Tôi sợ hãi, chỉ cần Lục Nguyên Đăng nhìn tôi thì trái tim tôi sẽ bị loạn nhịp.
Quý Vương Nhung là ban giám khảo cũng ngồi phía bên tay phải cách tôi ba ghế.
Sau khi Lục Nguyên Đăng nhìn tôi, ánh mắt anh ấy cũng nhìn qua đó.
Tôi cúi đầu thấp thỏm bất an, hơi thở cũng bắt đầu rối loạn.
“Cô căng thẳng sao?”
Thẩm Ninh dường như đã nhận thấy sự bất thường của tôi, quay người lại hỏi.
Từ lần trước sau khi giải quyết vụ ăn cắp ý tưởng, thái độ cô ta đối với tôi quay ngắt 180 độ. Ngữ khí nói chuyện bây giờ cũng dịu dàng đi rất nhiều.
Tôi vẫn gượng cười với cô ta, lắc lắc đầu.
“Cũng tạm ổn.”
“Cuộc thi phải 3 ngày nữa mới bắt đầu, đừng hoảng, chúng ta vẫn còn thời gian 3 ngày để tìm tài liệu, tìm cảm giác.”
Thẩm Ninh vỗ vỗ vai tôi tỏ ý an ủi tôi đừng lo lắng.
Tiếp sau đó, người dẫn chương trình mời ban giám khảo lên sân khấu.
Ban giám khảo tổng cộng có 3 người.
Đường Nhật, Quý Vương Nhung, còn một vị nữa là phu nhân nước ngoài nhìn rất hiền lành, phúc hậu. Tôi cảm giác có chút quen nhưng không nhận ra đó là ai.
Sau đó Quý Vương Nhung lên bục đứng bên cạnh Lục Nguyên Đăng.
MC đứng bên cạnh nhìn hai người họ, đột nhiên cười rồi nói: “Tôi nghe nói hai người là vợ chồng, chủ đề của cuộc thì lần này là “tình yêu”, vậy hai người có thể trước mặt mọi người ở đây mà dành cho nhau một nụ hôn được không?”
Họ nói bằng tiếng anh, vốn dĩ khả năng tiếng anh của tôi không được tốt, lẽ ra là nghe không hiểu mới phải chứ. Nhưng lạ một điều là câu nói này tôi toàn bộ đều nghe hiểu.
Nhưng từng từ từng chữ đều in sâu trong lòng tôi.
Phải tận mắt nhìn đôi vợ chồng họ thân mật như vậy, đối với tôi điều đó là quá sức chịu đựng.
Khán giả dưới khán đài đã bắt đầu ồn ào.
Xem ra bất luận là ở quốc gia nào mọi người đều thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Quý Vương Nhung hơi đỏ mặt, bô dạng ngại ngùng như cô thiếu nữ 18 tuổi vậy.
Ánh mắt của tôi, không tự chủ mà rơi trên đôi môi của Lục Nguyên Đăng. Dáng điệu anh hôn tôi tôi đều nhớ rất rõ. Nhớ lại nụ hôn say đắm triền miên của anh, đôi môi tôi gần như đều bị hâm nóng.
Lục Nguyên Đăng cười mỉm nhìn xuống dưới.
Tôi lại có cảm giác anh ấy đang cười với tôi.
Tiếp đó, anh ấy quay người qua, dịu dàng nâng cằm Quý Vương Nhung lên, hôn lên một nụ hôn nồng nàn.
Bên dưới nào là tiếng huýt, tiếng hét to. Tôi dùng hết sức cắn chặt môi lại, nhìn nụ hôn của Lục Nguyên Đăng dần dần thêm sâu, dường như đang hôn người anh ấy yêu thương nhất vậy.
Nụ hôn anh dành cho tôi trước giờ đều là sự bá đạo mà không hề mang chút tình cảm nào, nhưng đối với Quý Vương Nhung lại hoàn toàn không giống vậy.
Thì ra anh ấy yêu Quý Vương Nhung, điều này kiến tôi khó mà chấp nhận được.
Đau lòng đến tột cùng, cảnh tượng đẹp như vậy tôi thật sự không thể xem thêm được nữa.
Tôi đứng dậy, thấp giọng nói với Thẩm Ninh: “Tôi thấy không được khỏe, tôi về khách sạn trước đây.”
Nói rồi tôi chạy trốn khỏi đó.
Khi chạy đến cửa lại bị đụng phải một người.
Ngẩng đầu nhìn, thì ra là Herman.
“Là anh?”
Tôi có chút king ngạc nói.
Sau đó lập tức nghĩ lại,. Đây là cuộc thi do YN tổ chức, anh ta là tổng thanh tra, đương nhiên sẽ đến đây.
“Cô sao vậy? Mắt đỏ thế kia?” Herman hỏi tôi, có chút ngờ vực.
Tôi nhìn anh ta một thoáng, những lời trong lòng thật là nói không ra mà.
Anh ta hiểu ý nhìn lên sân khấu, lập tức hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Đi thôi, dẫn cô đi giải khuây.” Nói rồi anh ta dẫn tôi ra ngoài.
Vừa chuẩn bị lái xe liền nghe thấy tiếng kêu của bà phu nhân truyền đến.
Tôi quay đầu nhìn lại, nhìn thấy vị phu nhân giám khảo vừa nãy đã đi ra ngoài.
“Nội à, sao nội lại ra ngoài đây?” Herman có chút kinh ngạc hỏi.
“Cảnh tượng bên trong không phù hợp để bà già này xem.” Lão phu nhân nói rồi bước lên xe, nhìn thấy tôi cũng đang trên đó làm bà ấy hơi giật mình.
“Ở đâu ra người đẹp Châu Á này vậy, bạn gái con sao.” Lão phu nhân cười, nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT