Hai người bọn họ đứng dưới lầu, Trì Bối nghe lời này của anh có chút buồn cười nhưng cố nhịn lại.

Cô liếc xéo Tần Việt một cái, mím mím môi, ghét bỏ nói: “Anh vẫn nên đi nhanh lên đi.”

Tần Việt trầm thấp cười một tiếng, cũng không dây dưa nữa, vuốt tóc cô: “Thật sự đi đây.”



“Ừm ừm.”

“Em đi lên trước đi.”

Trì Bối khẽ gật đầu, quay người đi vào trong thang máy. Nhìn người biến mất ở trước mắt, Tần Việt lấy thuốc ra hút một điếu, bóng đêm và khói thuốc xen lẫn phiêu tán trong không khí, theo gió cuốn đi.

Sau khi hút xong, anh để cho mình tỉnh táo một chút, lúc này mới quay người rời đi.

Vừa rồi anh không nói đùa với Trì Bối, cô còn giữ anh lại, gọi tên anh như vậy khiến Tần Việt thật sự không muốn rời đi. Lúc một đôi mắt ướt sũng của cô gái nhỏ nhìn anh, trái tim anh mềm nhũn đến rối tinh rối mù.

Tần Việt lái xe rời đi, còn chưa tới nhà đã nhận được điện thoại của Ôn Nhiên.

“Đến quán bar uống rượu không?”



“Không đi.”

Ôn Nhiên “chậc” một tiếng, chửi bậy: “Mấy anh em cũng lâu không tụ tập rồi.”

Từ sau khi Tần Việt theo đuổi con gái người ta, cơ bản bốn người không tụ tập nữa. Đương nhiên là có lúc là do Tần Việt không có thời gian, thỉnh thoảng Hoắc Gia Hành bọn họ cũng không rảnh, cơ hội để có thể cùng nhau có thời gian cùng nhau tụ tập thật sự đã ít càng thêm ít.

Cho nên hôm nay mấy người kia đều rảnh, Ôn Nhiên mới nghĩ đến gọi Tần Việt qua.

Tần Việt trầm tư hồi lâu, thấp giọng hỏi: “Ở đâu?”

Ôn Nhiên nói địa chỉ, Tần Việt lúc này mới lái xe qua.

Anh đúng lúc có việc muốn hỏi Ôn Nhiên, đi uống một ly cũng không sao.

Lúc Trì Bối về đến nhà, Trì Bảo vẫn chưa về.

Cô đưa tay xoa xoa cái cổ có chút đau nhức, trực tiếp vào phòng chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi.

Hơn một tiếng sau, cô ngâm bồn tắm thoải mái xong đi ra, trong điện thoại còn nhận được mấy tin nhắn. Có tin nhắn Trì Bảo nói không về nhà, cũng có cuộc gọi video của Vu Tòng Hạm.

Trì Bối nhướn mày, gọi lại cho Vu Tòng Hạm.

Hai người bọn họ cũng có mấy ngày không gặp rồi, Trì Bối đoán chừng cô ấy tìm mình hẳn là có việc.

Rất nhanh video đã được kết nối, Trì Bối nhìn về phía người xuất hiện ở đó, hơi kinh ngạc.

“Cậu đang ở đâu vậy?”

“Quán bar.” Vu Tòng Hạm đè giọng nói nhỏ giọng nói: “Tớ ở trong phòng bao ở lầu ba, phía dưới quá ồn.”

Trì Bối cạn lời: “Sao cậu lại chạy tới quán bar rồi? Một mình sao?”

“Không phải.” Vu Tòng Hạm nói: “Tớ làm sao lại tới quán bar không phải là trọng điểm, trọng điểm là tớ nhìn thấy giám đốc Tần của các cậu ở quán bar.”

“Hả?”

Trì Bối khẽ giật mình, hơi kinh ngạc: “Chắc chắn chứ?”

“Đúng vậy.” Vu Tòng Hạm đè ép giọng nói, chỉ sợ bị người bên trong nghe được mình bàn luận về người đàn ông khác, cô ấy che điện thoại nói: “Tần Việt đến quán bar cậu không biết à?”

Cô ấy chủ yếu là cảm thấy quán bar hơi loạn, Trì Bối là bạn thân của mình, nếu nhìn thấy rồi thì vẫn cần nhắc nhở một chút.

Trì Bối suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Anh ấy chắc là có việc gì, anh ấy vừa mới đưa tớ về nhà.” 

Nghe vậy, Vu Tòng Hạm liếc nhìn cô một cái: “Cậu cũng không hỏi thử xem? Cậu yêu đương như thế nào vậy?”

Trì Bối á khẩu không trả lời được, cũng không biết phản bác thế nào. Chẳng lẽ cô phải nói mình và Tần Việt vẫn chưa yêu nhau à… thật ra cũng không đúng, quan hệ hiện tại của hai người bọn họ chính là giống như yêu đương, chỉ khác là chưa chọc thủng lớp màng giấy kia, cũng chưa đàng hoàng nói chuyện với nhau mà thôi.

Còn lại không khác gì các cặp đôi thật.

Trì Bối bật cười, nhìn về phía Vu Tòng Hạm: “Không cần phải hỏi, anh ấy chắc chắn là có việc mới đến quán bar, hơn nữa nếu giữa hai người không có chút tin tưởng nào, vậy tụi tớ không cần tiếp tục đi tới đích nữa đâu.”

Vu Tòng Hạm suy nghĩ một chút, cũng phải.

“Được thôi, tớ chỉ là nói với cậu một tiếng, cậu thỉnh thoảng vẫn nên hỏi một chút tốt hơn.” 

“Biết rồi.”

Hai người kéo sang chuyện khác, lúc này mới cúp máy.

Sau khi cúp máy, Trì Bối nằm trên giường nhìn chằm chằm điện thoại, suy nghĩ không biết phiêu tán đi nơi nào.

Nói như thế nào nhỉ, lúc Vu Tòng Hạm nói chuyện đó, miệng cô nói tin tưởng, nhưng vẫn có một chút xíu không dễ chịu, chỉ là một chút xíu mà thôi. Dù sao thì Tần Việt nói về nhà sẽ gửi tin nhắn cho mình, kết quả hiện tại chưa về nhà cũng không nói với mình một tiếng.

Nghĩ đến, Trì Bối có hơi tức giận.

Có điều tức giận thì tức giận, đối với việc Tần Việt đi quán bar, cô cũng dám khẳng định chín mươi phần trăm là anh tạm thời có việc phải qua đó.

Đang mơ mơ màng màng suy nghĩ, chuông điện thoại vang lên, Trì Bối nhìn dãy số xa lạ trước mắt, hơi kinh ngạc, nhưng vẫn bắt máy.

“A lô, xin chào.”

“Là anh.” Tần Việt bên kia có tiếng hát truyền đến.

Trì Bối: “Sao anh lại lấy điện thoại người lạ gọi cho em?”

Tần Việt đưa tay nhéo mi tâm một cái, thấp giọng giải thích: “Điện thoại hết pin rồi, lấy điện thoại của Ôn Nhiên gọi cho em.”

Anh cười nhẹ một tiếng: “Vừa rồi gặp được bạn cùng phòng của em.”

Tần Việt không quen biết người ngoài, đặc biệt là phụ nữ, rất hiếm khi có ấn tượng, nhưng điều tương đối thần kỳ là chỉ cần là người bên cạnh Trì Bối, anh đều có thể nhớ kỹ và nhận ra.

Trì Bối: “…A” Cô hơi chột dạ nói: “Vừa rồi cậu ấy mới nói với em nhìn thấy anh ở quán bar.”

Tần Việt đáp lời, không có một chút chột dạ nào: “Tạm thời qua đây có chút việc, điện thoại hết pin rồi nên chưa nói với em.”

“Biết rồi.”

“Không vui sao?”

Trì Bối mím môi, suy nghĩ và lời nói không ăn khớp với nhau: “Không có không vui, chỉ là bắt đầu hơi lo lắng.”

Tần Việt bật cười, đè ép giọng nói ra một câu, trêu chọc Trì Bối mặt đỏ tận mang tai muốn cúp điện thoại.

“Em không thèm nghe anh nói nữa, anh bận đi, em phải ngủ rồi.”

“Ngủ được sao?”

“Đương nhiên.”

“Hôm nay chị em không ở nhà?”

“Không.” Sau khi Trì Bối trả lời xong mới phản ứng được: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”

“Một mình không sợ sao?”

Trì Bối trầm mặc: “Không sợ, em cũng quen rồi.”

Trì Bảo bận rộn công việc lúc nào cũng phải đi công tác và tăng ca, thỉnh thoảng còn ngủ ở công ty, cho nên một mình cô ngủ ở nhà là chuyện thường, cũng không thấy có bất kỳ sợ hãi gì. Ban đầu thì có, nhưng bây giờ quen rồi.

Sau khi hai người nói vài dâu, Trì Bối mới thúc giục anh cúp điện thoại.

Tần Việt chỉ cảm thấy buồn cười, trước kia là người khác dính lấy anh, nhưng Trì Bối ngược lại luôn không quá thích dính người, gọi điện thoại hay là gửi tin nhắn các loại, luôn thúc giục mình cúp máy, chưa từng bám dính lấy anh bao giờ.

Tiếng cười nhẹ của anh thẩm thấu qua luồng điện truyền đến khiến Trì Bối có một chút không quen được.

Cô trốn vào trong chăn, lẩm bẩm: “Anh cười cái gì vậy?”

Tần Việt hơi cong khóe môi, thấp giọng nói: “Bây giờ buồn ngủ chưa?”

“Chưa, làm sao vậy?”

“Anh cúp máy trước, quay về gọi điện thoại cho em nhé?”

Trì Bối hoảng hốt chốc lát, cẩn thận hỏi: “Sẽ không quấy rầy anh chứ?”

“Không.” Tần Việt nói: “Anh đưa điện thoại cho Ôn Nhiên trước, cúp máy đây.”

“Được.”

Sau khi cúp điện thoại, Tần Việt nói mấy câu với mấy người kia rồi về trước.

Mà một đêm này, hai người thật đúng là gọi điện thoại cả đêm, cũng không nói lời nào, Trì Bối buồn ngủ, Tần Việt bên kia thì xử lý công việc, điện thoại kết nối cả đêm, đến sáng ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Trì Bối cầm điện thoại nhìn mới phát hiện ra là 6 giờ mới cúp máy.

Lượng công việc của công ty gần đây khá lớn, nhiệm vụ của từng bộ phận đều tương đối nặng.

Cuối năm, bộ phận tiêu thụ muốn đẩy mạnh hiệu suất công việc, những bộ phận còn lại cũng hy vọng có thể làm phần việc trong tay mình hoàn mỹ hơn một chút để nghênh đón năm mới một cách đặc biệt. Bộ phận của Trì Bối càng bận rộn hơn, tất cả đều đang gấp rút hoàn thiện chương trình, đến thời điểm mấu chốt, có người còn vài ngày không về nhà chỉ để chạy thử nghiệm.

Cô dù sao cũng là người mới tới, mọi thứ cũng coi như ổn. Thỉnh thoảng tăng ca cũng không đến nỗi quá bận rộn.

“Trì Bối, tan làm đi ăn cơm không?”

Trì Bối nhìn về phía đồng nghiệp một bên, hơi kinh ngạc: “Chúng ta?”

“Đúng vậy, hôm nay sinh nhật Tống Cao mời mọi người ăn cơm đấy.”

Gần đây tất cả mọi người đều bận rộn hơn trước kia một, Trì Bối cũng không rảnh đi hóng chuyện, đương nhiên cũng bỏ qua chuyện này.

Cô sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía Tôn Hân Nhiên.

Tôn Hân Nhiên cười gật đầu: “Chị sẽ đi.”

Trì Bối nhạt giọng đáp lời: “Vậy thì cùng đi đi.”

Đợi chút nữa cô nói trước một tiếng với Trì Bảo mình không thể về nhà ăn cơm. Có điều Trì Bối đoán chừng Trì Bảo chắc là cũng phải tăng ca, về phần Tần Việt… mấy ngày nay càng bận rộn hơn, hai người cơ bản đều nói chuyện phiếm trên Wechat, cũng chưa gặp mặt.

Cũng không đúng, buổi sáng có gặp mặt một lần lúc ở cửa thang máy. Bọn họ bên này là thang máy người chen người, mà Tần Việt bên kia là thang máy riêng thoải mái, khiến người ta hâm mộ là chuyện đương nhiên.

Hai người liền xa xa nhìn nhau, Trì Bối theo dòng người đi vào thang máy, cắt đứt tầm nhìn đó.

Cô nghĩ đến đó, sau khi đồng ý thì gửi tin nhắn cho Trì Bảo, ngẫm một lát vẫn gửi tin nhắn cho Tần Việt.

Trì Bối: [Hôm nay em cùng đồng nghiệp ăn cơm.]

Tần Việt bên kia có lẽ là đang bận, không lập tức trả lời.

“Trì Bối, ngơ ngác gì đấy?” Tôn Hân Nhiên nhận một ly nước nóng ngồi xuống bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: “Chị mới vừa từ bên kia về, nghe được một chút chuyện khiến cho người ta kinh ngạc.”

“Cái gì?”

Tôn Hân Nhiên đè ép giọng nói: “Hôm nay sinh nhật Tống Cao em chuẩn bị quà chưa?”

Trì Bối bối rối, suy nghĩ một chút nói: “Đợi chút nữa gửi lì xì không được sao?”

Cô cũng không nhớ rõ sinh nhật người ta, làm sao có thể chuẩn bị lì xì chứ.

Tôn Hân Nhiên “chậc” một tiếng, nhìn cô một cái: “Tốt xấu gì cũng là sinh nhật đồng nghiệp, lại là cùng vào công ty với chúng ta, em cứ qua loa như vậy à?”

Nghe vậy, Trì Bối khó hiểu nói: “Chủ yếu là không biết tặng cái gì, nếu không thì đợi chút nữa em mua bánh gato?”

Tôn Hân Nhiên: “…”

Đây đại khái chính là quà tặng mà gái thẳng sẽ chọn.

Tôn Hân Nhiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô: “Bánh gato người ta chắc chắn đã chuẩn bị xong rồi, hồng bao cũng không thích hợp, nếu không đợi chút nữa chúng ta đi xem một chút? Chị nghe nói chỗ anh ta mời ăn cơm là nơi hạng sang, là một nhà hàng hải sản đấy, lúc này trái mùa hải sản, miễn bàn là đắt cỡ nào.”

Trì Bối mơ mơ màng màng gật đầu: “Được thôi, vậy thì đợi chút nữa đi xem một chút.”

“Ừm ừm.”

Tôn Hân Nhiên nhìn cô chằm chằm thêm vài lần, ghé vào bên tai cô nói thầm: “Em có cảm thấy Tống Cao đối với em có chút không bình thường không?”

Trì Bối: “… Không bình thường chỗ nào?”

Cô vẻ mặt mơ màng nhìn Tôn Hân Nhiên, Tống Cao chính là đàn anh cùng vào công ty với bọn họ, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện phiếm, nói vài lời về công việc, còn có thể có cái gì không bình thường.

Tôn Hân Nhiên vừa muốn vạch ngón tay nói ra những chuyện nào không bình thường, Trì Bối đã bị anh Tiểu Bàn gọi đi.

“Trì Bối, qua bên này xem số liệu.”

“Được.”

Trì Bối cười cười chỉ: “Em qua đó trước.”

Tôn Hân Nhiên gật đầu: “Đi đi, chị cũng bận đây.”

Trì Bối nhanh chóng bưng lấy laptop của mình, chạy thật nhanh! Cô phải cảm tạ anh Tiểu Bàn, lần thứ hai cứu mình một mạng.

Tiểu Bàn nhìn sắc mặt của cô, chỉ chỉ vào chỗ bên cạnh bảo cô ngồi xuống, có chút buồn cười: “Vừa rồi em chạy cái gì? Có người đuổi em?”

Trì Bối xua tay: “Không có.”

Chỉ có điều còn kinh khủng hơn có người đuổi mình, cô suy nghĩ một chút về lời Tôn Hân Nhiên nói, cảm thấy rất ly kì… nghĩ đi nghĩ lại, Trì Bối không tự chủ được nhớ lại bình thường mình chung đụng với Tống Cao thế nào, nhưng thật đáng tiếc là...

Trong đầu cô trống rỗng, nghĩ không ra có gì đặc biệt.

Ngẫm trong giây lát, Trì Bối dứt khoát không nghĩ nữa. Cô cảm thấy là họa mà Tôn Hân Nhiên bình thường thích hóng chuyện gây ra, trên thực tế có lẽ Tống Cao đối với cô cũng chẳng có hứng thú gì.

“Tìm em xem số liệu của ngôn ngữ lập trình sao?”

“Đúng, qua đây chạy thử nghiệm trước một chút.”

“Được.”

Hai người tụ lại cùng nhau nói chuyện công việc, Trì Bối lập tức ném chuyện vừa rồi ra sau đầu, xem nó như không tồn tại.

Lúc Tần Việt nhìn thấy tin nhắn của Trì Bối thì đã là một tiếng sau.

Anh vừa mới mở cuộc họp nên không cầm điện thoại, trực tiếp đặt ở văn phòng. Sau khi quay về văn phòng, anh đưa tay kéo cà vạt rất tùy ý, cúi đầu thuận tay cầm điện thoại nhìn, một tay đút túi trầm tư hồi lâu.

“Tối nay tôi có tiệc rượu?”

“Vâng.” Tống Văn Hạo vừa ghi chép vừa nói: “Tiệc rượu buổi tối là do giám đốc Úy tổ chức, tiệc sinh nhật của con gái ông ấy, đặc biệt nói hy vọng giám đốc Tần anh có thể có mặt.”

Giám đốc Úy trong miệng Tống Văn Hạo khá thường xuyên liên hệ với Tần Việt, quan hệ với anh cũng khác những đối tác kinh doanh thông thường.

Tần Việt gật đầu, tỏ ý hiểu rõ.

“Chuẩn bị quà chưa?”

Tống Văn Hạo gật đầu: “Chuẩn bị rồi, lúc qua đó tiện đi lấy luôn.”

Anh ta nhìn về phía người đàn ông trước mặt: “Giám đốc Tần muốn nhìn một chút không?”

Tần Việt “xùy” một tiếng: “Không xem.”

Tống Văn Hạo tự biết tính cách của anh, cũng không hỏi nhiều. Tần Việt chưa từng quan tâm tới việc tặng quà cho người khác, tất cả chỉ là xã giao thông thường, phần lớn hầu như đều là Tống Văn Hạo và một trợ lý khác chuẩn bị, có đôi khi tặng cái gì anh có lẽ cũng không biết.

Sau khi đuổi Tống Văn Hạo rời khỏi đây, Tần Việt mới trả lời Trì Bối: [Bạn học liên hoan làm gì?]

Trì Bối: [Sinh nhật của đàn anh cùng vào công ty với tụi em, mời ăn cơm.]

Tần Việt còn chưa kịp trả lời, Trì Bối lần nữa gửi tin nhắn tới: [Tất cả mọi người chuẩn bị quà tặng, em còn chưa có, anh có đề nghị gì hay không?]

Tần Việt nhìn chằm chằm tin nhắn kia hồi lâu mới trả lời: [Tìm anh xin ý kiến, sau đó mua quà tặng cho người đàn ông khác?]

Trì Bối: [… Em đây không phải là…]

Tin nhắn này của cô còn chưa gửi đi, Tần Việt lần nữa gửi tin đến: [Xem anh là người chết sao?]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play