Sắc mặt của cô biến hóa rõ ràng như vậy, đến nỗi các chị em khác ở trong phòng ngủ cũng cảm thấy lá thư này có chỗ khác biệt, liếc mắt nhìn nhau rồi từ bên người cô lục tục đi ra. Cô nhìn chữ viết đậm và thanh lịch trong lá thư, trong lòng hốt hoảng, lại giống như lấy đến một củ khoai lang phỏng tay, nhưng cái đồ chơi này lớn như vậy, nặng như vậy, làm cho người ta không cách nào xem nhẹ cũng không cách nào bỏ qua được. Cuối cùng, cô dùng sức ném lá thư này lên trên giường của mình, xoay người leo lên giường, buông rèm che xuống.
Toàn bộ quá trình làm được rất nhanh, tất cả đều là phản ứng theo bản năng. Mãi cho đến khi trốn về thế giới nhỏ bé của mình, cô mới bất giác cảm thấy sợ hãi. Cô không đi suy nghĩ nội dung trong lá thư này, cũng không vội vã mở ra xem, cô chỉ tỉ mỉ vuốt ve mỗi một chữ trong lá thư, giống khách du lịch lạc đường trong sa mạc sau đó lại phát hiện một nguồn nước trong veo. Sau một lúc lâu, mãi cho đến khi cô phát hiện có giọt nước mắt rơi xuống lá thư, một chữ bị nhòe lan ra, lúc này cô mới lau mắt một chút, thật cẩn thận dọc theo mép thư, bóc thư ra.
Cô không đoán được nội dung của bức thư, nhưng dầy như vậy, cũng không có khả năng là một lá thư. Nhưng cô đã sai, đó chính là một lá thư, một là thư dài 43 trang giấy. Đó là một lá thư dài bên trong chứa đầy kỷ niệm của thời trung học, những chuyện đã trải qua, bạn bè đã từng biết ( bao gồm Lâm Đồng Chi), cũng như cuộc sống của mình, bạn bè, tình yêu, sự hiểu biết, lý tưởng vân vân, nói nó là một bức thư không bằng nói đây là một đoạn độc thoại nội tâm thật dài nói về những kỷ niệm mà cậu ấy đã trải qua thời trung học, bên trong không có gió hoa tuyết trăng hay tình yêu lãng mạn, đối với Lâm Đồng Chi mà nói cũng chỉ có một số lượng rất nhỏ, hơn nữa mấy chữ này vẫn như cũ như chủ nhân của nó kiêu ngạo ương ngạnh:
Mình đem trí nhớ của mình gửi ở chỗ của cậu, như vậy, cho dù có một ngày mình quên đi, vẫn có thể tìm được ở chỗ của cậu.
Lâm Đồng Chi cầm lá thư này lại giống như đang nắm giữ một nhịp đập trái tim chân thành của một thiếu niên, từ trong cổ họng của cô phát ra hai tiếng "Hu hu", sau đó cô giống một người điên khóc lên, sau đó lại cười lớn.
Năm lớp ba tiểu học, giáo viên thực vật nói với mọi người muốn phán đoán số tuổi của cây thì phải cắt ngang cây ra, nhìn xem mặt cắt ngang của cây có bao nhiêu vòng tròn, những vòng tròn này gọi là vòng tuổi. Hơn nữa từ vòng tuổi có thể thấy được mùa màng, nếu như mưa thuận gió hòa, vòng tuổi tương đối hẹp và nhạt màu, trái lại, vòng tuổi có vẻ rộng và sẫm màu hơn.
Lúc ấy Trần Mặc ngồi ở bên cạnh Lâm Đồng Chi lấy một loại giọng điệu ưu tư thở dài: "Khó trách bọn họ nói ngày tốt gọi vui sướng, ngày xấu gọi đau khổ."
Cuộc sống hiện tại của Lâm Đồng Chi, trôi qua cũng rất vui sướng.
Chiều thứ sáu kết thúc huấn luyện quân sự, trong phòng ngủ có vài người đang rảnh rỗi và rất nhàm chán thảo luận buổi tối đi nơi nào để giết thời gian, đề xuất đi xem phim và đi trượt pa-tanh đều lần lượt bị mọi người bác bỏ. Sau đó, có người đề nghị đến câu lạc bộ của sinh viên để biết thêm về khiêu vũ, tất cả mọi người sau khi suy nghĩ thật lâu, nhưng cũng không có ai tỏ thái độ.
Lâm Đồng Chi chỉ mỉm cười, cô đã sớm thay quần áo và giầy xong chuẩn bị chờ mọi người đi sau đó mới xem bức thư của mình, dù sao cho dù bây giờ có kéo cô đến Thiên cung, cô vẫn cảm thấy ở trong phòng ngủ xem thư càng làm cho cô ấy cảm thấy thoải mái hơn. Cho nên lúc này có chút xu hướng ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, mặc dù mọi người đều đang do dự, lại có chút hưng phấn muốn thử, nhưng không ai có can đảm để làm người đầu tiên mở miệng.
Vẫn là Mã Vân nhanh mồm nhanh miệng nhất thử đề xuất một ý kiến không quá rõ ràng khác, "Bộ dáng của bọn mình bây giờ, cả đám đều giống từ Châu Phi tới, đi có thể hay không...... À?"
Câu nói này ngược lại dẫn tới sự đồng tình của tất cả mọi người, Lục Hạ cười nói: "Cái này chắc không sao đâu, lấm tấm màu đen ai còn nhìn xem cậu trắng hay không, hơn nữa, chỗ mình có một hộp trang điểm chị gái mình cho, chỉ là không biết dùng......"
Cô gái sinh viên năm nhất, quả thật không có mấy người biết trang điển, Lâm Đồng Chi đang ngồi thấy người người vẻ mặt hưng phấn, lập tức nghĩ đến Hoàng Dung Tuệ đã từng dạy cô, dù sao cô cũng không đi, vui mừng đi với náo nhiệt. Vì vậy cô tự đề cử mình: "Mình từng được người khác dậy qua, nếu không, mình tới thử một chút?"
Chỉ là lời vừa ra khỏi miệng, cũng không phải do cô, Lục Hạ mặt mày hớn hở lấy một hộp trang điểm ra, tất cả mọi người xúm lại, cái hộp trang điểm này tự nhiên không phải là hàng cao cấp gì, nhưng trước mặt cả đám không có bất kỳ kiến thức nào cũng đủ hù dọa bọn họ rồi. Mọi người ba chân bốn cẳng ấn Lâm Đồng Chi ngồi xuống, lại đem chiếc gương lớn nhất sáng nhất trong phòng ngủ để ở trước mặt cô: "Đến, cậu là người đẹp, cậu thử trước."
Trái tim Lâm Đồng Chi đập mạnh, ngập ngừng cầm bút kẻ lông mày lên lại gần gương, rõ ràng là chưa từng chạm qua đồ dùng trang điểm, nhưng khi cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc mà lại xa lạ ở trong gương, giống như nữ thần sắc đẹp đang hướng dẫn cho cô, bút kẻ mi khéo léo lướt qua đầu lông mày, tô thêm vào phần đầu lông mày hơi nhạt, sau đó theo hình lông mày vẽ xuống tiếp, ở đuôi lông mày thoáng dùng chút sức lực, cong lên phía trên, liền thành một mày liễu mới.
Đây là lần đầu tiên cô trang điểm, mắt vẽ hơi đậm, môi đánh quá đỏ, nhưng gương mặt xinh xắn không tỳ vết ở trong gương cùng những tiếng khen không dứt của các bạn cùng phòng "Chậc chậc" vang lên bên tai cũng chứng minh cô xác thật có thiên phú ở phương diện này, khi cô để đồ trang điểm xuống, Lục Hạ đã không chờ được lôi kéo cô ngồi xuống: "Tới mình, tới mình, cậu tới giúp mình trang điểm."
Lâm Đồng Chi bất đắc dĩ, mang cái ghế ngồi xuống đối diện cậu ấy, đưa tay nâng cằm cậu ấy lên, quan sát trên mặt cậu ấy một lát, cuối cũng bắt đầu trang điểm. Một lớp phấn trắng hồng, son môi màu hoa hồng, son nước sáng bóng ướt át, một cô gái dịu dàng quyến rũ ở trong tay cô từ từ hiện ra. So với cô tự trang điểm cho mình càng xinh đẹp hơn. Mọi người ngừng hô hấp nhìn cô đang thi triển ma pháp, ánh mắt kính nể hâm mộ như vậy, làm cho cô có cảm giác mình nhất thời thành Thượng Đế.
Cô từng bước từng bước trang điểm cho các bạn cùng phòng, sau đó các cô gái trong phòng ngủ đều cầm gương nhìn xung quanh hỏi ma kính, ma kính, ai là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới này. Quả nhiên trên đời này cũng không có cô gái nào không tự kỷ. Lúc này cô mới đứng lên, rút một tờ khăn giấy lau son trên môi, nhưng cô vẫn cảm thấy trên mặt dinh dính khó chịu, không lấy nước rửa đi lớp trang điểm này trong lòng cô liền không thoải mái, vì vậy cô chuẩn bị cầm chậu rửa mặt đi lấy nước. Còn chưa kịp đưa tay mở cửa, liền nghe thấy những tiếng ồn ào trong hành lang, phòng ngủ bên cạnh bị gõ kêu "Cốc cốc", còn kèm theo tiếng nam sinh: "Kiểm tra vệ sinh, mở cửa!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT