Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

CHƯƠNG 131 - Đế Vương thế giới ngầm (21)


2 năm

trướctiếp

Tưởng đâu phòng trộm thành công các bạn ạ, ai ngờ cái giống trộm cắp nó giỏi trộm cắp đến thế :))) biết Diệp mỗ đăng chương ảo, cũng chờ Diệp mỗ đăng thật thì cập nhật lại, nói chung Diệp mỗ cũng không hiểu sao cái bọn đấy nó có thể tự động cập nhật cứ như chính tay Diệp mỗ đăng ấy. Nên thôi, ai thích tiếp tay, đọc bên cái web trộm cắp để chúng nó kiếm lời quảng cáo thì tùy, từ giờ Diệp mỗ đăng chương bình thường vậy. Lấy còn lấy trắng trợn đến mức xóa luôn tên editor, thật sự cạn lời =)))

CHƯƠNG 131 - Đế Vương thế giới ngầm (21)

Đường Hoan vô cùng phục đôi mắt mù này của mình, vì nó, không biết cô đã ngậm đắng nuốt cay bao nhiêu lần rồi. Khi luộc sủi cảo, Đường Hoan chẳng may đổ luôn nước nóng vào tay mình, cô nhảy dựng lên, đặt tay dưới vòi nước lạnh, đau quá... đau phát khóc ấy!

Bị tiếng ồn khiến cho không thể ngủ được, Túc Ảnh xoay người xuống giường, đi thẳng vào phòng bếp. Cậu thấy Đường Hoan nước mắt lưng tròng, cô đang tự thổi mu bàn tay đỏ ửng, phồng rộp của mình, trông cực kỳ thê thảm.

Túc Ảnh mất kiên nhẫn, nhíu mày: "Cô nói xem, một người mù như cô còn bày nhiều trò làm gì?" - Cậu vừa khinh bỉ, vừa túm cô ra ngoài phòng khách bôi thuốc.

"Đau." - Giọng Đường Hoan hơi nghẹn ngào.

Thằng nhóc chết tiệt này, chẳng biết đồng tình gì cả, cô đã bị như vậy rồi còn nói mát.

"Đau cũng phải chịu, cô tự làm còn trách ai?" - Chẳng chút nể tình, Túc Ảnh nói.

Đường Hoan tức giận vươn tay xoa đầu Túc Ảnh, cô định trả thù bằng cách biến đầu cậu thành ổ gà.

"Tên gấu nhỏ này, chị bị vậy vì ai, còn không phải vì em hả, sói mắt trắng! Ăn sủi cảo nhanh lên còn đi học!"

Đường Hoan chẳng có cơ hội sinh hoạt với người nhà, vậy nên hiện tại, trong lòng cô thật sự xuất hiện cảm giác sống nương tựa vào nhau. Cô dậy sớm chuẩn bị bữa sáng rồi thúc giục Túc Ảnh đi học, buổi chiều chờ tên nhóc này về làm bài tập,... cuộc sống như vậy có thêm vài phần chân thực lại cũng tựa pháo hoa, cô chẳng hề đơn độc một mình hay không có vướng bận, không có gì nương nhờ như trong quá khứ nữa....

Túc Ảnh nhìn bát sủi cảo tựa hồ dán kia bằng ánh mắt ghét bỏ, cậu bất giác nhíu mày, thật ghê tởm.... không muốn ăn!

Nhưng khi thấy bàn tay sưng như móng heo của Đường Hoan, cậu vẫn cố cầm đôi đũa lên mặc dù cực kỳ không muốn.

Ăn một miếng...

Huyệt thái dương của Túc Ảnh nổi lên gân xanh.

Cậu biết ngay mà, sao có thể tin tưởng vào tay nghề nấu sủi cảo của người mù chứ, cho đường thay muối, cho dấm thay nước, bên trong còn lẫn thêm một số gia vị kỳ quái, hương vị khó có thể diễn tả chỉ trong một câu.

Túc Ảnh cố hết sức mới nuốt xuống được một miếng.

Một bát đầy như vậy, muốn ăn hết thì phải có dũng khí vô cùng lớn, hơn nữa tố chất thân thể cũng phải cực cao, nếu không, sẽ bị ngộ độc mà chết!

"Thích ăn không? Nếu thích thì ngày nào chị cũng nấu cho em ăn sáng!"

Nghĩ tới việc phải dậy sớm mỗi ngày, Đường Hoan cảm thấy xúc động vô cùng.

Túc Ảnh: "......"

Không biết vì sao tự nhiên cậu lại cảm thấy cực kỳ hoảng loạn, vì vậy, cậu vội vàng nói: "Tôi đi học đây, nếu không sẽ muộn mất!"

"Dù muộn cũng phải ăn no chứ, em còn đang phát triển mà!" - Đường Hoan gọi với theo nhưng Túc Ảnh không dừng lại.

Chưa bao giờ Túc Ảnh lại có dục vọng cầu sinh mãnh liệt như vậy, cậu xách cặp lên, vội vàng chạy ra khỏi cửa.

Người phụ nữ này thật sự không có lòng tốt, chắc chắn là cô định đầu độc cậu đây mà!

"Haizz, bận cả sáng, giờ cũng thấy đói đói." - Đường Hoan dùng tay không bị "tàn phế" sờ sờ bụng mình. Tay cô bị thương, trong mấy ngày này muốn đánh đàn cũng không được, vì thế, cô gọi điện xin phép giám đốc, sau đó gọi cơm hộp luôn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp