“Á!” Thứ bị gối ôm đánh kêu to một tiếng, thân thể lấy tốc độ nhanh nhất chui ra ngoài.

“Hả? Âm thanh này có chút quen tai?” Phạm Âm nhìn sadako kia từ trong gương đi ra.

Ở dưới ánh sáng còn sót lại của trời chiều, Phạm Âm thấy rõ ràng thứ kia lại chính là Nguyệt Bạch.

“Phạm Âm?” Giọng nói của Nguyệt Bạch kinh ngạc dễ thấy.

Phạm Âm đang ôm gối ôm cũng kinh ngạc nhìn lại y, hai người cứ như vậy giằng co một lát.

Cuối cùng Nguyệt Bạch đi tới bên cạnh Phạm Âm, lấy gối ôm từ trong tay Phạm Âm đã hóa đá ra, ném lên trên giường, sau đó mở cửa phòng.

“Mẹ, trong phòng của con có khách, chuẩn bị thêm một phần bữa tối.”

Trở lại phòng, thấy Phạm Âm đã thoát khỏi trạng thái hóa đá đang nghiên cứu tấm gương kia của mình.

Tấm gương đã khôi phục lại hình dáng ban đầu, có thể chiếu ra được bộ dáng của người rõ ràng, không có gì khác biệt với gương soi bình thường.

Nhìn thấy đôi mắt màu đen chứa nghi hoặc, Nguyệt Bạch cười kéo Phạm Âm đang ngồi xổm trước gương lên.

“Nguyệt Bạch…” Phạm Âm nhìn mặt gương kia, “Sao ngươi lại đi ra từ trong gương?”

Nguyệt Bạch cười cười không nói gì, xoay người ngồi lên giường. Phạm Âm đi theo phía sau y, cởi giầy, leo lên giường, thuận tiện ôm cái gối ban nãy vào trong ngực.

“Ta chưa báo với phụ quân không trở về ăn cơm.” Phạm Âm bĩu môi nói.

Nguyệt Bạch cũng cởi giầy lên giường, ngồi ở bên cạnh Phạm Âm, “Bị dọa?”

“Hừ, không phải chỉ là sadako thôi sao?” Có gì phải sợ. Phạm Âm ôm gối ôm, chôn khuôn mặt buồn bực vào trong gối ôm, âm thanh nghe rầu rĩ.

“Phạm Âm…” Nguyệt Bạch cúi đầu, ngửi thấy mùi hương thơm mát đặc hữu của Phạm Âm, “Sadako là cái gì?”

“Thì như ngươi vừa rồi đó.” Phạm Âm tò mò không yên đáp lại một câu.

“Năng lực này của ta trước đây đã có.”

“Chỉ có ngươi có năng lực này à?” Phạm Âm ngẩng đầu, chớp chớp mắt hiếu kỳ.

“Đúng vậy.”

A! không công bằng, sao mình thì chẳng có năng lực gì chứ, “Tóm lại đó rốt cuộc là năng lực gì?”

“Là một loại năng lực nắm giữ không gian.” Nguyệt Bạch trả lời nói, “Có thể xuyên qua gương đi đến bất kỳ nơi nào muốn đi, nhưng bây giờ ta vẫn không thể đi chỗ nào quá xa.”

Woa, chẳng lẽ đây chính là cánh cửa thần kỳ… trong truyền thuyết của Doraemon sao.

“Có lẽ sau này thuần thục hơn thì ngay cả vật môi giới cũng không cần.”

Gì? Cửa cũng không cần…

Đây phải chăng có nghĩa là sau này mình ngay cả tiền vé máy bay cũng có thể không cần trả?

Phạm Âm khẽ xoay người, đè Nguyệt Bạch không hề phòng bị xuống dưới thân, mái tóc dài màu đen từ bả vai chảy xuống rơi lên chiếc áo trắng toát của Nguyệt Bạch, cái tay mảnh khảnh đè ngực Nguyệt Bạch, “Thật sự là… một năng lực không tệ.”

Da thịt ở dưới mái tóc đen phụ trợ càng lộ ra trắng nõn mê người hơn, bên trong hiện ra màu hồng nhạt khỏe mạnh, đôi môi mềm mại phun ra âm thanh giống như mê hoặc.

Nguyệt Bạch thở dài nói: “Nhưng năng lực này không có quan hệ với ngươi.”

“Hả? Tại sao?” Giọng nói bất mãn của Phạm Âm cũng khiến người ta cảm thấy đáng yêu.

Nguyệt Bạch dễ dàng trở mình, áp chế Phạm Âm ở dưới thân, thuận tiện bắt lấy cái tay đang chống cự của Phạm Âm.

“Bởi vì Tinh Linh Vương không cho phép ngươi rời khỏi nơi này.” Nguyệt Bạch cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên tóc đen rời rạc nơi cần cổ của Phạm Âm, “Còn có… không được tùy tiện nằm ở trên người đàn ông…”

“Ngươi!” Phạm Âm giận đỏ bừng mặt.

“Được rồi, hai người các ngươi đừng ầm ĩ nữa, ra ăn cơm đi.” Một giọng nói phụ nữ biếng nhác truyền tới từ cửa phòng.

“Vâng.” Hai người đồng thời lên tiếng, ngoan ngoãn xuống giường mang giày.

“Chị gái Nguyệt Bạch, đã lâu không gặp.” Phạm Âm đi tới trước mặt cô gái kia, cười nói, trên mặt vẫn còn hơi hơi đỏ.

Cô gái nhìn qua chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, nhưng tuổi thực nếu so với Nguyệt Bạch thì lớn hơn tận năm trăm tuổi, dáng người không thể xoi mói, đôi mắt màu xanh lam đặc hữu của tinh linh, môi hơi dày nhưng rất gợi cảm, không tính là quá mê người nhưng lại có một loại phong tình khác, là một người phụ nữ nhìn qua một lần sẽ không để người ta quên mất.

Cô gái gật đầu, không nói gì, Phạm Âm liền tự nhiên xuống lầu, chị gái Nguyệt Bạch không phải là một người quá bắt bẻ về lễ tiết.

Nguyệt Bạch ra khỏi phòng mà không nói lời nào, chuẩn bị xuống lầu, lại nghe thấy giọng nói biếng nhác trầm thấp đặc hữu của cô gái đó: “Hắn là con của Tinh Linh Vương.”

“Tất nhiên em biết.” Âm thanh của Nguyệt Bạch vẫn giống như bình thường không chút phập phồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play