Sáng sớm ngày hôm sau, trong lúc dùng bữa sáng, Lương Trinh có đề cập tới chuyện muốn dẫn Yến nhi đi bái lạy cha mình. Chúc Vân Tuyên lúc này đang ôm Yến nhi đút cho bé con ăn cháo, vừa nghe thấy vậy bèn ngước mắt liếc nhìn đối phương: “Muốn đi thì cứ đi…”
Lương Trinh nở nụ cười: “Sợ bệ hạ cảm thấy dẫn trẻ con đến mấy nơi như vậy không tốt, bệ hạ đồng ý là tốt rồi.”
“… Nếu Yến nhi đã gọi ngươi là phụ thân, thì đi cúng bái tổ tiên cũng là chuyện cần làm.”
Ý cười trong mắt Lương Trinh như sâu hơn: “Được rồi.”
Phần mộ của phụ thân Lương Trinh nằm ở một bên núi phía tây nam trên đảo, toàn bộ khu vực núi nhỏ nơi đây được dùng để xây mồ mả, hơn hai mươi năm qua khi có người qua đời đều sẽ được chôn ở nơi này. Ngôi mộ của Tiêu tướng quân cũng chỉ chiếm một mảnh đất nhỏ, không hề rình rang gì, bia đá là do Lương Trinh tự tay lập nên được lau chùi đến vô cùng sạch sẽ, chính giữa có khắc dòng chữ “Tiên phụ Tiêu đại nhân húy Quân Bạc”, còn dưới góc trái khắc “Do đứa con Tiêu Niệm bất tài thương tiếc lập nên.”
Trên tấm bia còn khắc một thiên mộ chí ghi chép lại về cuộc đời của người, ông lưu lạc hải ngoại hơn hai mươi năm cũng không bước thêm bước nữa, bên cột vợ con chỉ có tên của cha Lương Trinh và hắn.
Lương Trinh bày đồ cúng ra trước bia mộ, rồi đốt giấy tiền vàng bạc. Chúc Vân Tuyên đứng phía sau lúc này đã lẳng lặng xem xong phần mộ chí kia, khung cảnh vị Tiêu tướng quân bi hùng khi còn sống thoáng vút qua, khiến người ta thổn thức không thôi. Sau một lúc lặng im, hắn khẽ giơ tay đặt lên vai Yến nhi còn đang ngơ ngác lên tiếng: “Con trai ngoan, quỳ xuống bái lạy cho tổ phụ con đi.”
Yến nhi ngoan ngoãn nghe lời quỳ xuống, nghiêm túc dập đầu ba cái trước mộ phần. Lương Trinh ở bên cạnh giơ tay sờ đầu bé con, rồi đưa một xấp giấy tiền vàng bạc cho, sau đó lại nắm tay con bỏ vào trong lửa.
Chúc Vân Tuyên thì lại tự tay bưng chén rượu lên, vung hết ba chén rượu xuống bia mộ.
Sau khi cúng bái xong, bọn họ liền xuống núi, tâm trạng Chúc Vân Tuyên càng trở nên nặng nề hơn, đúng lúc này Lương Trinh cũng nhẹ nhàng chủ động đề cập đến với hắn, nói rằng hài cốt của cha mình được chôn ở dưới chân núi phía sau Nguyện Tế Tự, chính là tòa trang lúc trước của hắn. Năm đó là do Nguyên Tế Tự giúp đỡ chôn cất cho ông, hắn vẫn luôn chờ mong có một ngày có thể đem cha cùng phụ thân chôn chung một chỗ, hoàn thành tâm nguyện cho phụ thân.
Chúc Vân Tuyên khẽ giật mình: “….Vì sao trước giờ ngươi chưa bao giờ đề cập tới?”
Lương Trinh lắc đầu: “Năm đó lão trụ trì sợ tiên đế sẽ đi tìm di hài của cha ta, cho nên ngay cả mộ bia cũng không dám lập, chỉ là một nấm mồ vô danh mà thôi, có gì hay mà đề cập chứ.”
“Vì lẽ đó ngươi xây một tòa trang ở đó, thực chất là muốn thủ mộ cho cha ngươi?”
Lương Trinh than thở: “Đúng vậy, chỉ tiếc là tòa trang kia đã bị thu lại, vốn lúc đầu khi rời kinh ta có nghĩ sẽ tới đó lấy hài cốt của cha ta đem đi, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là cảm thấy ông đã mồ yên mả đẹp suốt bao năm qua, cần gì phải quấy rầy người, cho nên chỉ đi tới nhờ lão trụ trị giúp ta trông nom giùm, không nghĩ tới sẽ gặp phải phụ thân ở đất Nam Dương này.”
Đôi mắt Chúc Vân Tuyên thoáng chốc nhấp nháy: “Tòa trang kia vẫn còn ở đó.”
“Sao?”
Chúc Vân Tuyên cố thu tâm tình trong mắt đi, nói cho hắn biết: “Tòa trang kia… Ta chưa gọi ai động gì tới, cho nên nó vẫn còn nguyên ban đầu, cũng chưa tặng cho ai cả.”
Chúc Vân Tuyên có một chút lúng túng, bèn đổi sang đề tài khác: “Cái tên kia của ngươi là do phụ thân đặt sao?”
“Đúng vậy.” Bên khóe miệng Lương Trinh ngậm lấy ý cười giải thích: “Năm đó trước khi phụ thân phụng mệnh xuất chinh, đã sớm đặt tên cho đứa bé trong bụng của cha ta, hắn nói rằng tên này dù la nam hay nữ cũng dùng được, lúc đó ông cũng biết mình lần này có lẽ sẽ một đi không trở về, cho nên xem như đứa con là thứ cuối cùng ông để lại cho cha để có thứ mà nhớ nhung.”
Lúc nói tới những chuyện xưa cũ này, trên nét mặt Lương Trinh đã không còn sự ảm đảm cùng âm u như trước nữa, chỉ sót lại chút sự phiền muộn mơ hồ giấu sau nụ cười kia, Chúc Vân Tuyên vừa nhìn liền biết được, Lương Trinh hẳn là đã buông bỏ được.
Thấy vẻ mặt Chúc Vân Tuyên ngẩn ngẩn ngơ ngơ, Yến nhi được hắn ôm liền ngước đầu hoang mang liên tục nhìn hai người họ. Lương Trinh thấy vậy bèn nở nụ cười ôm lấy con, rồi hỏi Chúc Vân Tuyên: “Bệ hạ có muốn đi thăm quân doanh trên hải đảo này hay không?”
Chúc Vân Tuyên khẽ hoàn hồn: “… Có thể đi được sao?”
“Có gì đâu phải giấu giếm chứ.”
Lương Trinh dẫn bọn họ men theo một con đường khác đi lên núi, độ cao của những ngọn núi trên đảo này không cao lắm, khoảng chừng nửa giờ đã có thể đến trên đỉnh núi. Đứng trên đỉnh, cảnh tượng phía sau núi bỗng chốc thu hết vào đáy mắt.
Thì ra phía sau núi còn có một nơi lớn gần bằng nửa đằng trước, hiện tại những người binh lính đang xếp thành hàng ngay ngắn chỉnh tề thao luyện, trên bến tàu cạnh biển ước chừng có khoảng hai mươi chiếc thuyền, mặc dù kém xa thủy sự Đại Diễn, nhưng cũng đủ khiến cho Chúc Vân Tuyên cảm thấy khá bất ngờ.
Lương Trinh nói: “Năm đó phụ thân dẫn theo một ngàn người còn sống đến nơi này, cộng thêm những đứa trẻ đã sống trên đảo, cùng với tiếp nhận người chạy nạn từ những nơi khác của Nam Dương chạy tới, cho nên hiện tại trong đội ngũ tổng cộng cũng có gần ba ngàn người.”
Chúc Vân Tuyên cau mày: “Người chạy nạn?”
“Đúng vậy, hiện tại ở Nam Dương có rất nhiều nơi đã bị người phiên bang xâm chiếm, khiến cho bọn họ thực sự không thể sống được, cho nên mới trốn chạy ra bên ngoài, chúng ta không phải ai cũng thu nhận, chỉ nhận những người phẩm hạnh tốt, nếu không lỡ như có mật thám ở bên ngoài cài vào chẳng phải lợi bất cập hại* hay sao,đại đa số bọn họ đều là người Trung Nguyên ở triều đại này, thậm chí còn có những người triều đại trước từ Mân Việt đến Nam Dương kiếm sống, cũng xem như cùng một phe với chúng ta.
— Lợi bất cập hại có nghĩa là lợi chẳng bù lại được so với hại, lợi thì ít mà hại thì nhiều
Chúc Vân Tuyên nhìn những chiếc thuyền kia: “Nơi này sao lại nhiều thuyền cùng pháo như vậy, tất cả là từ đâu tới?”
Lương Trinh bình tĩnh giải thích: “Năm đó phụ thân cùng mọi người lưu lạc đến hòn đảo này chỉ còn lại hai chiếc thuyền cuối cùng, còn những chiếc thuyền khác là do những thương nhân Nam Dương mua từ những thuyền buôn người phiên bang, còn về pháo, tất nhiên cũng là tìm mua của những người phiên bang kia rồi.”
Chúc Vân Tuyên nghi hoặc quan sát hắn một lúc, dường như không tin lắm: “Bọn họ tốt bụng đến mức không những xâm chiếm hòn đảo các ngươi còn bán pháo cho các ngươi sao?”
Lương Trinh cười lắc đầu: “Có chuyện bệ hạ không biết rồi, Nam Dương vô số hòn đảo, cho dù bọn họ có muốn chiếm toàn bộ e là cũng chiếm không hết, nơi này chẳng qua chỉ là một hòn đảo nhỏ nằm bơ vơ lạc lõng giữa bên ngoài, đám người kia nhìn còn chẳng vừa mắt, cho nên cũng không thiết lãng phí công sức lên chỗ này, huống chi những người phiên bang ở Nam Dương kia cũng xuất thân từ những quốc gia phương tây khác nhau, bọn họ chỉ lo mải mê cướp giật giành địa bàn lớn lại về mình, căn bản không có thời gian đâu bận tâm đến hòn đảo chỉ có mấy ngàn người này của chúng ta, chỉ cần không chọc tới họ cho bọn họ đủ bạc, thì mua lại chút pháo cũ bỏ đi của bọn họ, cũng không phải việc khó gì.”
Ánh mắt của Chúc Vân Tuyên sầm tối lại: “… Nhưng bọn họ lại dám đánh chủ ý tới Đại Diễn…”
Lương Trinh gật đầu nói: “Năm đó bọn họ phái sứ thần vào kinh, muốn cùng thông thương với Đại Diễn để thu được nhiều lợi ích lớn từ các phương diện xuất hàng hóa, cùng thuê quan, nhưng cuối cùng vẫn không được sự đồng ý từ triều đình Đại Diễn.”
Chúc Vân Tuyên cười giễu, bản thân hắn nhìn cũng không vừa mắt những kẻ phiên bang lòng lang dạ sói còn tự cao tự đại này. Hắn chợt lặng im nhìn từng đợt sóng lớn trào dâng cuồn cuộn trên mặt biển, qua một hồi lâu sau mới khẽ lên tiếng: “Biết làm sao được, dù sao những người ở trên hoàn đảo này đều là thần dân của Đại Diễn, nếu như bọn họ thật sự muốn trở về, trẫm sẽ hạ chỉ xuống.”
Lương Trinh khẽ mỉm cười: “Vậy ta trước tiên thay bọn họ cảm tạ bệ hạ long ân rồi.”
Chúc Vân Tuyên đảo mắt nhìn ra xa, Lương Trinh cũng không hỏi gì nữa, hắn biết cụm từ “bọn họ” này không bao gồm mình, cả hai đều ngầm hiểu ý nhau không lên tiếng.
Yến nhi ngơ ngác hoàn toàn nghe không hiểu cha cùng phụ thân mình đang nói gì, bèn kéo kéo ống tay áo cả hai lên tiếng: “Yến nhi muốn ra cạnh biển chơi.”
Lương Trinh cười vân vê mũi nhóc con: “Được rồi, buổi chiều dẫn con đi.”
Chúc Vân Tuyên trút bỏ những tâm tư hỗn loạn trong đầu quay người sang: “Đi về trước đi.”
Đến giờ mùi, cả hai dẫn Yến nhi đi đến chỗ cạnh biển tối hôm qua vừa đến, bãi cát trắng mịn hôm nay được ánh nắng soi rọi chiếu sáng lấp lánh, so với buổi tối ngày hôm qua đúng là còn đẹp hơn, tựa như một tranh vẽ.
— giờ mùi: một đến ba giờ chiều
Lương Trinh thả Yến nhi xuống, sau đó khom người ngồi xuống giúp con trai cởi đôi hài ra. Yến nhi đạp đạp thử bãi cát mịn nóng, sau đó hết sức thích thú “Oa” một tiếng rồi dùng hết sức giẫm thêm mấy lần, trong lúc vui đùa còn bật ra tiếng cười khanh khách không ngừng.
Không đợi Chúc Vân Tuyên lên tiếng, Lương Trinh đã cười nhướng mày nhìn sang đối phương hỏi trước: “Mọi người nơi này đều là chơi thoải mái không phép tắc như vậy, bệ hạ có muốn thử một chút hay không?”
Chúc Vân Tuyên có hơi do dự mất một lúc, cuối cùng vẫn là kiêng kỵ sự uy nghi đế vương của mình bèn lắc đầu, còn Lương Trinh cũng không hy vọng gì mấy, thấy đối phương không muốn thì thôi, tự mình đi chân trần ra cùng con trai chơi đùa trên cát.
Ngay khoảnh khắc buổi chiều thủy triều rút xuống, khắp nơi trên bờ biển đều là cá tôm cua ốc được nước biển tạt vào bờ, những người phụ nữ còn đứa trẻ khác mang theo thùng cùng chậu đi đến bắt hải sản, Yến nhi vừa nhìn há hốc mồm ngạc nhiên, liền cầm tay Lương Trinh nói muốn đi kiếm ốc biển. Lương Trinh lập tức đồng ý, sau khi kêu người lấy thùng gỗ đến, liền quay sang hỏi Chúc Vân Tuyên: “Bệ hạ có muốn đi không?”
Chúc Vân Tuyên cảm thấy có hơi mệt mỏi rã rời, cho nên chỉ muốn ngồi xuống yên tĩnh ngắm biển: “Ngươi cứ dẫn Yến nhi đi chơi đi, ta muốn ngồi ở đây một chút.”
Lương Trinh giơ tay xoa nhẹ lên mặt hắn một lúc, thanh âm cũng dịu dàng đến bất ngờ: “Bệ hạ thấy mệt thì cứ dựa vào đá ngầm ngủ một giấc đi, ta sẽ không dẫn Yến nhi đi quá xa đâu, chỉ quanh quẩn ở đây thôi, ngươi cứ yên tâm ngủ.”
Chúc Vân Tuyên ngẩn ra mất một lúc, sau đó đối diện đôi mắt đang cười rạng rỡ nhìn chằm chằm vào mình của Lương Trinh khẽ gật đầu.
Lương Trinh một tay cầm thùng gỗ, một tay nắm lấy Yến nhi dẫn tới phía trước, còn Chúc Vân Tuyên tìm một khối đá ngầm bên bờ ngồi xuống, rồi nhìn thân ảnh một lớn một nhỏ kia, chỉ trông thấy hai cha con bọn họ vừa đi vừa lúi húi đào, bộ dạng hệt như không tìm được món đồ quý báu nào, sau đó lại thấy Yến nhi vịn tay Lương Trinh cười nhào vào trong lồng ngực của hắn, rồi một lớn một nhỏ cười đùa đuổi bắt nhau, qua hồi lâu sau dưới ánh mặt trời sáng rỡ dịu nhẹ của buổi chiều, hắn từ từ nhắm hai mắt lại rồi chìm vào mộng đẹp.
Mãi đến tận lần thứ hai nghe được tiếng cười đùa của Yến nhi, Chúc Vân Tuyên mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhất thời lại có chút không biết đây hiện đang giờ giấc gì. Lương Trinh lúc này đang ôm Yến nhi ngồi bên cạnh hắn, cầm lấy con ốc biển mới vừa nhặt được lề sát tai Yến nhi cho bé con lắng nghe thanh âm rì rào của biển. Yến nhi lắng tai nghe trừng to hai mắt vừa thích thú vừa hoảng sợ, thấy Chúc Vân Tuyên tỉnh dậy, bèn lập tức nhào vào người hắn, trong miệng hô “cha” muốn hắn nghe thử con ốc biển hai người mới nhặt về.
Con ốc biển này quả thực còn lớn hơn chút so với con bọn họ mua được trên phố biển, hoa văn cũng tinh tế khéo léo hơn, đã được rửa sạch bỏ ruột. Yến nhi dùng hai tay nâng níu như vật quý đến trước mặt Chúc Vân Tuyên, Lương Trinh liền cầm lấy rồi để sát vào tai Chúc Vân Tuyên: “Ngươi nghe thử xem.”
Khi nghe thấy bên trong thấp thoáng vang lên tiếng sóng biển, vẻ mặt Chúc Vân Tuyên thoáng giật giật, nghi hoặc ngước mắt nhìn về phía Lương Trinh, mới phát hiện ra lúc này đây hai người bọn họ hình như dựa vào hơi sát, trong lúc Lương Trinh nói chuyện còn hơi nghiêng người sang, khiến cho đối phương như lấn tới trước mắt, gần đến độ hơi thở muốn hòa vào nhau.
Chúc Vân Tuyên nhìn trong con ngươi mỉm cười của Lương Trinh chiếu rọi bóng hình mình, chợt ngẩn ngơ không biết nói gì, những thanh âm vang vọng bên tai cũng trở nên hư ảo.
Yến nhi ngây ngô chớp mắt một cái, rồi bỗng nhiên lên tiếng: “Cha, phụ thân, hai người đang chơi trò hôn hôn sao?”
Đôi mắt đang rũ xuống của Chúc Vân Tuyên thoáng chốc có chút hoảng loạn lóe lên, bản thân cũng lập tức lui về sau. Lương Trinh nhẹ giọng nở nụ cười, quay đầu xoa xoa cằm con trai: “Ơ kìa, tiểu bảo bối cũng biết cái gì là chơi trò hôn hôn sao? Là từ đâu học được hả?”
Bé con cứ cho rằng Lương Trinh đang khen ngợi mình, bèn hết sức hí hửng nói: “Yến nhi nhìn thấy đó, cha lớn cùng phụ thân lớn cũng hay hôn hôn như vậy, còn không chịu cho bọn con nhìn, chính là do Nguyên Bảo ca ca hay dẫn con cùng Minh nhi nhìn trộm mấy lần đó.”
Chúc Vân Tuyên: “…”
Lương Trinh cười ra tiếng, đồng thời giơ ngón tay nhéo mũi bé con: “Con đúng là khai tâm quả* của cha cùng phụ thân mà!”
— Khai tâm quả là quả hồ trăn, hai chữ “khai tâm” chính là mở lòng mình ra, lúc nào cũng vui vẻ, lạc quan, cho nên ý Lương Trinh muốn nói Yến nhi chính là bảo bối mang đến tiếng cười niềm vui cho hai người.
Lỗ tai Chúc Vân Tuyên lúc đầu đỏ ửng lên, chỉ biết trừng mắt nhìn Lương Trinh một lúc. Qua một hồi sau, Lương Trinh chợt tiến sát đền gần, nhanh chóng in một nụ hôn thật khẽ lên môi hắn rồi lập tức lui lại, sau đó mới nghiêng đầu cười nháy mắt với Yến nhi: “Nhìn rõ không, đây mới là hôn hôn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT