Tôi quẫn bách nhìn Nhất Nặc, hoàn toàn không biết phải làm sao cho tốt.

“Cô ta đánh vỡ bình hoa rồi, cái bình hoa này giá bao nhiêu?”

Thẩm Ninh hỏi Nhất Nặc một câu, trên mặt nghiễm nhiên mang theo biểu cảm ngóng chờ xem kịch hay.

Quý Vương Nhung vẫn mang bộ mặt lãnh đạm đứng ở nơi đó, con ngươi bình thản không để lộ ra bất cứ cảm xúc nào. Tôi hốt hoảng nhận ra rằng, cô ta và Lục Nguyên Đăng rất giống nhau, chẳng trách hai người đó lại đến với nhau.

Nhắc lại tôi mới nhớ một điều suýt chút nữa đã quên, cô ta còn có một bộ mặt khác vô cùng điên dại.

Nhất Nặc có chút đau lòng nhìn tôi, nói: “5 tỷ 3. Tôi đi gọi ông chủ qua đây đã.”

Tiếp đó, cô ấy sang bên cạnh gọi một cú điện thoại, nói rõ tình hình bên này cho phia bên kia nghe.

Tôi đứng nơi này, tựa như một phạm nhân chờ xét xử, tuyệt vọng đến tận cùng.

Gọi điện thoại xong, Nhất Nặc đưa cho tôi hai tờ khăn giấy, nói: “Cô lau mặt đi, chảy nhiều máu quá.”

Tôi chậm chạp nhận lấy khăn giấy, tùy tiện chùi chùi lên mặt vài cái, máu tươi rất nhanh liền nhuộm đỏ khăn giấy.

Xem ra vết thương trên mặt thực sự khá nghiêm trọng. Thế nhưng, tôi đã chết lặng rồi, bây giờ trong đầu chỉ nghĩ xem lấy đâu ra một 5 tỷ 3 để bù?

Quý Vương Nhung và Thẩm Ninh đều không đi, xem ra cả hai người họ đều chuẩn bị xem kịch vui đến cùng.

Ông chủ nhanh chóng đến, là một người đàn ông có một cái bụng phệ rất lớn. Đi vào nhìn thấy những mảnh vỡ trên mặt đất xong, ông ta lớn tiếng nói: “Ai làm vỡ bình hoa?”

“Là tôi.” Tôi bước ra, cắn môi nói.

“Đền tiền đi, 5 tỷ 3, thiếu một đồng thôi tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.”

Ông chủ vừa nói, tôi đã biết mình không có mảy may cơ hội nào để thương lượng, điều này khiến tôi hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

Hiện giờ trong thẻ của tôi chỉ có 130 triệu thôi, còn không cả bằng số lẻ của số tiền tôi phải đền.

Cho dù có phải Thẩm Ninh lén ngáng chân tôi hay không, thì chiếc bình hoa này quả thật do tôi làm vỡ, tôi chắc chắn phải chịu trách nhiệm đối với chuyện này.

Tôi chân thành nhìn ông chủ, khẩn thiết nói: “Con số 5 tỷ 3 này thực sự có hơi lớn, ông có thể cho tôi trả góp được không?”

“Trả góp, cô đùa tôi đấy phỏng? Hoặc là giao 5 tỷ 3 ra đây, hoặc là tôi báo cảnh sát.” Ông chủ trả lời chắc nịch.

Nhất Nặc mấp máy môi, hình như là muốn nói giúp tôi. Nhưng cô ấy cũng chỉ là người làm thuê mà thôi, muốn giúp cũng chẳng giúp được, chẳng may chuốc vạ vào thân thì cũng tiêu tùng luôn.

“Gọi điện thoại cho mấy gã đàn ông của cô ấy, cho dù mấy gã khác không có nhiều tiền nhưng giám đốc Tống thì chắc chắn là có đấy.” Thẩm Ninh đứng một bên nhả ra một câu kỳ lạ.

Tôi hiểu rõ, lúc này tôi không thể gọi điện thoại cho Tống Trọng được.

Nếu như thật sự gọi anh ta đến đây thì lời vu cáo của Thẩm Ninh cũng biến thành thật rồi.

“Không phải tôi không trả, tôi lấy nhân cách của tôi ra đảm bảo, tôi chắc chắn sẽ đền bù lại cho ông.” Tôi tiếp tục cố gắng, hy vọng ông chủ có thể mở lòng từ bi.

Ông chủ hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nhìn tôi một cái nói: “Vừa nhìn đã biết là loại không có tiền rồi, không có tiền thì đến mấy chỗ như này làm cái gì! Xúi quẩy, mấy loại như thế này phải tống hết lên cục cảnh sát!”

Ông chủ móc di động ra gọi cho cục cảnh sát, ông ta sợ tôi trốn mất nên dùng thân hình to béo chắn trước mặt tôi.

Cục cảnh sát nằm ở chỗ rẽ cách nơi này khoảng 200 mét, rất nhanh sau đó đã có hai vị cảnh sát đến đây.

Vừa nhìn thấy cảnh sát tôi liền hoảng sợ.

Mạc Hân và Ninh Uy Phước phải vào tù là do bọn họ làm việc xấu, tôi và bọn họ không giống nhau, tại sao lại đánh đồng tôi với bọn họ? Vả lại nếu mà gặp bọn họ trong ngục giam, bọn họ rất có khả năng sẽ bóp chết tôi. Đặc biệt là loại người vừa có tâm lí vặn veọ biến thái vừa hận tôi đến tận xương tủy như Mạc Hân, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi.

Ông chủ vừa nói rõ tình hình hiện tại vừa thêm mắm thêm muối vài ba câu với cảnh sát, cảnh sát đi đến trầm giọng nói với tôi: “Là cô đánh vỡ bình hoa đúng không, phiền cô đi với chúng tôi một chuyến.”

Tôi không thể đến cục cảnh sát với họ được, nếu có vết nhơ này thì cả đời tôi sẽ bị hủy hoại hoàn toàn!

Chẳng qua hiện giờ tình cảnh của tôi cũng đã vô cùng thê thảm rồi.

“Chậc chậc, vào thời điểm mấu chốt, vẫn không có gã đàn ông nào có thể dựa vào. Ninh Khanh, loại người muốn dựa vào sắc đẹp hòng trói buộc trái tim đàn ông như cô, kết quả đã định sẵn là gieo nhân nào gặt quả nấy rồi.” Giọng điệu châm chọc của Thẩm Ninh lại một lần nữa vang lên.

Gieo nhân nào gặt quả nấy? Tôi nghe xong không khỏi muốn cười. Nếu không nhờ cái chân của cô, mọi chuyện cũng không đến nỗi trở nên như thế này.

Không phải cô ta coi thường tôi, nghĩ tôi dựa vào đàn ông để leo lên sao? Dùng giọng điệu này để nói tôi, tôi thật sự không thể nhịn tiếp nữa!

Tôi đi đến trước mặt Thẩm Ninh, mỉm cười nói: “Cô cho rằng tôi không trả nổi một trăm sáu mươi vạn kia ư? Cô sai rồi! Tôi trả được!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play