Ngoại truyện 10: Chân Hi (phần 1) Tôi muốn anh chàng đẹp trai kia rót bia cho tôi.

Chân Hi lần đầu tiên nghe thấy cái tên Chu Linh là từ chỗ Chân Điềm.

Lúc đó anh vẫn đang chạy bộ trong phòng tập gym ở nhà, Chân Điềm đang chạy trên chiếc máy chạy bộ bên cạnh, nhìn anh: “Có phải anh có một đối tác tên là Chu Linh không?”

“Hả?” Chân Hi quay đầu nhìn cô một cái, có chút bất ngờ, “Sao em lại quen biết cô ấy? Từ lúc nào mà em lại quan tâm đến chuyện kinh doanh của nhà mình thế?”

Chân Điềm đáp: “Cô ấy là khách quen của quán em, em cũng mới biết hai người có quen biết đấy!”

Chân Hi nghe cô nói vậy, có chút ngạc nhiên cười: “Vậy cũng thật trùng hợp.”

“Đúng vậy, cô ấy cũng rất kinh ngạc đó.” Chân Điềm nói xong, vẫn tiếp tục chạy trên máy chạy bộ nhìn Chân Hi, “Ấn tượng của anh về cô ấy như thế nào?”

Chân Hi cho tốc độ chậm lại một chút, từ chạy dần dần thành đi bộ: “Thế nào là thế nào? Cô ấy làm việc cũng rất có trách nhiệm, năng lực cũng không tồi, hợp tác với cô ấy rất thoải mái.”

“Ồ, cái khác thì sao?”

Chân Hi kì quái liếc nhìn cô: “Em nói ở phương diện nào?”

Chân Điềm cong cong khoé môi, nở một nụ cười hóng chuyện bát quái: “Chính là phương diện về con người cô ấy, không liên quan đến công việc.”

“Anh không tiếp xúc với cô ấy ngoài những chuyện liên quan đến công việc.”

“…” Chân Điềm mím môi, đừng có tưởng như vậy sẽ đẩy lui được cô nhé, “Vậy anh có nghĩ tới sẽ tiếp xúc gần gũi thêm với cô ấy không?”

Chân Hi tắt máy chạy bộ, dừng lại nhìn Chân Điềm, cũng nở nụ cười: “Vì thế hôm nay em tới tìm anh là muốn làm mối cho khách quen của em à?”

“Ờ, không phải vì em thấy hai người có duyên với nhau như vậy hay sao, nam chưa cưới nữ chưa gả, nói không chừng cũng có thể phát triển hơn chút chút đó.”

“Chuyện của anh không cần em phải nhọc lòng.” Chân Hi cầm lấy chiếc khăn lông ở bên canh, vừa lau mồ hôi vừa đi xuống khỏi máy chạy bộ, “Anh phải đi tắm đây, đừng có đi theo anh.”

Chân Điềm: “…”

Ai thèm đi theo anh chứ.

Chân Điềm chửi thầm trong lòng một câu, cũng quay trở lại phòng mình.

Chân Hi tắm xong cầm điện thoại lên xem một chút, vừa vặn nhìn thấy bài đăng của Chu Linh trong vòng bạn bè. Bởi vì hợp tác trong công việc nên anh và Chu Linh đã kết bạn trên Wechat với nhau, nhưng trước giờ anh vẫn luôn để cô ở trong một nhóm làm việc riêng, nhưng hình như Chu Linh không như vậy, bởi vì anh vẫn nhìn thấy vài bức ảnh thường ngày của cô với bạn bè.

Chu Linh: Vừa rồi em gái tôi nói với tôi, tiếng chuông tan học ở trường con bé chính là bài “Gửi Alice”, là bài do hiệu trưởng quyết định, vợ của hiệu trưởng tên là Alice [mỉm cười]

Chân Hi nhướng mày, cho cô một like.

Hình như đây là lần đầu tiên anh like bài đăng trên vòng bạn bè của cô.

Anh vừa like xong, dưới bài đăng của Chu Linh nhảy ra một bình luận mới.

Chân Điềm: Hahaha cười chết mất, đây chính là khoe ân ái đó được chưa [ok]

Chu Linh trả lời Chân Điềm: Làm sao, chẳng lẽ cậu cũng định phát một bài ‘Gửi MC Trần’ ở quầy bar sao? [cười]

Chu Linh trả lời Chân Điềm: Aaaaaaaaaa anh trai cậu like bài đăng của tớ rồi!

Chân Điềm trả lời Chu Linh: ….Bình luận này của cậu anh ấy cũng có thể nhìn thấy đấy.

“Phụt” Chân Hi cầm điện thoại bật cười.

Lúc tải lại bài đăng thì bình luận nhắc đến anh đã không còn nữa.

Anh cười cười đặt điện thoại xuống, bật máy sấy bắt đầu sấy khô tóc. Nhắc mới nhớ, anh thêm tài khoản Weixin của Chu Linh cũng đã khá lâu rồi, hạng mục hợp tác của bọn họ cũng đã kết thúc, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô trả lời bình luận của bạn bè. Vì thế nên anh mới chưa từng nhận ra Chu Linh và Chân Điềm quen biết nhau.

Chu Linh và Chân Điềm cũng đang nói chuyện riêng với nhau.

Chu Linh: Aaaaaa anh trai cậu sao đột nhiên lại like bài đăng của tớ thế nhỉ!

Chân Điềm: Có thể là vì vừa rồi tớ có hỏi chuyện liên quan đến cậu.

Chu Linh: [sợ hãi] cậu đã hỏi gì vậy?

Chân Điềm: Tớ hỏi anh ấy có ấn tượng gì về cậu. Yên tâm đi, ấn tượng của anh ấy về cậu rất tốt, anh ấy bảo cậu có tinh thần trách nhiệm, năng lực làm việc cũng rất mạnh. [ giơ ngón cái]

Chu Linh: Thế là có ý gì, là nhan sắc của tớ so với năng lực làm việc thì không đáng để nhắc tới sao?

Chân Điềm:….Có thể vậy

Chân Điềm: Tối mai tới uống bia không? Ngày mai tớ sẽ tới cửa hàng, hai chúng ta gặp mặt nói chuyện.

Chu Linh: Được, gần đây cậu có ủ ra loại bia nào mới không?

Chân Điềm: ‘Chào buổi sáng sáu giờ’, mặc dù không có ‘Gửi MC Trần’, nhưng mình có bia nha [ngại ngùng]

Chu Linh:????

Chu Linh: Ngày mai tớ sẽ không đến đâu

Miệng nói không đến, nhưng tới giờ tan làm, Chu Linh vẫn thành thật chạy đến quán của Chân Điềm uống bia.

Mỗi ngày tan làm đến đây uống một ly bia đã trở thành cách tốt nhất để cô giải toả căng thẳng cho bản thân.

“Ha-” Chu Linh nhấp một ngụm loại bia Chân Điềm mới ủ, sau đó thở ra một hơi thật dài, “Thật sự, bia mới này của cậu uống rất ngon, hợp khẩu vị của mình.”

Chân Điềm đáp: “Bia này còn phải cải thiện thêm một chút, mình định dùng nó để tham gia cuộc thi bia vào cuối năm nay.”

“Cuộc thi bia?” Chu Linh đã nghe nói về chuyện này, “Cái người tên Chu Kha Dã kia đã mời cậu tham gia à?”

“Ừm.”

“MC Trần nhà cậu thế mà cũng đồng ý rồi?” Cô nhớ MC Trần và Chu Kha Dã không hợp, như nước với lửa cơ mà.

Chân Điềm xấu hổ cười: “Anh ấy mặc dù không thích tớ có tiếp xúc với Chu Kha Dã, nhưng tham gia thi đấu là nguyện vọng của tớ nên anh ấy ủng hộ.”

“…” Chu Linh cảm thấy phẫn nộ, “Cậu đi đi, tớ không cần cậu rót bia cho tớ nữa, tớ muốn anh chàng đạp trai bên kia cơ.”

Cô vừa nói xong, mặt Chân Điềm biến sắc, Chu Linh còn đang cảm thấy kỳ lạ sao lời nói của cô lại có lực sát thương lớn như vậy thì nghe Chân Điềm hướng về phía sau cô gọi: “Anh, sao anh lại tới đây?”

“…” Chu Linh quay đầu lại một cách khó khăn, liền nhìn thấy vị khách hàng đpẹ trai của cô đang đứng mỉm cười ngay sau lưng cô.

Chết tiệt, có phải những gì cô vừa nói đều đã bị anh nghe thấy hết rồi không? Anh sẽ không nghĩ rằng cô là loại con gái chuyên quấy rối các anh chàng đẹp trai đó chứ?

Chân Hi đảo mắt nhìn quanh quán của Chân Điềm một vòng, sau đó ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Chu Linh: “Nhất thời hứng thú liền tới xem xem. Quán của em kinh doanh cũng khá được đó chứ.”

Lần trước anh tới là lúc Chân Điềm mới khai trương, cũng khó trách vì sao Chân Điềm lại ngạc nhiên trước sự xuất hiện của anh.

“Ừm…” Chân Điềm liếc nhìn Chu Linh bỗng nhiên chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, hỏi Chân Hi: “Vậy anh muốn uống gì?”

Chân Hi nhìn ly bia trước mặt Chu Linh, cười nói: “Cho anh một ly giống cô ấy đi, để anh chàng đẹp trai bên kia rót bia cho anh.”

Chu Linh: “…”

Điên mất thôi, anh quả nhiên đã nghe thấy hết rồi!

Chân Điềm ho khan một tiếng, bảo A Trung tới rót bia. Chân Hi vươn một tay ra nhìn Chu Linh ở bên cạnh: “Trùng hợp quá, cô Chu.”

“Vâng, đúng là quá trùng hợp, haha.” Chu Linh cười khan hai tiếng, cầm ly bia lên uống vài ngụm bia lạnh mới bình tĩnh lại được, “Tôi thường xuyên tới đây uống bia, trước đây không hề biết rằng chủ quán này lại là em gái của anh.”

“Tôi cũng gần đây mới nghe con bé nói tới chuyện này.” Khoé miệng Chân Hi vẫn nở một nụ cười, anh nhìn ly bia mà Chu Linh đã uống được một nửa, hỏi cô: “Bia cô gọi là bia gì?”

Chu Linh nói: “Là bia Chân Điềm mới ủ ra, có tên là ‘Chào buổi sáng sáu giờ’. Cô ấy định ủ tặng cho MC Trần.”

Chu Linh đặc biệt thêm vào câu cuối cùng.

“…” Chân Hi im lặng một lúc, quay đầu nhìn vào trong quầy bar, “Anh chàng đẹp trai bên kia ơi, ly bia đó tôi không muốn uống nữa.”

A Trung: “…”

Rót cũng đã rót ra rồi, không muốn uống cũng phải trả tiền!

“Trước cứ để đó đã.” Chân Điềm đặt ly bia xuống trước mặt, nhìn Chân Hi ở phía đối diện nói: “Anh rảnh rỗi thì về nhà ngủ đi, đừng có gây rối ở chỗ em.”

“Sao anh lại gây rối chứ? Anh quan tâm đến việc kinh doanh của em gái anh cũng không được à?” Chân Hi nói một cách hợp tình hợp lý, “Nói tới việc kinh doanh, anh còn có nhiều kinh nghiệm hơn em, nếu em có gì không hiểu thì hãy tranh thủ mà xin anh chỉ giáo cho.”

“Haha.” Chân Điềm trợn mắt khinh thường: “Cái khác không nói, nhưng muốn bình phẩm về bia, anh thật sự không đủ tư cách để em phải học hỏi đâu.”

“Ha, nhóc con khinh thường người khác thế hả? Thời gian anh uống bia còn nhiều hơn em đấy.”

Chân Điềm chớp chớp mắt, cúi người tìm kiếm gì đó dưới ngăn kéo ở quầy bar: “Anh đợi em một lát.”

Chu Linh và Chân Hi đều tò mò nhìn cô, rất nhanh, Chân Điềm liền lấy ra một bảng màu, đặt nó xuống mặt Chân Hi: “Anh nói xem, đây là màu của những loại bia nào?”

Chân Hi: “…”

Anh nhìn vào dãy bảng màu với một loạt màu sắc na ná nhau, không khỏi im lặng trầm tư. Cái này còn khó hơn cả việc bạn gái cũ của anh ta hỏi về màu sắc của son môi.

“Ừm… Anh đoán màu này là của bia vàng, màu này là bia đen.” Chân Hi chỉ vào hai ô có màu sắc khác biệt nhất, trả lời Chân Điềm.

Chân Điềm cười khúc khích, chỉ vào ba ô màu khác: “Anh nói cho em biết, ba màu sắc này, màu nào là màu bắt đầu của bia Hổ phách?”

“…” Chân Hi giả vờ suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu nói Chu Linh: “Cô uống bia rồi lát nữa không thể lái xe, không bằng để tôi đưa cô về.”

“Được, được ạ.” Chu Linh ngay lập tức đồng ý.

Chân Hi cười cười với cô: “Tôi thấy cô uống cũng kha khá rồi, đã thanh toán chưa? Để tôi thanh toán giúp cô.”

“Vẫn chưa…”

Chân Hi lấy ra một xấp tiền trăm tệ từ trong chiếc ví cao cấp được thiết kế riêng của mình, đặt lên quầy bar, vừa vặn che lấp bảng màu bia mà Chân Điềm yêu cầu anh nhận biết: “Không đoán bia nữa đâu, tạm biệt.”

Chân Điềm: “…”

Hừ, coi như anh trốn nhanh!

Xe của Chân Hi đỗ ở khu vực gần đó, anh và Chu Linh đi ra khỏi quán của Chân Điềm, liền ấn “bíp” một tiếng, mở cửa xe của mình: “Bên này.”

Chu Linh lúc này có chút khẩn trương, đây không phải là lần đầu tiên cô ngồi xe của một người khác giới, nhưng hiện tại bọn họ vừa mới từ quán bia ra, muốn về nhà của cô… điều quan trọng nhất là, những người bạn khác giới trước đó không có đẹp trai như anh.

“Sao vậy? Tôi thấy cô mới uống có một ly, sao mặt lại đỏ như vậy?” Chân Hi quay đầu nhìn Chu Linh. Cô chửi thầm một tiếng trong lòng, cười nói với anh: “Có lẽ là vì không khí trong quán hơi bí bách, có chút ngột ngạt.”

Cô theo Chân Hi ngồi lên xe, thắt dây an toàn, Chân Hi còn đặc biệt mở cửa sổ xe, nói với cô: “Gió thổi vào một lát là tốt ngay thôi.”

“Ừm.” Chu Linh gật nhẹ đầu.

“Nhà cô ở đâu, tôi mở phần mềm dẫn đường.”

Chu Linh nói địa chỉ nhà cô cho anh, Chân Hi thiết lập dẫn đường xong liền khởi động xe lái đi.

Đường Thanh Nam hiện tại đã không còn là con đường Thanh Nam vắng lặng trước kia nữa, từ khi nơi đây phát triển ngày càng tốt hơn, trở thành một địa điểm sống về đêm nổi tiếng của thành phố A, bãi đậu xe ở đây cũng trở thành nơi phô trương sự giàu có của giới nhà giàu thành phố này.

Đương nhiên, nó cũng hấp dẫn không ít những cô gái tới đây để tìm kiến con mồi của mình.

Giữa hàng xe hào nhoáng, chiếc xe của Chân Hi vẫn thu hút nhiều ánh mắt chú ý của phái nữ nhất, tuy xe của anh không phải là chiếc xe đắt nhất, nhưng…anh chắc chắn là vị chủ xe đẹp trai nhất.

Nếu không phải ghế phụ của anh đã có một người phụ nữ ngồi đó, thì nhất định sẽ có rất nhiều cô gái muốn tới nhờ vả anh đi cùng một đoạn đường.

Chu Linh giờ phút này chính là đang phải đối mặt với hàng loạt ánh mắt đầy áp lực như vậy, cô giả vờ không để tâm nhìn thẳng về phía trước.

Sau khi xe chạy ra khỏi đường Thanh Nam, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Những người phụ nữ vừa rồi nhất định là nghĩ, cô dựa vào cái gì mà được ngồi trên xe của anh đi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play