Edit: Rùa

Beta: Ư Ư

Thế giới Thiên Nguyên rộng lớn.

Bầu trời xanh thẳm thỉnh thoảng sẽ có ánh sáng nhiều màu hiện lên, các loại pháp khí sôi nổi đi đến một hướng.

Tây Châu đến truyền tống trận Trung Châu.

Truyền tống trận đột nhiên sáng lên, rồi nhạt đi, một đám người xuất hiện ở giữa truyền tống trận.

Nhóm người khí thế phi phàm, trên người mang theo uy áp thuộc về tu sĩ cấp cao, bị vây quanh ở giữa chính là những tiểu hài tử bảy tám tuổi, đầu tiên thấy được ở giữa có một nữ hài, khuôn mặt thanh triệt linh động, mọi người ẩn ẩn lấy nàng cầm đầu.

Nhóm người cũng không dừng lại lâu, giao linh thạch qua đường cho thủ vệ là đi.

Hai thủ vệ đem thu linh thạch, cười cảm thán, "Gần đây người tới Trung Châu càng ngày càng nhiều, đây không biết lại là nhà ai, cuối cùng có thể tiến vào Thái Huyền Tông không."

Gần đây đến kỳ tổng tuyển chọn đệ tự của Thái Huyền Tông mười năm một lần, người các châu đều đi đến Huyền thành, tiếng người ồn ào, ngay cả nơi ở cũng sắp không đủ.

Thủ vệ bạch y thần bí mỉm cười, "Ngươi không nhìn ra đây là Lê gia Tây Châu à?"

Thiên Nguyên đại thế giới là ba nghìn thế giới hợp lại, ở đây chia thành Đông tây Nam Bắc Trung năm châu, lấy biển Vô Tận ngăn cách.

Đông Châu và Trung Châu lấy tông môn là chủ, có ba tông sáu môn mười hai phái, Nhất Nguyên Tông, Thái Huyền Tông, Cửu Dương Tông, trong đó Thái Huyền Tông tọa lạc ở Trung Châu, cũng là tông phái đứng đầu trong ba tông phái;

Nam Châu là đất nước phàm nhân;

Bắc Châu không có môn phái, các tán tu liên minh lại;

Tây Châu chiếm cứ mấy thế gia tu chân, Lê gia Tây Châu đứng đầu năm thế gia Tây Châu.

Tây Châu này tuy rằng thực lực yếu hơn tam tông nhưng so với sáu môn mười hai phái lại cũng không hơn kém nhiều, sao có thể không có vài hạt giống tốt?

Hơn nữa quan hệ Lê gia và Thái Huyền Tông vẫn luôn khá tốt, Thái Huyền Tông và Lê gia như lá liền cành, bây giờ lão tổ tông Lê gia vẫn là Thái Huyền Tông thái thượng trưởng lão, phỏng chừng những hài tử này đến lúc đó chẳng những vào được Thái Huyền Tông, mà kém cỏi nhất cũng là đệ tử nội môn.

"Lê gia Tây Châu?" Thủ vệ thanh y hơi kinh ngạc một, "Làm sao ngươi biết được?!"

Mình cũng không thấy trên người bọn họ có đồ vật gì đánh dấu a, nhưng mà nếu thật sự là Lê gia thì thật đúng là không cần phải nói cũng biết kết quả.

"...Biết chiến phó Lê gia không?" Thủ vệ bạch y ẩn ý nói.

Thủ vệ thanh y tự hỏi một chút về tin tức chiến phó... Đệ tử thế gia theo chân bọn họ và tu sĩ bình thường không giống nhau, tu sĩ bọn họ phần lớn độc lai độc vãng, động phủ không có đồ vật gì, cách hành sự thế gia có chút giống phàm nhân, huấn luyện đệ tử tâm phúc cho bản thân.

Chiến phó cũng là đặc sắc của Lê gia.

Khi dòng chính Lê gia 5 tuổi, sẽ có chiến phó, chiến phó là do Lê gia tiêu phí tài nguyên lớn bồi dưỡng thành, vì thiên phú kinh người như Yêu tộc, so với tinh anh đệ tử của đại tông môn đều không kém, được bồi dưỡng từ nhỏ, tuyệt đối trung thành và tận tâm, bọn họ và dòng chính ở bên nhau lâu, thường sẽ có khí cơ tương liên.

Loại khí cơ này làm cho khí chất trên người bọn họ khác với người thường. Vừa rồi giữa một đám người kia có một người khí chất không bình thường.

Thủ vệ thanh y bừng tỉnh đại ngộ, tự hỏi một chút, không tự giác nhìn phương hướng đám người kia rời đi.

Hình như là thật.

Đại hội tuyển chọn năm nay nhìn thật là náo nhiệt, cũng không biết có thể có cơ hội đi xem sức chiến đấu của chiến phó không...

Lúc này Lê gia dừng lại.

Trong một gian phòng.

Linh thảo người khác cầu mà không được bị tùy ý biến thành nước trà, trong phòng thiết kế Tụ Linh Trận, linh khí đặc sệt cơ hồ hiện ra sương mù.

—— Diệu Diệu ở Lê gia có địa vị đặc thù, cơ hồ là toàn bộ Lê gia đều sủng Diệu Diệu, loại đồ vật này đối với nàng quả thật là thường thấy.

Diệu Diệu lật người, từ trong chăn nhô đầu ra, cuốn chăn lại lăn một vòng.

"Ai T^T". Nàng hiện tại thật phiền, Diệu Diệu từ lúc xuyên qua đến bây giờ, vẫn không rõ bản thân đến thế giới này để làm gì.

Hệ thống của nàng đặc biệt Phật hệ, đại khái là ném cho nàng một câu chuyện xưa rồi không quan tâm nàng ngốc một bên, nghe nói là tự mình nhốt bản thân vào phòng tối, chuẩn bị tiếp tục chơi Snake.

Thấy trạng thái của nó chỉ kém không vân vê vòng Phật trên tay, ngoại trừ hẹn gặp lại thí chủ, thì không nói gì với nàng nữa.

Nhất Thống như chuột chũi hét chói tai, muốn nó nói gì? Nói gì đây?! Vốn dĩ đã không có mục tiêu, nàng và đại lão sắp biến trò chơi khảo nghiệm sinh tồn thành trò chơi show ân ái, đi một thế giới show một thế giới, nó còn có thể nói cái gì hả?!...... Mỗi lần đều nhốt nó vào phòng tối, nó còn dám đi ra chướng mắt sao?

Diệu Diệu cũng không biết Nhất Thống phát điên, tiếp tục tự hỏi, câu chuyện này có chút loạn.

Không phải không có logic, câu chuyện này nói về một cô gái trọng sinh tỏa sáng rực rỡ tu tiên giới, trên thực tế viết còn rất nghiêm cẩn, chỉ là tuyến thời gian không đúng lắm.

Diệu Diệu ở bên trong chỉ là xuất hiện một vài lần, là người phi thăng vài thập niên trước để đối lập với vai chính, làm người ta có thể cảm nhận được vai chính thiên tài. Mỗi lần vai chính làm ra hành động thiên tài gì, sẽ có người khen nói, "Có thể so sánh với Thanh Huyền chân nhân năm đó." / "Phảng phất như thấy được Thanh Huyền chân nhân." / "Không hổ là Lê gia Tây Châu."

Thanh Huyền chân nhân 500 năm trước phi thăng, xưng thiên hạ đệ nhất, —— Thanh Huyền chân nhân chính là Diệu Diệu, sai khi Kim Đan, tự xưng Thanh Huyền.

Nàng tồn tại mang đến cho vai chính không ít lợi ích, cũng coi như là một bàn tay vàng của vai chính.

Nhưng vấn đề xảy ra, chuyện xưa cho tới nay đều là phát sinh sau khi Diệu Diệu phi thăng, Diệu Diệu không biết nàng có thể làm gì, hoặc là nói nên làm gì?

"Thôi thôi!" Diệu Diệu có chút phiền não ở trong chăn lăn lộn, dứt khoát mặc kệ chuyện xưa, nàng sống vui vẻ là được.

Không ở lại trong phòng bao lâu, ngoài cửa đã có người gõ cửa.

Một nam nhân trung niên nam nhân và một nam hài mười mấy tuổi đứng ngoài cửa.

Nam hài là chiến phó của Diệu Diệu, tên là Thanh Nguyên, cúi đầu cung kính chờ nàng phân phó.

"Diệu Diệu." Tam trưởng lão ở cửa mỉm cười, "Nên đi gặp lão tổ tôn."

"Tam thúc." Diệu Diệu hô một tiếng, đứng dậy.

Diệu Diệu phân phó Thanh Nguyên không cần đi theo, rồi tới Thái Huyền Tông với Tam trưởng lão.

Thái Huyền Tông.

Núi đá to lớn bị kiếm khí vẽ, ba chữ Thái Huyền Tông như ẩn như hiện, không đếm được sự ảo diệu ẩn dấu trong nét chữ, nhưng nhìn thêm vài lần sẽ không chịu nổi.

Người mặc bạch y Thái Huyền Tông đệ tử từ bầu trời rớt xuống, tới tới lui lui, Diệu Diệu và Tam trưởng lão là Thanh Khê chân nhân triệu kiến, không có thời gian nhìn nhiều, đã được đưa tới chỗ của lão tổ tông Lê gia.

Mây mù lượn lờ đại điện.

Một lão nhân râu dài ngồi ở chủ tọa, có chút hưng phấn, "Đây là Diệu Diệu?"

Tam trưởng lão cung kính gật đầu, "Lão tổ tông, đây là Diệu Diệu."

"Tới, hài tử," Thanh Khê chân nhân vẫy vẫy tay với Diệu Diệu, lấy ra một cái mâm tròn, "Lại đây."

"Con đặt tay lên đây." Lão tổ tông dặn dò.

Diệu Diệu nhìn thoáng qua Tam trưởng lão, ngoan ngoãn đặt tay lên.

Mâm tròn yên lặng một chút, đột nhiên phát ra ánh sáng lóa mắt, Thanh Khê chân nhân vội vàng phất tay phóng xuất kết giới, ánh sáng tan đi, mâm tròn thế nhưng phát ra tiếng răng rắc răng rắc ——trên mâm tròn xuất hiện vết nứt, càng ngày càng lớn.

"Tốt! Tốt!" Thanh Khê chân nhân có chút kích động, vỗ vỗ vai Diệu Diệu.

Bao nhiêu năm rồi chưa xảy ra chuyện này, trắc linh bàn nứt, chỉ có thể thuyết minh độ tinh khiết của linh căn là trăm phần trăm hỗn độn linh căn, kim mộc thủy hỏa thổ trăm phần trăm, ngũ hành tương sinh mới vì hỗn độn, so với Thiên Linh Căn còn nhanh hơn nhiều, hơn nữa tiến giai sẽ không có tâm ma.

Gần nhất có ghi lại, Ma Tôn chỉ dùng 300 năm đã tới cảnh giới Đại Thừa, nhìn dáng vẻ lại qua vài thập niên nữa sẽ phi thăng.

Đều là hỗn độn linh căn, tốc độ của Diệu Diệu sẽ không chậm hơn nhiều, đó là khái niệm gì?!

Chính là nói, 300 năm, trước khi ông chết, chỉ cần Diệu Diệu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lê gia tất nhiên sẽ xuất hiện một Đại Thừa tôn giả.

Người tu tiên hiếm con, cho nên rất con trọng con nối dõi, dòng chính Lê gia là hậu đại của ông, nhưng đại nạn buông xuống, ba bốn trăm năm sau chưa phi thăng sẽ ngã xuống, Lê gia lại không có ai có thể lên tới cảnh giới Đại Thừa trong vòng 300 năm, làm sao ông có thể yên tâm?

Nhưng bây giờ Diệu Diệu xuất hiện... Thanh Khê chân nhân loạng choạng cây quạt, trong lòng thả lỏng rất nhiều.

Sau khi lải nhải với Diệu Diệu một lúc, Thanh Khê chân nhân mới thả nàng về, bảo nàng tham gia tuyển chọn không cần khẩn trương, nàng chỉ đi ngang qua sân khấu, dù thế nào cũng là đồ đệ của ông.

Khi Diệu Diệu được thả ra, trang phục trên người đã thay đổi, Thanh Khê chân nhân ra tay cũng có sự khác biệt với Lê gia, bây giờ nàng cho dù bị Kim Đan chân nhân công kích cũng có thể sống được.

Diệu Diệu và Tam trưởng lão vừa đi vừa nói chuyện, Tam trưởng lão giới thiệu qua với nàng, vừa đi qua cửa, nam hài đứng bên trong đã mở miệng, "Chủ nhân đã trở lại."

"...Ân." Diệu Diệu thuận miệng trả lời.

Khi đi qua hắn, một mùi hương nhàn nhạt truyền tới chóp mũi Diệu Diệu, gần đi tới chỗ ngoặt Diệu Diệu đột nhiên quay đầu, có chút kỳ quái đánh giá hắn.

Rũ mi rũ mắt, thuận theo lãnh đạm, không khác gì lúc trước.

"Làm sao vậy?" Tam trưởng lão cảnh giác hỏi.

"...Không có gì," Diệu Diệu chần chờ một chút... Có thể là nàng cảm giác sai...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play