Năm nay Sẫm Hảo Nguyệt bốn tuổi, nàng biết được không ít chuyện nha, Ân Mặc Nguyên cùng Cổ Sùng kính lớn hơn nàng hai tuổi, Sất Duệ Kỳ lớn hơn nàng năm tuổi, Sất Vưu Thần cùng Sất Ngạo Lang lại lớn hơn nàng bảy tuổi a.
Sẫm Minh Kiệt thấy được Sẫm Hảo Nguyệt không có chút thùy mị như tiểu thư khuê các nên đã đặt biệt thuê riêng một người chuyên ở bên cạnh nhắc nhở nàng cách ăn nói, hành xử. Người này được nàng gọi là Lưu cố vấn.
Hôm nay có kết quả kỳ thi cử, đứng ở top năm từ trên xuống chính là Sất Vưu Thần, Sất Duệ Kỳ, Sẫm Hảo Nguyệt, Ân Mặc Nguyên, Cổ Sùng Kính. Với kết quả này Sẫm Hảo Nguyệt ôm lấy soái gia gia khóc đến sưng mắt mà cũng không thể thay đổi được gì. Nàng không bằng đám tiểu oa nhi, đây chính là sỉ nhục lớn nhất đối với nàng a.
Mà cũng không trách được, ở hiện đại nàng đâu được học cổ văn, càng không biết đối câu, dùng thơ văn mắng người. Xuyên đến đây có được kết quả như vậy cũng là rất khả quan rồi, chỉ là nàng không cam lòng a.
Sẫm Minh Kiệt ôm lấy tôn nữ an ủi không tiếc lời. Nàng không cho hắn xem bảng thành tích nên hắn hỏi: “Nguyệt nhi hạng bao nhiêu?”
Sẫm Hảo Nguyệt há mồm khóc rống to hơn không trả lời. Lưu cố vấn đứng ở bên bất động thanh sắc giơ lên ba ngón tay. Sẫm Minh Kiệt thở dài nói: “Nguyệt nhi giỏi như vậy đến hạng ba sao!”
“Hạng ba có gì tốt.” Nói xong lại một trận khóc lóc vang vọng tiền thính.
Sẫm Minh Kiệt lại phải dỗ ngọt nói: “Đứng trong năm người xuất sắc nhất là được rồi.”
Sẫm Hảo Nguyệt vừa khóc vừa nói: “Bệnh vương cùng oan gia cướp của người ta, rõ ràng bọn hắn...” nói đến đây nàng lại thương tâm khóc rống.
Lưu cố vấn ở bên cạnh miệng dùng khẩu hình giải thích. Bệnh vương chính là Sất Vưu Thần, còn oan gia lại là Sất Duệ Kỳ. Sẫm Minh Kiệt nghe được mặt đen lại không ít, tôn nữ của hắn cư nhiên đặt biệt danh cho vương tử a.
Sất Duệ Kỳ lại luôn mang thành tích ra khi dễ Sẫm Hảo Nguyệt. Mỗi ba tháng liền là thi một lần xem sức học của từng người, và bảng thành tích của top năm này chỉ được thay đổi sau khi hai tên đứng đầu đủ mười hai tuổi rời khỏi Thư Lạc các a.
Sau đó ngoại trừ những lúc được nghỉ ở nhà ra, thì Sẫm Minh Kiệt luôn phải nghe Tôn lại sư cùng phụ huynh của đám đồng học của tôn nữ đến than phiền. Nàng chính là trong học đường chọc phá đồng học nữ đến khóc mới hả dạ, đồng học nam thì bị chỉnh đến y phục tơi tả mà hồi phủ.
Thời gian rất nhanh lại qua đi, hiện Sẫm Hảo Nguyệt đã năm tuổi rồi. Nàng cao lớn không ít, phá phách cũng không ít a, nàng càng lớn chính là gan càng to khiến Sẫm Minh Kiệt lo lắng không thôi.
Sáng hôm nay được nghỉ học, Sẫm Hảo Nguyệt ở Trúc viên vận động nhẹ rồi tập đứng tấn, sau đó liền là luyện lại những thế võ ở hiện đại tránh quên.
Đến khi Lưu cố vấn thức dậy thì Sẫm Hảo Nguyệt đang lau mồ hôi rồi. Lưu cố vấn im lặng đứng bên cạnh tiểu thư không nói một lời. Sau một thời gian nàng cũng đã biết được tính cách của chủ tử. Khi không có người tuyệt đội không nên lắm miệng tránh mang họa vào người.
Trong khoảng thời gian này, Sẫm Hảo Nguyệt cũng có nhớ đến cha nương nhất là tên tiểu đệ đệ kia. Vốn đã quen với việc mỗi sáng hắn đến quấy rối hiện lại không có rồi. Bình thường sẽ là mọi người cùng tập thể dục thì hiện tại chính là một mình nàng hoặc nàng cùng gia gia. Mỗi lần đến học đường trừ cùng Sất Duệ Kỳ đối địch thì nàng sẽ trêu ghẹo Tôn lão sư, Cổ Sùng Kính, Ân Mặc Nguyên cùng đám đồng học.
Hôm nay gia gia bận bịu đã đến quan doanh luyện binh đã hai ngày không có trở về rồi. Nàng đang ngồi trong phòng dùng bữa sáng thì Mễ Ngải Tư đến. Trong hai năm nay, nàng ta tuy không cam lòng chuyện lần đó nhưng vẫn là không tìm được cơ hội làm khó nàng. Hôm nay Sẫm Minh Kiệt không ở, nên nàng ta mới đến đây a.
Mễ Ngải Tư bước vào cũng không dám ngồi xuống vì Sẫm Hảo Nguyệt chưa cho phép. Nàng nhẹ nhàng nói: “Nguyệt nhi hôm nay có kế hoạch gì chưa?”
Sẫm Hảo Nguyệt không đáp chỉ tiếp tục dùng bữa sáng của mình. Nàng cực kỳ không thích Mễ Ngải Tư, cứ cảm thấy nữ nhân này thế nào đấy nhưng lại nghĩ không có ra.
Mễ Ngải Tư thấy tiểu nữ oa không đem mình xem vào mắt, hai tay xoắn chặt khăn miệng vẫn cố gắng cười: “Ta nghe nói đệ nhất lâu của kinh thành mới thêm hai món ăn mới, không biết Nguyệt nhi của hứng thú cũng ta nếm thứ không?”
Sẫm Hảo Nguyệt vừa nhai thức ăn trong miệng vừa nhìn nào ta đầy bụng chấm hỏi. Sao đột nhiên lại mời nàng đi ăn, nàng với nàng ta nào có thân thuộc như vậy? Nàng mỉm cười nhìn Lưu cố vấn: “Cố vấn đại nhân thấy thế nào?”
Lưu cố vấn cung kính khom lưng hồi đáp: “Hồi tiểu thư, người cùng nhị phu nhân cũng nên ra ngoài gia tăng chút tình cảm, nhưng là vẫn phải mang theo hộ vệ phòng thân.” Nàng cảm nhận được tiểu thư luôn không thích vị phu nhân này, nhưng nếu là từ chối quả thực không có lý do, thế nên đây chính là biện pháp tốt nhất.
Vừa nghe nhắc đến hộ vệ sắc mặt của Mễ Ngải Tư liền tái lại, thân người một run. Sẫm Hảo Nguyệt rất nhanh thu được thần thái của Mễ Ngải Tư liền cười tươi tắn nói: “Được, gọi thêm mười hộ vệ đi.”
Mễ Ngải Tư vừa định mở miệng phản đối đã bị Sẫm Hảo Nguyệt nhanh hơn chặn đường lui: “Nhị nương sẽ không phải là đổi ý không muốn đi chứ?”
“Nào có nào có.” Mễ Ngải Tư cố gắng nở một nụ cười méo mó: “Chỉ là chúng ta xuất phủ thử món ăn, tửu lâu lại gần như vậy, không cần thiết mang quá nhiều người theo, ba người, ba người là đủ rồi.”
“Vậy làm sao mà được.” Sẫm Hảo Nguyệt bày ra bộ dáng cực kỳ ngây thơ, đôi mắt long lanh khẽ chớp động: “Bổn tiểu thư ra đường phải mang theo nhiều hộ vệ mới oai phong nha. Lại nói lấy thân phận của ngươi nếu mang quá ít người bên ngoài không biết sẽ cho rằng Sẫm gia chúng ta bạt đã ngươi a.”
Mễ Ngải Tư á khẩu đành chấp nhận vậy.
Đợi đến gần bữa trưa, Mễ Ngải Tư lại đến Trúc viên, đợi Sẫm Hảo Nguyệt lề mề thay y phục xong cả hai cùng nhau xuất phủ. Nàng cố ý bảo lúc nãy dùng quá nhiều nên rất ăn no muốn đi bộ rồi mang nàng ta đi lòng vòng, mắt không ngừng theo dõi biểu tình trên mặt của nàng ta.
Mễ Ngải Tư mang theo biểu tình khẩn trương cùng lo lắng suốt dọc đường đi. Tay xoắn đến chiến khăn biến dạng, nhăn nhúm cực kỳ xấu xí. Đến khi Sẫm Hảo Nguyệt mãi không có ý đến tửu lâu mà lại đi mua sắm liền nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
“Nguyệt nhi, mua cũng không ít đồ rồi, chúng ta mau đến tửu lâu thôi kẻo món đó bán hết.”
Sẫm Hảo Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng ta cười tươi tắn hỏi: “Nhị nương đã đói bụng rồi sao?” Từ nãy đến giờ cũng không có phát hiện ra khả nghi ở xung quanh. Mà trên mặt của nàng ta đầy khẩn trương lại hay nhìn sắc trời, đây là đợi người đi?
Mễ Ngải Tư lập tức gật đầu, rồi ngượng ngùng nói: “Kỳ thực, ta cũng có chút đói, Nguyệt nhi chưa đói sao?”
“Cũng có rồi, đi thôi, đến tửu lâu.” Sẫm Hảo Nguyệt phất tay sải bước hướng về phía tửu lâu.
Mễ Ngải Tư thở phào một hơi rồi cũng cùng nàng bước.
Đến tửu lâu, lão bản nói hết bao sương chỉ còn một phòng dùng chung. Hiện phòng đó có người nhưng chỉ cần dùng bình phong ngăn ra liền được. Mễ Ngải Tư không hỏi ý kiến của Sẫm Hảo Nguyệt đã vội vã lấy phòng đó, điều này khiến Sẫm Hảo Nguyệt nghi ngờ đây là có sắp đặt trước. Lại nói, người đang dùng bên bức bình phong kia nhất định có vấn đề.
Sau đó một đám người cùng lên phòng, sau khi an vị tiểu nhị cũng đã dọn xong món, Sẫm Hảo Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Mễ Ngải Tư liền nói với Lưu cố vấn: “Cố vấn đại nhân lui xuống trước đi, có lẽ nhị nương không thích có người nhìn nàng dùng bữa.”
Mễ Ngải Tư nghe được tâm cũng thả lòng không ít nha. Vừa mới thấy được Lưu cố vấn lui xuống, cửa đóng lại nàng liền vờ làm rơi chiếc vòng ngọc trên tay. Chiếc vòng kia cứ như vậy mà lăn qua bên chiếc bình phong.
“Để ta qua đó nhặt lấy.”
Sẫm Hảo Nguyệt gật đầu, đúng như nàng đoán quả nhiên có vấn đề. Nàng nhìn các món ăn trên bàn đột nhiên lại có chút sợ, đây là muốn bắt nàng hay là làm gì? Hộ vệ mười tên bên ngoài, lại có Lưu cố vấn, đây là tầng hai có thể bắt được nàng sao?
Nàng trượt xuống ghế vừa bước qua bên bức bình phong vừa nói: “Nhị nương nhặt vòng sao lâu như vậy?”
Hình ảnh đặt vào trước mắt nàng chính là một nam nhân đang nắm lấy tay Mê Ngải Tư, còn chiếc vòng nàng ta bảo đi nhặt lại vẫn còn nằm dưới đất. Vừa thấy Sẫm Hảo Nguyệt cả hai liền lúng túng rời nhau.
Sẫm Hảo Nguyệt vờ như không hiểu chuyện cúi người nhặt chiếc vòng lên đưa cho Mễ Ngải Tư: “Vòng của nhị nương.” Nàng đã hiểu sự tình rồi.
Mễ Ngải Tư cầm lấy vòng tạ ơn nàng rồi chỉ vào nam nhân đó giới thiệu là biểu ca của mình. Nam nhân kia cũng nho nhã chào lại nàng. Tuy y phục của hắn không phải khá giả nhưng trên mặt viết rõ hai chữ thư sinh.
Sẫm Hảo Nguyệt nhoẻn miệng cười nói: “Nếu đã là người quen liền cùng dùng bữa đi thôi.”
Cả hai cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may tiểu nữ oa không hiểu chuyện a. Trên bàn ăn nàng cố ý ăn không ngừng miệng để nghe đoạn đối thoại nhỏ của hai người bọn họ.
Hóa ra hai người là thanh mai trúc mã nếu không phải hoàng thượng chia uyên rẽ thúy thì có lẽ bọn họ đã thành thân rồi. Thư sinh này biết được chuyện của Phí Khả Doanh trở về, Mễ Ngải Tư không chỉ bị thất sủng mà còn chưa từng bị động qua nên một mực chờ đợi không chịu thú thê.
Trên đường trở về Mễ Ngải Tư liền tục dụ dỗ Sẫm Hảo Nguyệt không nên đem chuyện này kể cùng Sẫm Minh Kiệt. Sẫm Hảo Nguyệt vẫn một lòng im lặng không đáp khiến nàng lo lắng cực hạn. Thế là mỗi ngày đều đến bồi Sẫm Hảo Nguyệt tránh nàng mất hứng đem chuyện nói ra. Ngoài ra còn âm thầm hy vọng tiểu nữ oa mau chóng quên đi.
Sẫm Hảo Nguyệt có thời gian liền đi tìm bốn di nương trong phủ. Nếu Sẫm Bí Uy vắng vẻ họ chính là ủy khuất họ, đương nhiên nàng cũng muốn để bọn họ có một cuộc sống mới. Khi đem chuyện này nói cùng bọn họ nàng còn không quên bảo đây là chủ ý của soái gia gia.
Đám di nương nghe được lúc đầu là do dự lúc sau cũng là gật đầu đồng ý. Nếu cứ chết già trong phủ chỉ bằng ra ngoài biết đâu tìm được sinh lộ.
——–Phân Cách Tuyến Luna Huang——-
Đến ba ngày sau, Sẫm Minh Kiệt trở về Sẫm Hảo Nguyệt đến đề nghị bảo hắn dâng tấu hưu đám thiếp thất trong phủ. Nàng bảo không biết Sẫm Bí Uy khi nào mới trở về, cứ như vậy ủy khuất người khác như vậy rất là không phải.
Sẫm Minh Kiệt thấy cũng có lý, nếu là Sẫm Bí Uy lưu ý đám nữ nhân đó thì đã sớm mang theo cùng rồi, làm sao có thể lưu lại nơi này. Thế là hắn đến thư phòng của hoàng thượng dâng tấu.
Vài ngày sau, Sẫm Minh Kiệt gọi hết năm nữ nhân ra tiền thính nói chuyện. Trước khi bọn họ rời đi còn đưa cho bọn họ một ít bạc. Bọn họ dập đầu tạ ơn rồi rời đi, không ai biết rõ lý do nhưng chỉ có Mễ Ngải Tư biết, mắt biết ơn của nàng ta dừng trên người Sẫm Hảo Nguyệt rất lâu mới rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT