Trì Bối bị Tần Việt trêu chọc không chịu nổi, tức giận đẩy anh ra bỏ đi mất.

Có điều khi về nhà vẫn là do Tần Việt đưa hai người về, chuyến đi Từ Sơn này nói chung có thể nói là vừa lòng thỏa mãn.

Sau khi về đến nhà, hai chị em Trì Bối và Trì Bảo đều cảm thấy mệt mỏi, không hẹn mà cùng nhau quay về phòng ngủ nghỉ ngơi thật tốt.



Thời gian vui vẻ luôn luôn trôi qua rất nhanh, một cái chớp mắt đã đến thứ hai, ngày phải đi làm lại. Đối với dân đi làm và đi học mà nói, mỗi thứ hai đều giống như tận thế.

Trì Bối cảm thấy tàm tạm, thế nhưng cũng không muốn đi làm, buổi sáng không muốn phải dậy sớm.

Trời dần dần lạnh hơn, buổi sáng cô chen chúc trên xe buýt đến Tần Việt, vừa kịp quẹt thẻ sớm hơn thời gian làm việc một chút.

Trì Bối mặc áo khoác đứng ở đại sảnh chờ thang máy, lúc đang đợi thì một nam đồng nghiệp ở bộ phận nghiên cứu đúng lúc xuất hiện, đứng ở bên cạnh cô chào hỏi: “Chào buổi sáng Trì Bối.”

Trì Bối quay đầu nhìn về phía người kia, cong cong môi: “Chào buổi sáng, đàn anh Tống.”

Người đứng bên cạnh cô là Tống Cao, một đàn anh cùng bọn họ vào đây thực tập, có điều là sinh viên của trường sát vách trường Trì Bối, cũng là một nghiên cứu sinh, anh ta có năng lực trong lĩnh vực này, kỹ năng chuyên môn cũng vô cùng mạnh.

Tống Cao mỉm cười liếc nhìn cô một cái: “Hôm nay sao lại đến muộn vậy?”



Trì Bối ngại ngùng cười cười: “Dậy trễ.”

Trên thực tế là cô ngủ nướng không chịu dậy, Trì Bối cũng có vài tật xấu, buổi sáng lúc bị Trì Bảo vén chăn lên còn một mực làm nũng không muốn dậy, để cô ngủ thêm năm phút nữa, năm phút nữa… kết quả không để ý ngủ thêm mười mấy phút, cuối cùng trở thành như bây giờ.

Tống Cao liếc mắt nhìn cô chằm chằm, rất kín đáo cười cười: “Thời tiết càng ngày càng lạnh.”

“Ừm ừm.”

Trì Bối ngẩng đầu, nhìn chằm chằm thang máy hạ xuống trước mắt, chỉ chỉ: “Vào thôi.”

Hai người và những người khác cùng nhau đi vào tháng máy, trong thang máy còn gặp không ít người quen, chào hỏi xong cũng là lúc thang máy dừng lại ở tầng làm việc của bọn họ.

Hai người một trước một sau đi vào, Tôn Hân Nhiên đang hơi chán nản đi ra từ một phía khác, lúc nhìn thấy Trì Bối cũng không phản ứng nhiều lắm.

“Chị Hân Nhiên, chào buổi sáng.”

Tôn Hân Nhiên nhìn cô một cái, uể oải: “Chào buổi sáng.”

Trì Bối cũng chào hỏi với mấy chị Thẩm Tĩnh ở đối diện xong mới ngồi xuống mở máy tính.

Một tuần không đi làm, cảm giác như thể không biết làm việc vậy.

Trì Bối lúc mới bắt đầu còn chưa vào trạng thái, sau một lát cũng coi như là bình thường lại.

Cô uống cà phê xong mới bắt đầu bận bịu với công việc trong tay, Tôn Hân Nhiên lúc này cũng hoàn hồn, có tâm tư hóng chuyện với Trì Bối.

“Vừa rồi sao em lại cùng Tống Cao đi vào vậy?” Trong mắt cô ấy lóe lên ánh sáng bát quái.

Trì Bối buồn cười nhìn cô ấy: “Chỉ là gặp trong thang máy, cùng nhau đi lên.”

Tôn Hân Nhiên “À” một tiếng, tò mò hỏi: “Hết rồi sao, hai người hôm nay làm sao đều đi làm muộn như vậy?”

Trì Bối khẽ gật đầu, chuyên tâm nhìn lập trình trước mặt: “Em dậy trễ, thời tiết quá lạnh, có khi sau này ngày nào em cũng muộn như vậy.” Cô quay đầu, liếc nhìn cô ấy: “Vừa rồi sao chị lại đi ra từ cửa cầu thang bên kia, tâm tình không tốt sao?”

Tôn Hân Nhiên nhún vai: “Đi tặng đồ.”

“Cho ai?”

Tôn Hân Nhiên không nói.

Trì Bối cũng là thuận miệng hỏi một chút, sau khi không có được câu trả lời cũng từ bỏ, vốn dĩ cô cũng không có tính thích truy hỏi kỹ càng việc của người khác.

Kết quả cô không hỏi, Tôn Hân Nhiên còn chủ động nhắc đến.

“Không hỏi nữa sao?”

Trì Bối “Hả” một tiếng, trong miệng ngậm một ngụm nước ấm, mơ hồ không rõ nói: “Hỏi chứ, tặng cho người quen sao, tặng cái gì vậy?”

“Coi là vậy đi.” Tôn Hân Nhiên thần thần bí bí nói bên tai cô: “Người mình thích.”

Nghe vậy, Trì Bối nhướng lông mày, có chút kinh ngạc: “Người của công ty chúng ta sao?”

Tôn Hân nhiên nhìn chằm chằm cô thật lâu mới gật đầu: “Là người của công ty chúng ta.”

Cô còn muốn nói một chút gì đó, người hướng dẫn Tiểu Bàn của Trì Bối xuất hiện, kêu lên: “Trì Bối, tới họp.”

“Vâng.”

Trì Bối vội vàng theo đi qua, cười cười với Tôn Hân Nhiên: “Đợi chút nữa về rồi nói.”

“Được.”

Lần này cô đi, tới trưa cũng chưa thể trở về.

Kết quả điều tra nghiên cứu chương trình người máy tình yêu của bọn họ đã được thống kê ra toàn bộ, hiện tại cũng chỉ cần chuyên tâm làm ngôn ngữ lập trình, cho nên cuộc họp buổi sáng này là mấy người nhóm lập trình bọn họ tự mở, sau khi ra khỏi phòng họp, Trì Bối bắt đầu chính thức tiến vào trạng thái làm việc.

Năng lực viết chương trình và làm việc của Trì Bối khá được, sau khi ăn cơm trưa xong cô cũng không nghỉ ngơi, bắt đầu chính thức bắt tay vào làm.

Đối với ngôn ngữ lập trình, điều đầu tiên cô cần giải quyết là thiết lập một vài tính cách và giọng điệu nói chuyện cùng với hành vi cử chỉ các loại cho người máy nam. Lúc làm cô còn không tự chủ được gán vào Tần Việt… chờ đến lúc làm được một phần ba, Trì Bối mới giật mình phát hiện ra vấn đề này.

Chương trình hiện tại trong tay cô là có nguyên mẫu.

Người khác có thể không nhận ra, nhưng chắc chắn Tần Việt vừa nhìn vừa nghe sẽ biết, đến lúc đó cô còn phải lên phân tích, Trì Bối thấy mình sắp xong đời rồi.

Cô nhìn chằm chằm màn hình máy tính đang nhảy lên, có chút cạn lời.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại gán mối quan hệ thường ngày gần đây với Tần việt vào… ngay cả đối thoại cũng vô cùng quen thuộc, giống như cuộc đối thoại hôm qua hai người vừa mới nói.

“Đang làm chương trình à?”

Trì Bối “Ừm” một tiếng, trầm tư giây lát nói: “Làm không tốt lắm, hơi muốn làm lại từ đầu.”

Tôn Hân Nhiên: “… Chỗ nào không tốt?”

Trì Bối nói không nên lời, cô cũng không thể nói mình xem ông chủ là nguyên mẫu được.

Cô đang trầm mặc thì đột nhiên có người từ bên ngoài đi vào… Trì Bối theo bản năng ngẩng đầu nhìn một cái, đúng lúc nhìn thấy Tần Việt mặc âu phục, hai người cách mấy cái bàn trong văn phòng và dòng người, im lặng nhìn nhau.

Tần Việt xuống đây thị sát mở cuộc họp để theo dõi tiến trình, và còn để quan tâ m đến bạn gái tương lai nữa.

“Giám đốc Tần, sao anh lại xuống đây rồi?”

Tần Việt hờ hững đảo mắt nhìn quanh, trầm ngâm giây lát hỏi: “Kiểm tra tiến độ, đang viết chương trình sao?”

“Phải.” Đồng nghiệp một bên đáp lời.

Tần Việt gật đầu, thấp giọng hỏi: “Xử lý ngôn ngữ lập trình thế nào rồi?”

“Hai người Trì Bối và Tiểu Bàn đang phụ trách.” Tổ trưởng bộ phận nhìn về phía Trì Bối, kêu lên: “Trì Bối, đến tiến độ nào rồi?”

Trì Bối: “…”

Cô cảm thấy Tần Việt cố ý.

Trì Bối trầm tư nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, không biết nên trả lời như thế nào. Kết quả Tôn Hân Nhiên bên cạnh thay cô trả lời: “Đang ngồi đây, tôi cũng muốn nghe ngôn ngữ lập trình này của Trì Bối.”

Nghe vậy, Tần Việt nhíu mày, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ: “Tôi cũng có chút hứng thú.”

Mọi người: “…”

“Tôi xem một chút được chứ?” Tần Việt nói xong, đi về phía Trì Bối.

Dưới con mắt của mọi người, không ai cảm thấy kinh ngạc lắm. Dù sao trước đây cũng từng có chuyện như vậy, Tần Việt hiểu biết rất sâu rộng về phương diện này, đại khái gần như toàn năng, nên việc anh muốn xem lập trình của Trì Bối cũng không ai thấy vô lý.

Cho dù là có cũng không tìm ra được điểm khác thương nào.

Người vừa đến gần, Trì Bối đã cảm thấy thiếu ô-xi.

Cũng không biết là Tần Việt cố ý hay vô tình còn trực tiếp cúi người sau lưng cô, kề sát bên tai cô mà nhìn.

Trì Bối: “…”

Cơ thể cô ngồi cứng ngắc, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Tần Việt mặt khoogn đổi sắc nhìn trộm cô, giọng nói nhàn nhạt: “Làm đến bước nào rồi?”

Trì Bối trầm mặc một lát, trực tiếp đưa con chuột cho anh: “Đến bước này, giám đốc Tần anh xem trước một chút đi.”

Tần Việt nhìn vào mắt cô, ở nơi mà người khác không nhìn thấy nhéo nhéo khuôn mặt cô, giọng điệu ngược lại không thay đổi, nên thế nào thì vẫn là thế ấy: “Tôi xem trước một chút.”

Hai người ở trong phòng làm việc làm chuyện mờ ám khiến Trì Bối căng thẳng muốn chết rồi.

Cô cũng không hiểu tại sao Tần Việt lại muốn xuống đây, còn phải sáp đến gần mình như vậy, rõ ràng còn chưa làm xong… cũng không xem được gì cả.

Tần Việt dựa vào cô tương đối gần, mới đầu còn đỡ, sau đó càng ngày càng cúi sâu, gương mặt của hai người sắp dính vào nhau luôn rồi. Hô hấp của Trì Bối đã nhẹ đến mức không dám hít thở lung tung nữa… Sau một hồi lâu, Tần Việt hơi thẳng người cách xa cô một chút xíu, cô mới dám hô hấp.

Cô chỉ cảm thấy… anh mà còn không rời khỏi mình nữa thì cô sắp thiếu ô-xi mà chết luôn rồi.

Mùi hương trên người Tần Việt là vị bạc hà mát lạnh, cũng không biết đến từ đâu, mỗi lần ngửi thấy đều khiến cô không nhịn được muốn đến gần. Rõ ràng là trước kia Trì Bối không thích mùi bạc hà, cảm thấy quá gay mũi, nhưng ở trên người anh lại có loại cảm giác vừa đúng.



Lúc anh hơi tách ra còn nhét một ít đồ vào trong bàn tay để lên bàn của Trì Bối… cô còn chưa kịp nhìn, Tần Việt đã đứng dậy rời đi, đúng quy củ nhận xét một câu: “Cũng không tệ, tranh thủ làm xong sớm một chút.”

Tay Trì Bối nắm thật chặt đồ vật trong tay, mất tập trung trả lời: “Vâng.”

Tần Việt còn đi một chuyến đến văn phòng quản lý, mười phút sau mới rời khỏi.

Người vừa đi, bầu không khí căng thẳng trong phòng làm việc cũng biến mất.

“Má ơi, vừa rồi căng thẳng chết tôi rồi.” Tôn Hân Nhiên nhìn về phía Trì Bối, nhìn  khuôn mặt đỏ lên của cô, mi mắt khẽ run: “Trì Bối, em căng thẳng không? Vừa rồi giám đốc Tần dựa vào em thật gần.”

Trì Bối yên lặng bỏ đồ trong tay vào trong túi áo, lúc này mới trả lười: “Hình như giám đốc Tần hơi cận thị, ở xa nhìn không rõ.”

“Vậy à?”

Thẩm Tĩnh ở đối diện bổ sung: “Cái này đúng đấy, giám đốc Tần cận thị nhẹ.”

Tôn Hân Nhiên “À” một tiếng, vô cùng kinh ngạc: “Trước kia sao chưa từng nghe nói.”

Nữ đồng nghiệp đối diện cô ấy cười: “Loại chuyện này tự mình biết là được rồi, cận thị cũng bình thường thôi, không có gì hay để lấy ra nói.”

Trì Bối nghe bọn họ nói chuyện phiếm, trầm mặc.

Lúc nói dối, cả người cô đều trống rỗng. Tần Việt có cận thị không thì cô không biết, chỉ biết mình sắp xong đời rồi, vừa rồi chỉ dựa gần một chút xíu như vậy thôi cô đã sắp không chịu nổi rồi. Trì Bối thậm chí dám khẳng định, Tần Việt cố ý.

Cô lấy điện thoại ở một bên qua, không thể nhịn được gửi tin nhắn cho Tần Việt: [Vừa rồi anh làm gì vậy!]

Tần Việt mới từ trong thang máy đi ra, cảm nhận được tiếng điện thoại rung, đoán chừng cũng chỉ có Trì Bối. Bởi anh đều chỉnh Wechat của những người khác sang chế độ yên lặng, chỉ có của Trì Bối là có tiếng.

Anh cúi đầu nhìn, kéo môi trả lời: [Xem tiến triển lập trình của em.]

Trì Bối: [Vừa rồi anh nhét cái gì cho em? Hù chết em rồi.]

Tần Việt: [Lá gan chỉ có một xíu vậy thôi sao?]

Thật ra vừa rồi anh cảm nhận được sự căng thẳng của cô, tương tự… Tần Việt cũng cảm nhận được sự căng thẳng của mình, cho nên mới rút lui nhanh như vậy.

Trên người của cô gái nhỏ luôn có một loại mùi thơm nhàn nhạt như có như không, khiến người ta không nhịn được muốn kề sát người cô… nếu như không phải xung quanh có nhiều ánh mắt nhìn như vậy, Tần Việt thật sự lo bản thân sẽ không nhịn được hôn lên mặt cô. Cô trắng nõn mềm mại, lúc tới gần còn có thể nhìn thấy rõ lông tơ nhỏ trên mặt cô.

Trì Bối: […]

Tần Việt cong cong môi: [Buổi sáng không phải nói với anh là muốn ăn kẹo sao?]

Trì Bối xem tin nhắn khẽ giật mình, một hồi lâu mới kịp phản ứng. Một lúc lâu sau, cô kéo ngăn kéo một bên ra nhìn, trên đó hai viên kẹo sữa bò Vượng Tử, vừa rồi cô cảm nhận được là đồ ăn rồi, nhưng không ngờ anh sẽ gióng trống khua chiêng đi xuống chỉ để nhét cho mình hai viên kẹo như vậy.

Lúc sáng sớm tới công ty, Tần Việt gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô ăn sáng chưa. Lúc ấy Trì Bối ở trong xe, có chút buồn bực nên theo bản năng nói muốn ăn kẹo, bữa sáng tùy tiện ăn một chút rồi.

Bản thân cô cũng quên mất, Tần Việt lại không quên.

Nhìn chằm chằm hai viên kẹo kia, Trì Bối cười không ra tiếng.

Cô dừng lại một lúc, lấy kẹo ra xé mở, ném một viên vào trong miệng, chỉ cảm thấy trong miệng đều là mùi sữa thơm, vô cùng ngọt ngào.

Trì Bối: [Tại sao anh lại có kẹo?]

Tần Việt: [Tìm trợ lý Tống lấy, chỉ có hai viên thôi.]

Trì Bối: [… Sao lại không biết xấu hổ thế chứ.]

Tần Việt: [Ừm, anh nói là đưa cho em.]

Trì Bối nhìn, lúc này thật sự có chút cạn lời.

Cô không biết Tần Việt làm sao nói ra khỏi miệng với Tống Văn Hạo, đoán chừng sau này gặp lại Tống Văn Hạo sẽ ngượng chết mất.

Cô ngẫm nghĩ một lúc, vẫn trả lời một câu: [Kẹo rất ngọt.]

Tần Việt: [Thích không?]

Trì Bối: [Cũng không tệ.]

Sau đó Tần Việt không trả lời tin nhắn, cô ăn kẹo xong cũng chuyên tâm vào công việc của mình.

Thoáng một cái đã đến thời gian tan tầm, thời tiết thế này đến lúc tan làm, sắc trời bên ngoài cũng tối đen thui rồi.

Trì Bối đang trả lời tin nhắn của Trì Bảo, nói cô ấy không cần đến đón mình, điện thoại của Tần Việt đã tới trước rồi.

“Tan việc rồi?”

“Ừm.” Trì Bối khịt khịt mũi: “Sắp về nhà rồi.”

“Còn chưa ra khỏi văn phòng sao?”

“Chưa.” Trì Bối có chút chần chờ: “Làm sao vậy?”

Tần Việt ngẫm nghĩ giây lát hỏi: “Muốn lên đây không?”

Đi lên mà anh nói đương nhiên là đến phòng làm việc của anh. Nhưng lúc này đúng lúc là giờ cao điểm tan làm, tất cả mọi người đi từ trên xuống dưới, Trì Bối có chút lo lắng mình bị người khác trông thấy.

Cô trầm mặc, Tần Việt cũng không thúc giục.

Một lúc sau, Tần Việt thấp giọng hỏi: “Chị em tới đón em sao?”

“Không tới.” Trì Bảo phải tăng ca.

Trì Bối che điện thoại nhỏ giọng nói: “Bây giờ rất nhiều người, em tăng ca một lúc nữa rồi đi tìm anh được không?”

Tần Việt bật cười, cảm thấy thú vị với vẻ thận trọng của cô.

“Được.”

Cúp điện thoại, Trì Bối thật đúng là nghiêm túc tăng ca, qua mười mấy phút, chờ sau khi đồng nghiệp ở văn phòng đã đi gần hết, cô mới đi cầu thang lên trên. Văn phòng của cô và văn phòng của Tần Việt cách nhau không quá xa, chỉ cách năm tầng, đi bộ cũng không sao.

Lúc điện thoại của Tần Việt gọi tới lần nữa, Trì Bối đang leo lầu thở hồng hộc.

“Alo.”

Tần Việt nghe tiếng hít thở của cô, nhướn nhướn mày: “Đang ở cầu thang sao?”

“Ừm.” Trì Bối nhỏ giọng nói: “Em sợ bị nhìn thấy.”

Nếu như bị nhìn thấy, giải thích kiểu gì cũng không rõ ràng được. Nói thế nào đây, mặc dù biết quan hệ của mình với Tần Việt không bình thường, thế nhưng cô không muốn bị người ở công ty trông thấy.

Tần Việt trầm thấp cười một tiếng, cầm điện thoại đứng dậy đi đến cầu thang bên kia: “Anh ở đây chờ em.”

Vừa mới nói xong, Trì Bối đã đưa tay đẩy cửa cầu thang ra.

Hai người cầm điện thoại, im lặng nhìn nhau.

“Nhìn… nhìn em làm gì?” Trì Bối nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cúi đầu nhìn mũi chân: “Anh phải tăng ca bao lâu?”

Tần Việt trầm ngâm không nói, cứ như vậy nhìn thẳng vào cô, cô gái leo cầu thang đến mức khuôn mặt ửng đỏ.

“Bảy giờ là có thể đi rồi, có đói không?”

“Không đói lắm.” Trì Bối nhìn anh: “Trợ lý Tống đi rồi sao?”

Tần Việt cười, đưa tay vuốt vuốt tóc cô: “Đi rồi, chỉ còn lại anh, không cần thận trọng như thế.”

“Ừm ừm.” Cô yên lòng, kéo Tần Việt tới phòng làm việc bên kia, thần thần bí bí nói: “Em cho anh một thứ.”

“Hửm?”

Cô không nói, mãi đến khi hai người đi vào văn phòng đóng cửa lại, Trì Bối mới lấy đồ từ trong túi xách của mình ra, đôi mắt mang ý cười nhìn Tần Việt, khẽ nói: “Em tìm thấy trong phòng làm việc, có qua có lại.”

Tần Việt cho cô hai viên kẹo sữa bò, cô trả lại Tần Việt một viên kẹo bạc hà.

Viên kẹo bạc hà kia… hình như là lần trước mình mua, cô cũng không biết tại sao lại mua, có lẽ là muốn biết vị bạc hạ vẫn luôn ở trên người Tần Việt rốt cuộc thơm ngon cỡ nào.

Ánh mắt Tần Việt nặng nề nhìn viên kẹo kia, giọng nói khàn khàn hỏi: “Nhất định phải có qua có lại sao?”

Trì Bối chớp mắt: “Anh không muốn?”

Tần Việt hơi cong khóe môi, lột viên kẹo kia ra nhét vào trong miệng, dưới ánh nhìn chăm chú của Trì Bối, anh cúi đầu chụp lấy phần gáy của cô, nhét viên kẹo bạc hà ‘có qua có lại’ kia vào trong miệng cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play