu sẽ không có việc gì, con đi về nghỉ ngơi đi.”
Hoàn toàn không hỏi Diệu Diệu có làm sao không.
Lê Minh Tuyết như không phát hiện ra ông ta đã hiểu lầm, nín khóc mỉm cười, làm nũng, “Phụ thân không cần lo lắng, a di để Trần ma ma ở chỗ này nấu canh gừng, không có việc gì.”
Rõ ràng lời khích lệ, Lê thị lang vừa nghe đã nhăm mày lại.
“Hồ nháo!”
Ông ta không nhịn nổi, quay đầu quát lớn, “Làm hạ nhân trực tiếp đưa qua cũng được, cái gì canh gừng quý giá như vậy còn để con ngồi đợi ở đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT