Lòng tôi đột nhiên hoảng loạn.

Lục Nguyên Đăng lãnh đạm như vậy, lẽ nào là đã nghĩ xong sẽ đối phó Khương Hải như thế nào rồi?

Những người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về đây.

Khương Hải có lẽ đã nhận ra hành động ban nãy của bản thân quá kích động, sắc mặt trầm xuống, nói với Lục Nguyên Đăng: “Chúng ta ra ngoài nói.”

Lục Nguyên Đăng cười nhẹ, đứng dậy, cùng Khương Hải đi ra ngoài.

Tôi có chút lo lắng, sau khi nhìn Quy Vương Nhung một cái, cũng theo họ ra ngoài.

Khương Hải và Lục Nguyên Đăng đi đến một góc yên tĩnh thì dừng lại.

Ánh mắt Khương Hải giận dữ nhìn Lục Nguyên Đăng chất vấn: “Anh có người vợ xinh đẹp như vậy rồi, tại sao không chịu buông tha cho Ninh Khanh? Cho dù là muốn ra ngoài tìm phụ nữ, dựa vào năng lực của anh, muốn tìm phụ nữ như thế nào chẳng được, tại sao cứ phải là Ninh Khanh kia chứ! Anh có điều kiện gì cứ việc nói ra, tôi nhất định sẽ đáp ứng anh, nhưng xin anh sau này đừng bám riết lấy Ninh Khanh nữa.”

Câu hỏi của cậu ấy cũng là câu hỏi mà bấy lâu nay tôi rất tò mò.

Một cô gái bình thường như tôi, rốt cuộc sao lại có thể lọt vào con mắt của Lục Nguyên Đăng?

Lần trước khi tôi hỏi Lục Nguyên Đăng, anh ấy nói vì tôi thú vị. Tôi hiểu rõ, đó chỉ là trả lời lấy lệ mà thôi.

Lục Nguyên Đăng nhìn về phía tôi một cái, lạnh nhạt nói: “Điều kiện của tôi chính là, anh tránh xa cô ấy một chút.”

Anh ấy không trả lời câu hỏi lúc trước của Khương Hải, chỉ là dựa theo tác phong thường có của anh ấy mà đề ra yêu cầu.

Sắc mặt cửa Khương Hải thay đổi trong phút chốc.

Ban nãy cậu ấy cố gắng hết sức để kiềm chế cơn tức giận trong lòng mình, bây giờ, cậu ấy dường như không thể khống chế được nữa rồi.

“Mày là cái đồ khốn nạn, giỡn cợt tao phải không?!”

Vừa nói, một cú đấm lại giáng xuống Lục Nguyên Đăng.

Lục Nguyên Đăng bình tĩnh giơ tay trái ra, khống chế Khương Hải một cách dễ dàng.

“Anh nghĩ dựa vào anh mà có thể đánh tôi lần 2 sao?”

Chỉ bằng một tay, Khương Hải đã bị khống chế. Tôi bây giờ mới nhận ra, muốn chống đối với Lục Nguyên Đăng, đó là việc không tự lượng sức mình.

Cho dù là Khương Hải hay là là tôi.

Giống như lời mà anh ta nói, trong trò chơi này, anh ta không nói dừng thì tôi không có cái quyền kết thúc.

Thế còn Quý Vương Nhung thì sao? Cô ta bây giờ đã biết thân phận của tôi rồi, dựa theo tính cách cô ta, làm sao có thể dễ dàng mà buông tha cho tôi?

“Tôi không thể rời xa Ninh Khanh, nhưng ngược lại anh là tổng giám đốc của Lục Thị, chắc chắn là có rất nhiều chuyện không được quang minh chính đại, tôi nhất định sẽ điều tra ra khiến anh phải thân bại danh liệt! Đến lúc đó, xem anh còn bám riết Ninh Khanh như thế nào nữa đây!”

“Tùy anh.”

Lục Nguyên Đăng nhẹ nhàng nói ra một câu, thả Khương Hải ra.

Trong đầu tôi xuất hiện 4 chữ: lấy trứng chọi đá.

Lục Nguyên Đăng anh ấy làm sao có thể sợ Khương Hải kia chứ?

Quý Vương Nhung hình như rất không can tâm với quyết định của Lục Nguyên Đăng, căm phẫn nhìn tôi, rồi lại đổi sang khuôn mặt cười khinh bỉ đi qua.

“Nguyên Đăng à, anh có bị thương không? Có cần em đưa anh đi bệnh viện kiểm tra không? Nếu có vấn đề gì, chúng ta sẽ kiện hắn tội cố ý gây thương tích.”

“Không cần, đi thôi.”

Lục Nguyên Đăng lắc đầu, cùng với Quý Vương Nhung, đi qua chỗ tôi.

Đầu của Quý Vương Nhung tựa vào vai anh ấy, hành động của hai người họ nhìn trông vô cùng thân mật.

Tôi thực sự không biết, trong lòng Quý Vương Nhung đang nghĩ gì, Lục Nguyên Đăng đã quá đáng đến mức như vậy rồi, tại sao cô ta vẫn một mực khăng khăng yêu anh ấy.Tôi hoài nghi, Lục Nguyên Đăng này có phải mê hoặc Quý Vương Nhung rồi hay không.

Nhìn hình bóng hai người họ khuất xa, Khương Hải gào lên một tiếng, nắm chặt tay đấm mạnh vào tường.

“Anh đừng tự làm bị thương mình nữa.” Tôi có chút lo lắng nói.

“Anh vô dụng! Đến nguời phụ nữ của mình cũng không cứu được, còn gọi gì là đàn ông!” Khương Hải giận dữ nói.

Một người đàn ông nói ra những lời này, chắc chắn trong lòng phải tuyệt vọng lắm.

Thế nhưng tôi càng tuyệt vọng hơn.

Tôi cảm thấy bản thân mình hiện tại đã bị Lục Nguyên Đăng ép đến vách núi rồi, chỉ cần Quý Vương Nhung đẩy nhẹ một cái, thì sẽ ngã xuống vực sâu ngàn trượng, thịt nát xương tan.

Tôi đã không còn tương lai nữa rồi, thế nhưng Khương Hải, anh ấy không đáng vì tôi mà bị liên lụy.

Với tình cảnh hiện tại, cho dù là Lục Nguyên Đăng hay là Quý Vương Nhung, đều có thể sẽ ra tay với anh ấy.

“Khương Hải, em không thể kết hôn với anh được, anh về đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play