Đội ngũ đi tuần phía nam vừa đến Giang Nam ngày thứ năm, thì bên Mân Châu bất ngờ truyền tới quân tình khẩn cấp, đám cướp biển kia lại tiếp tục hoành hành, lần này chúng bất ngờ đánh úp lên mấy thôn xóm ven biển phía Tây ở Mân Châu.

Ngày đó, Hạ Hoài Linh vừa nghe xong lập tức khởi hành, quay trở về Mân Châu.

Chúc Vân Tuyên nhíu mày, nhìn chằm chằm tấm bản đồ biển trên ngự án, song đôi môi cũng mím chặt thành một đường ngang trông hết sức nghiêm nghị. Chúc Vân Cảnh ở một bên giơ tay chỉ một vị trí nào đó trên mặt biển rồi nói cho hắn biết: “Khu vực này chính là nơi bọn cướp biển kia đánh giữ, ở đây quanh năm yêu ma hoành hành, đâu đâu cũng có lốc ngầm xoáy lưu, chỉ cần đến gần không chú ý một chút sẽ bị nuốt chửng một đi không trở lại, đồng thời cũng chưa từng có một ai thực sự nhìn thấy hòn đảo mà bọn cướp biển kia trú ẩn kia đến cùng là nơi này, đây là nơi bắt buộc phải đi qua nếu muốn đến Nam Dương. Hơn hai trăm năm qua, những kẻ cướp biển kia đều ẩn núp bên vùng phụ cận này chuyên môn đánh cướp tàu buôn qua lại trên biển.”

Chúc Vân Tuyên dần thông suốt, bản thân hắn cũng nắm bắt được từ then chốt trong câu huynh trưởng vừa nói: “Hơn hai trăm năm?”

“Đúng vậy, bọn cướp biển này vốn đã xuất hiện từ thời khai quốc, căn cứ vào những lời người dân Mân Việt đồn đại, thì bọn họ dường như có dính líu đến tàn dư của đời trước, có khả năng cao là trốn tránh chạy ra hải ngoại, đợi đến khi đến khi hoàng đế cuối cùng đời trước tại vị, đám người này mới dẫn theo mấy trăm thân tín đời sau càn quét tới.”

Nghe vậy, hai hàng lông mày của Chúc Vân Tuyên càng nhíu chặt hơn: “Tàn dư của đời trước… Không phải bọn người đó mới xâm chiếm đến vùng biên cảnh duyên hải Đại Diễn ta mấy chục năm trước thôi hay sao?”

Chúc Vân Cảnh giải thích: “Cũng có thể xem là vậy, có lẽ là khoảng chừng ba mươi, bốn mươi năm trước gì thì phải, bọn họ cảm thấy không thỏa mãn với việc chỉ đánh cướp tàu buôn qua lại trên biển, thành ra mới chạy tới biên cảnh Đại Diễn ta cướp đốt giết hiếp, mặc dù không làm nên cơm cháo gì, nhưng vẫn gây nhiều phiền phức, khi Hoàng tổ phụ còn tại vị lúc cũng từng nỗ lực phái binh ra biển diệt cướp, thế nhưng lần nào đi thì thuyền lẫn người đều không trở về, từ đó về sau liền có tin đồn nói rằng bọn cướp biển  này có quỷ biển che chở, không thể đụng vào, sau khi tiên đế đăng cơ đã từng phái người ra biển, thế nhưng vẫn không hề có chút tin tức nào, lúc sau tiên đế ra quyết định thành lập nên đội quân đóng giữ biển ở Mân Việt, từ lúc đó mặc dù không thể tiêu diệt lũ cướp biển kia tận gốc, nhưng cũng miễn cưỡng xem như có thể duy trì sự yên bình khu vực duyên hải phía nam này.”

Ánh mắt Chúc Vân Tuyên dần ảm đạm: “… Người tướng lĩnh được tiên đế phái đi diệt cướp lĩnh binh, có phải mang họ Tiêu không?”

Chúc Vân Cảnh không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên hỏi tới chuyện này, chỉ gật gật đầu nói tiếp: “Kỳ thực lúc trước ta cũng không biết rõ những chuyện này, về sau được điều đến nơi đây, cộng thêm việc thường xuyên cùng Hạ Hoài Linh vào trong quân doanh, lại tự mình ra biển vài lần mới dần mở mang tầm mắt biết được nhiều hơn. Năm đó thực ra bên triều đình cũng không tán thành việc tiến đế muốn phái người ra biển diệt cướp, vị Tiêu tướng quân kia vốn là người tuổi trẻ tài cao, có thể xưng tụng là nhân tài hiếm thấy, mà dạo trước những người có kinh nghiệm đi ra đó diệt cướp đều chịu kết cục bỏ mạng, nay cần gì phải đưa một tướng tài đi chứ, thế nhưng tiên đế vẫn cứ một mực cố chấp, chắc là lúc đó vừa mới đăng cơ, nên vội vã muốn kiến công lập nghiệp rồi, lúc sau quả thực vẫn cứ phái người đưa, cuối cùng thực sự một đi không trở lại.”

Bàn tay giấu trong ống tay áo của Chúc Vân Tuyên giờ đây dần siết chặt lại, chỉ có hắn biết, chuyện tiên đế một mực cố chấp, chẳng qua là vì mấy chuyện tình ái mà thôi, ông ta thà rằng hi sinh một tướng lĩnh trẻ tuổi tương lai rộng mở, cũng nhất quyết phải chia lìa hai vị phụ thân của Lương Trinh, để đem người còn lại độc chiếm mà thôi.

Chúc Vân Cảnh không phát hiện sự khác lạ trên gương mặt đối phương, tiếp tục lên tiếng nói: “Sau khi mở lệnh cấm biển, chỉ cần là một chiếc tàu buôn hàng hóa đã đăng ký ở nha môn đi qua, đều sẽ có một hạm đội thủy sư hộ tống qua đoạn biển này, khiến cho bọn cướp biển kia cũng vì vậy mà bớt bành trướng lại không ít, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn gây sự, lần này có lẽ là bọn họ nhìn thấy Hạ Hoài Linh không ở đó, cho nên mới hô mưa gọi gió càn quét như vậy. Những năm nay Hạ Hoài Linh cũng đã nghĩ ra nhiều biện pháp, thế nhưng muốn tiêu diệt tận gốc thì vô cùng khó, căn bản chúng ta không thể đến gần bọn yêu ma này được, ngay cả sào huyệt của đám người đó ở tìm khắp nơi cũng không ra.”

“Những chuyện này từ từ tính sau đi.” Chúc Vân Tuyên lãnh đạm nói, bản thân hắn cũng không hoàn tòan có đủ tự tin với những chuyện lần này,  cho nên cũng không muốn hao binh tổn tướng, càng không thể vô duyên vô cớ để Hạ Hoài Linh đi mạo hiểm, “Yến nhi Minh nhi bọn họ…”

“Chuyện này ngươi cũng không cần lo lắng, ” Chúc Vân Cảnh trấn an hắn: “Phủ nguyên soái nằm ở Tuyền Châu, cách những thôn xóm bị đánh úp khá xa, mà bến tàu ở phủ Tuyền Châu là nơi có nhiều hạm đội thủy sư nhất, trừ phi bọn họ muốn chết, bằng không sẽ không đến hơi đâu đâm đầu đến phủ Tuyền Châu.”

Chúc Vân Tuyên thoáng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng tảng đá nặng lơ lửng trong lòng vẫn không hề thối lui: “Chúng ta cũng mau chóng lên đường đến Mân Châu đi.”

“Được rồi.”

Sau khi ở Cảnh Châu đợi thêm mấy ngày, xử lý xong xuôi tất cả mọi chuyện, đồng thời dàn xếp ổn thỏa cho trưởng công chúa, hoàng đế khởi hành lần nữa tiếp tục đi về phía nam.

Khi gần đến nơi, trong đầu Chúc Vân Tuyên càng trở nên không thể bình tĩnh, tâm trạng cũng rối bời, cứ liên tục suy nghĩ mình nên nói gì đầu tiên với Yến nhi, rồi lại cảm thấy nói cái gì cũng không hợp.

Khi tiến vào phủ Tuyền Châu đã là buổi trưa cùng ngày, một đám quan chức Mân Việt mấy ngày trước cũng đã sớm có mặt chờ đợi tiếp giá.

Chỉ trong mấy ngày, Hạ Hoài Linh đã đích thân dẫn binh đến vùng cướp biển xâm phạm xử lý, bắt sống được mấy chục ngươi, sau đó lại điều hơn nửa hạm đội ở bên ngoài về Tuyền Châu nhằm đảm bảo sẽ không có kẻ mưu đồ xấu đến quấy nhiễu thánh giá.

Tuyền Châu không có hành cung, cho nên sau khi đến nơi liền trực tiếp ở phủ tổng nguyên soái thủy sư. Từ buổi trưa mãi cho đến khi mặt trời lặn, Chúc Vân Tuyên bận bịu gặp mặt nhóm quan chức kia, vốn cứ tưởng rằng bệ hạ sẽ thẳng tay trừng trị suy xét như đợt ở Giang Nam, thế nhưng cuối cùng lại không hề nghĩ rằng từ đầu tới cuối, đừng nói là hoàng đế làm khó làm dễ bọn họ, ngay cả nói cũng ít khi mở miệng nói, chỉ duy trì thái độ mất tập trung, khiến bọn họ hoàn toàn không biết được hắn đang suy nghĩ gì.

Khi tốp người cuối cùng lui xuống xong, Chúc Vân Tuyên đứng lên, ngay trong lúc còn đang do dự không quyết định, Chúc Vân Cảnh đã đi vào cửa chép miệng: “Bệ hạ đã rảnh rỗi đi theo ta đến hậu viện hay chưa?”

“Yến nhi nó…”

“Buổi trưa Nguyên Bảo trở về, có đem nhiều đồ chơi ở Giang Nam về chia cho Yến nhi và Minh nhi, hai nhóc con đó chơi thỏa thích hăng say, một canh giờ trước chơi đến mệt đã ngủ rồi, hiện tại có lẽ cũng đã tỉnh, chờ đệ qua là có thể dùng bữa tối.”

Chúc Vân Tuyên hơi mím môi: “Huynh đã nói với nó…”

“Không có nói, ta biết nói thế nào đây, thực sự không mở miệng được.”

Chúc Vân Tuyên thoáng chốc ngẩn người ra, chợt trút tiếng thở dài: “Đi thôi.”

Phủ nguyên soái không lớn lắm, Chúc Vân Cảnh dẫn Chúc Vân Tuyên đi thẳng một đường vào. Chúc Vân Tuyên còn chưa chuẩn bị kịp, thì đã thấy hai nhóc con đang ngồi trong sân nhà.

Mơ hồ nghe được thanh âm của trẻ thơ, Chúc Vân Tuyên khẽ dừng bước lại, không dám đi về trước nữa.

Chúc Vân Cảnh thấy vậy cũng không thúc giục, chỉ khoanh tay chờ ở một bên cười như không cười nhìn vị em trai nhà mình.

Chúc Vân Tuyên do dự nói: “Huynh, lát nữa khi gặp được Yến nhi, tạm thời huynh đừng nói gì cả, đệ sợ nhóc con nhất thời sẽ không tiếp nhận được, vẫn nên chờ thêm một thời gian nữa đi…”

“Được rồi. ” Chúc Vân Cảnh thoải mái đáp lại:”Trước tiên đệ cứ ở chung với con mấy ngày, chờ nhóc đó thân với đệ rồi hẵng nói cho nó biết.”

Chúc Vân Tuyên gật gật đầu: “Được.”

Trong sân, hai đứa bé sóng vai ngồi cạnh nhau chơi đu quay, Minh nhi tinh mắt thấy được Chúc Vân Cảnh vào cửa, bèn mừng rỡ hô lên: “Cha!”

Tiểu tư cũng dừng đu quay lại, hai nhóc con được ma ma ôm xuống xong liền hí hửng chạy tới, đứa trái đứa phải ôm chầm lấy Chúc Vân Cảnh.

“Cha!”

“Cha! Cha!”

Một trận thanh âm bi bô ồn ào liên tiếp vang lên không ngừng,  này là do buổi trưa khi Chúc Vân Cảnh trở về bận một số việc phải xử lý chưa kịp về phủ gặp hai nhóc con, lúc sau hai đứa lại ngủ thiếp đi, hai nhóc con đã không gặp Chúc Vân Cảnh những một tháng trời, thành ra giờ đây vô cùng kích động.

Chúc Vân Cảnh cười híp mắt sờ mặt từng đứa một, sau đó giữ vai hai đứa để bọn nhóc nhìn về phía Chúc Vân Tuyên: “Đây là tiểu thúc thúc của hai đứa, mau chào đi.”

Sau khi Chúc Vân Tuyên bước vào cửa đã hoàn toàn bị bỏ quên, thế nhưng suốt từ nãy đến giờ, ánh mắt hắn vẫn luôn dán vào người Yến nhi chưa từng dời đi, bộ dạng hết sức ngơ ngác nhìn con cười đùa nghênh đón Chúc Vân Cảnh, trong tâm trí thoạt trở nên trống rỗng.

Mãi đến khi hai đứa bé đồng thời hô to một tiếng “Con chào tiểu thúc thúc ạ”, Chúc Vân Tuyên mới hoàn hồn, miễn cưỡng nở nụ cười: “Ngoan.”

Thấy hắn cứ ngây ngốc ra bất động nhìn chằm chằm Yến nhi hệt như người mất hồn, Chúc Vân Cảnh chỉ đành thở dài vỗ nhẹ vai Yến nhi: “Qua nói chuyện với tiểu thúc thúc đi.”

Có lẽ là do bé con dường như cảm nhận được ánh mắt Chúc Vân Tuyên nhìn mình quá mức phức tạp, thành ra trong lòng sợ hãi có chút không dám đi tới, cứ ngẩng đầu lên do dự nhìn Chúc Vân Cảnh. Chúc Vân cảnh lại vỗ vai bé con ra sức cổ vũ: “Ngoan, cứ qua đi, không có gì đâu.”

Chúc Vân Tuyên ngồi xổm người xuống, nhìn bé con từng bước một đi đến gần mình, đồng thời cũng hiểu được vì sao Chúc Cảnh lại nói nhóc con này giống hệt mình. Dung mạo của Yến nhi gần như giống hắn đến tám phần, song phần giữa mi tâm lại có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng người kia. Hắn biết, ngoại trừ Yến nhi, trên thế giời này sẽ không còn đứa bé nào thứ hai có huyết thống tương liên không thể xa rời với hắn.

Khi còn cách Chúc Vân Tuyên tầm một bước chân, Yến nhi liền dừng bước lại hoang mang nhìn hắn nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thúc thúc sao người lại khóc vậy ạ?”

Chúc Vân Tuyên giơ tay, vuốt ve mặt bé con, bên vành mắt đỏ hoe nở nụ cười: “Bởi vì gặp được Yến nhi, cho nên tiểu thúc thúc rất vui mừng.”

Nhóc con nghiêng đầu ngẫm nghĩ, dường như không hiểu vì sao Chúc Vân Tuyên nhìn thấy nhóc lại vui mừng, mà vui mừng thì sao lại đỏ mắt chứ: “Yến nhi trước đây chưa từng gặp tiểu thúc thúc…”

“Ừ, là tiểu thúc thúc không tốt, không chịu đến thăm Yến nhi.”

Yến nhi không rõ vì sao, nhưng cũng vô cùng ngoan ngoãn an ủi lại: “Không sao đâu ạ, Yến nhi không có giận.”

Chúc Vân Tuyên không nhịn được nữa, bèn giơ tay ra ôm con vào lòng.

Trong tích tắc khi được đối phương ôm, cả người Yến nhi chợt cứng ngắc, đến khi nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của Chúc Vân Tuyên, mới thôi không lộn xộn nữa, còn học theo người lớn giơ cánh tay bé xíu kia nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn dỗ dành: Tiểu thúc thúc đừng khóc.”

Qua một lúc lâu sau, Chúc Vân Tuyên mới thôi không khóc nữa, thế nhưng vẫn tiếp tục ngơ ngác nhìn con trai mình. Yến nhi bị đối phương nhìn chằm chằm suốt một lúc bèn hơi hoang mang không biết làm sao: “Tiểu thúc thúc….”

Chúc Vân Cảnh tiến lên trước nhắc nhở Chúc Vân Tuyên: “Trước tiên đứng lên đi, đi vào trong nói tiếp.”

Sau khi vào nhà, cuối cùng Chúc Vân Tuyên cũng xem như bình tĩnh lại được, liền đưa quà lễ ra mắt bản thân sớm chuẩn bị xong cho hai nhóc con, đây cũng không phải vật gì đáng tiền, chỉ là hai bảng tên dát bằng vàng ròng điêu khắc cầm tinh của hai đứa, tạo hình hết ngây thơ đáng yêu, treo trước ngực cho hai bé con chỉ để trêu đùa mua vui mà thôi.

Yến nhi nâng niu bảng tên của mình liếc nhìn, rồi vui cười hớn hở cười rộ lên: “Chú chó con.”

Chúc Vân Tuyên bất chợt ngẩn người ra, sau đó hết sức dịu dàng sờ đầu con trai đáp lại: “Đúng rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play