Lúc Trần Tuý trở về nhà, Chân Điềm đang ngồi trên sô pha chơi game với Trần Nhất Nhiên.

Chiếc máy chơi game này là quà sinh nhật năm ngoái của Trần Nhất Nhiên mà Trần Tuý đã mua cho nó. Lúc mua anh đã nói đợi có thời gian rảnh sẽ chơi cùng với nó, nhưng một năm trôi qua, số lần hai người chơi với nhau chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Bản tin buổi sáng là bản tin phải ghi hình vất vả nhất, Trần Tuý mặc dù không phải làm việc ở đài truyền hình cả ngày nhưng một khi trở về nhà cũng chỉ có thể nằm nghỉ ngơi. Hiện giờ nghĩ lại, thời gian anh ở cùng Trần Nhất Nhiên thực sự rất ít, cũng có thể là vì bình thường Trần Nhất Nhiên tỏ ra quá hiểu chuyện nên anh cũng quên mất rằng nó cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi mà thôi.

“Aaaaaaaa không được rồi, thức ăn trong nồi sắp bốc cháy rồi, chị không vượt qua đó được.” Chân Điềm ấn tay cầm nhanh như bay, động tác rất gấp gáp.

“Chị rửa đĩa trước đi đã, em sẽ qua đó ngay!” Tay cầm của Trần Nhất Nhiên cũng bị ấn như muốn bẻ gãy ra đến nơi rồi, ra lệnh như một vị chỉ huy.

Chân Điềm đã từng chơi một ván với Trần Nhất Nhiên nên cô biết rằng, Trần Nhất Nhiên tuy tuổi còn nhỏ nhưng về phương diện chơi game này nó có kinh nghiệm phong phú hơn cô nhiều, vì vậy cô nghiêm túc làm theo mệnh lệnh của Trần Nhất Nhiên, hai người cùng băng qua mọi chặng đường đi tới màn hiện tại.

“Đi tiếp.”

Theo sự chỉ huy của Trần Nhất Nhiên, hai người lại vượt qua một màn khó. Trần Tuý đứng sau sô pha xem xong cảnh này mới mở miệng nói: “Hai người chơi trò chơi cũng nhập tâm quá rồi đấy.”

“Á! Anh doạ em giật cả mình!” Chân Điềm bị Trần Tuý ở phía sau đột ngột lên tiếng doạ cho một trận, suýt chút nữa đã ném cả tay cầm ra ngoài. Trần Nhất Nhiên cũng quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn anh: “Cậu, cậu về từ lúc nào thế ạ?”

“Từ lúc thức ăn trong nồi sắp bốc cháy.”

“Ai… cậu có muốn chơi không? Vị trí của cháu để lại cho cậu đó!” Trần Nhất Nhiên đưa tay cầm của mình cho anh.

“Không cần đâu, hai người cứ tiếp tục chơi đi, cậu đi thay quần áo đã.” Trần Tuý nói xong liền đi vào phòng, thay quần áo thành một bộ đồ mặc ở nhà. Trong phòng khách, Trần Nhất Nhiên và Chân Điềm lại bước vào một màn mới, Chân Điềm chơi càng ngày càng lên tay, đi theo Trần Nhất Nhiên vượt qua các cửa ải ngày càng thuận lợi, không bao lâu sau hai người lại đánh qua một màn nữa, giành được thắng lợi cuối cùng.

“A, thắng rồi!” Trần Nhất Nhiên bỏ tay cầm xuống, kích động đập tay với Chân Điềm mừng chiến thắng. Trần Tuý vẫn luôn ngồi bên cạnh xem họ chơi lên tiếng: “Có muốn cậu khui cho cháu một chai sâm panh nữa không?”

“Được ạ!” Trần Nhất Nhiên thích chí vui mừng nhìn anh.

“Nghĩ hay nhỉ!” Trần Tuý ấn một cái vào trán nó, nhìn sang Chân diềm ở bên cạnh, “Cũng sắp đến giờ rồi, em có phải tới cửa hàng không?”

Chân Điềm nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, đúng là sắp đến giờ phải tới cửa hàng rồi: “Vâng, hôm nay hẹn mọi người tới phỏng vấn, em phải qua đó một chuyến.”

“Được, vậy anh đưa em đi.” Hôm nay Chân Điềm đã đợi anh cả ngày ở đây mà thời gian anh và cô ở cạnh nhau tính ra cũng chỉ có nửa tiếng đồng hồ, nghĩ tới đây, Trần Tuý có chút nản chí.

Chân Điềm lấy xong đồ của mình sau đó cùng Trần Tuý xuống lầu, trước khi ra khỏi cửa còn không quên nói với Trần Nhất Nhiên lần sau lại cùng nhau chơi game.

Đi vào trong thang máy, cuối cùng cũng chỉ còn có hai người, cô rút cuộc cũng nói ra câu hỏi cứ đặt ở trong lòng nãy giờ: “Sao rồi, Triển Húc tìm anh làm gì vậy?”

Trần Tuý đáp: “Hắn ta muốn gặp Trần Nhất Nhiên.”

“Anh đồng ý rồi sao?”

“Ừm, chẳng qua anh phải nói trước với Trần Nhất Nhiên một chút, nếu như nó không muốn gặp hắn, vậy thì không cần gặp nữa.”

Chân Điềm nghĩ nghĩ, Triển Húc suy cho cùng cũng vẫn là bố đẻ của Trần Nhất Nhiên, hắn muốn gặp con cũng là yêu cầu hợp lý.

“Luật sư bên kia anh cũng sẽ tiếp tục liên hệ, Triển Húc chắc chắn không chỉ gặp Trần Nhất Nhiên một lần mà sẽ từ bỏ.”

“Vâng, như vậy là tốt nhất, phải chuẩn bị cẩn thận. Đúng rồi, chúng ta có cần điều tra một chút về tình hình của Triển Húc ở Mỹ không?”

Trần Tuý gật đầu: “Anh có bạn bè ở Mỹ, anh sẽ bảo anh ấy điều tra giúp anh một chút.” Dù sao thì biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu như thực sự phải kiện nhau ra toà, tìm hiểu rõ tình hình của đối phương cũng có lợi cho bọn họ.

Hai người đi tới phía trước xe của Chân Điềm thì dừng lại, Chân Điềm ngẩng đầu nhìn Trần Tuý cười: “Vậy em đi đây, chuyện của Thiện Thiện anh cũng đừng lo lắng quá, em tin rằng quan toà chắc chắn sẽ không giao đứa trẻ cho một người bố tồi tệ đâu!”

Trần Tuý đưa tay ra xoa xoa đầu cô, cuối cùng cũng không nhịn được duỗi tay kéo người vào trong lòng: “Xin lỗi em, khiến em cũng lo lắng theo.”

“Anh đừng nói như vậy, em luôn cảm thấy em chẳng giúp được gì cho anh cả.” Chân Điềm tựa đầu mình vào ngực anh, nghe tiếng trái tim anh đang đập. Trần Tuý lại ôm chặt người trong lòng thêm mấy phần, khoé miệng cũng giương lên một nụ cười nhè nhẹ: “Chúng ta ngay cả quá trình tạo ra một đứa bé còn chưa trải qua liền đã phải bắt đầu học bài học tranh quyền nuôi dưỡng con rồi.”

“…” Cô cảm thấy lời này của anh, trọng điểm rơi vào nửa câu đầu phải không? Chân Điềm từ trong lòng anh thoát ra, ho khan hai tiếng: “Cái đó, em đi trước đây, anh cứ từ từ nói chuyện với Thiện Thiện cho tốt nhé.”

“Ừm, anh sẽ.” Trần Tuý nhìn xe của cô từ từ lăn bánh rời đi mới quay người đi vào trong thang máy.

Lúc trở về phòng, Trần Nhất Nhiên đang ngồi xem hoạt hình uống cô ca, ngày nghỉ đầu tiên đứa nhỏ này đã hoàn toàn buông thả bản thân mình rồi.

“Mỗi ngày của cháu trôi qua cũng khoái ý lắm nhỉ!” Trần Tuý đi tới trước sô pha nhìn nó cười. Trần Nhất Nhiên cũng cười theo: “Cũng được cũng được, đều là do cậu nỗ lực làm việc mà cháu có mà.”

Trần Tuý cười một tiếng, đi tới cầm lấy điều khiển từ xa tắt tivi đi. Khoé miệng đang giương lên của Trần Nhất Nhiên bỗng trùng xuống, không vui nhìn anh: “Cháu xem phim hoạt hình thì làm sao chứ? Hôm nay mới là ngày nghỉ đầu tiên mà cậu đã bắt đầu quản cháu rồi à?”

Trần Tuý ngồi xuống bên cạnh nhìn nó rồi trầm mặc một lúc, sau đó mới mở miệng nói: “Mẹ cháu đã nói với cháu chuyện của bố cháu chưa?”

Trần Nhất Nhiên ngẩn ra, dường như không ngờ rằng Trần Tuý lại đột nhiên hỏi tới vấn đề này. Nó cũng im lặng giây lát sau đó bày ra dáng vẻ như không hề để ý đặt lon cô ca lên bàn: “Cậu nói cậu xem, sao lại tự nhiên nhắc tới người này làm gì chứ, ngay cả cô ca cũng chẳng uống nổi nữa.”

Trần Tuý không hề nghi ngờ gì nữa về việc Trần Nguyệt đã nói với nó về chuyện của Triển Húc, câu hỏi vừa rồi chỉ là làm nền cho vấn đề tiếp theo mà thôi: “Mẹ cháu nói với cháu như thế nào?”

“Cháu cũng không rõ lắm, mẹ cháu chỉ nói là người đó làm ăn kinh doanh ở nước ngoài, dù sao hình như cũng rất bận.”

Trần Tuý gật đầu nói: “Ừm, mấy năm nay anh ta đều ở nước ngoài, kinh doanh cũng khá tốt. Hiện giờ anh ta đã về nước rồi, cháu có muốn gặp anh ta không?”

Bàn tay nhỏ của Trần Nhất Nhiên đặt trên đầu gối hơi siết lại, một lúc lâu cũng không nói lời nào, Trần Tuý cũng không thúc giục nó, kiên nhẫn ngồi bên cạnh đợi nó trả lời.

“Người đó nói muốn gặp cháu sao?” Giọng nói của Trần Nhất Nhiên ở bên cạnh truyền tới.

Trần Tuý gật đầu đáp: “Ừ, nếu như cháu không muốn, cậu có thể từ chối giúp cháu.”

Trần Nhất Nhiên bẹt miệng nói: “Vậy cậu có thể đi cùng cháu không?”

Trần Tuý duỗi tay ra xoa đầu nó như đang an ủi: “Đương nhiên rồi.”

“Nếu cậu cũng đi thì cháu đi.”

Vì để có thời gian làm công tác chuẩn bị tâm lý cho Trần Nhất Nhiên, Trần Tuý ấn định thời gian gặp mặt vào ba ngày sau đó. Lúc trước gặp Triển Húc, hắn ta có đưa cho anh một tấm danh thiếp, anh liền gửi thông tin trên đó sang cho người bạn ở bên Mỹ của mình, nhờ anh ta điều tra cho một chút, sau đó mới dựa theo số điện thoại trên mặt gửi một tin nhắn cho hắn.

Rất nhanh anh đã nhận được câu trả lời của đối phương: “Được, ba ngày sau gặp.”

Sau khi Trần Tuý đọc xong liền xoá tin nhắn này đi, dường như nếu lưu tin nhắn này lại trên điện thoại sẽ làm bẩn cả điện thoại vậy. Sau khi xoá xong, luật sư Đặng Lệ Dương liên hệ giúp anh cuối cùng cũng đã thêm bạn trên Weixin với anh.

Luật sư Trương: Thật ngại quá, công việc bận rộn giờ mới liên lạc với anh.

Trần Tuý: Không sao, là tôi đã làm phiền anh rồi.

Luật sư Trương: Tình hình của anh tôi cũng đã nghe Đặng Lệ Dương nói qua rồi, nếu như bố đẻ của đứa trẻ vẫn còn sống thì anh ta chính là người giám hộ được pháp luận nhận định, nếu như kiện ra toà, thẩm phán cũng sẽ có xu hướng trao đứa trẻ cho bố đẻ của nó.

Trần Tuý: Cho dù trước nay người bố không hề thực hiện trách nhiệm của người giám hộ sao?

Luật sư Trương: Theo như tính huống trước mắt mà tôi hiểu, anh ta hoàn toàn có khả năng sẽ nói là không biết đến sự tồn tại của đứa bé, chứ không hề có ý vứt bỏ.

Trần Tuý: Thẩm phán có thể hỏi tới nguyện vọng của đứa bé không?

Luật sư Trương: Ở trong nước thì đứa bé phải đủ mười tuổi thì thầm phán mới trưng cầu đến ý kiến của nó.

Luật sư Trương: Anh Trần, thực ra anh là cậu của đứa bé, cho dù là bố mẹ của nó đều đã mất, về mặt pháp lý anh cũng không có quyền nuôi dưỡng đứa bé.

Trần Tuý: Tôi hiểu ý của anh, chẳng qua Trần Nhất Nhiên là do tôi đã chăm sóc nó từ nhỏ, hơn nữa tôi cũng không tin tưởng được nhân phẩm của bố nó.

Luật sư Trương: Nếu như anh muốn tranh, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp anh, chúng ta tốt nhất có thể hẹn thời gian gặp mặt trực tiếp để bàn bạc.

Trần Tuý: Được.

Sau khi hẹn xong thời gian với luật sư Trương, Trần Tuý tựa vào đầu giường ngẩn người một lúc rồi mới đứng dậy đi tới phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

Vài ngày sau đó Triển Húc không hề liên lạc với Trần Tuý, đại khái cũng tự biết bản thân mình là sự phiền toái của người khác. Đến ngày hẹn, Trần Tuý mang theo Trần Nhất Nhiên đến một cửa hàng trà sữa ở trung tâm thương mại Tinh Quang. Trần Nhất Nhiên vốn dĩ muốn tới cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng ở tầng dưới nhưng ở đó thường xuyên không có chỗ trống, đến lúc đó ba người mà phải đứng nói chuyện thì sẽ khá ngại ngùng.

Thời gian cũng vừa đúng lúc uống trà chiều, hiện giờ thời tiết nóng bức, lại là ngày làm việc, trong quán trà sữa khách tới cũng chỉ ngồi hết một nửa chỗ trống.

Triển Húc đã tới, trên bàn bày đầy bánh ngọt, nhìn có vẻ chưa hề động qua. Trần Nhất Nhiên vô thức nắm lấy tay Trần Tuý, Trần Tuý cúi đầu nhìn nó, nói nhỏ: “Đừng sợ, nếu như cháu không muốn gặp người đó, chúng ta có thể đi về ngay bây giờ.”

Trần Nhất Nhiên đã tự tưởng tượng ra cảnh được gặp bố mình rất nhiều lần. Hiện giờ người đó đang ngồi ở kia, cách nó chưa đầy mười mét. Những đứa trẻ khác được gặp bố chắc hẳn sẽ rất vui vẻ, nhưng giờ đây trong lòng nó chỉ tràn đầy sự khẩn trương và nỗi bất an.

Thì ra gặp được bố rồi cũng không hề cao hứng như trong tưởng tượng.

Trần Nhất Nhiên nuốt nước bọt, ngẩng đầu lên nói với Trần Tuý: “Đến cũng đã đến rồi, chúng ta cứ vào ăn chút gì đi.”

Trần Tuý khẽ giật giật khoé miệng, nắm lấy tay nó đi  vào trong.

Triển Húc nhìn thấy Trần Tuý trước tiên sau đó mới thấy tay anh còn dắt theo một đứa bé. Hắn vô thức đứng dậy, nhìn chằm chằm Trần Nhất Nhiên.

Hắn đã từng nhìn qua những bức ảnh của Trần Nhất Nhiên do thám tử tư cung cấp, thậm chí còn bấm theo dõi Weibo của thằng bé, nhưng người thật vẫn rất khác tưởng tượng. Thằng bé đáng yêu hơn trong ảnh, cũng thông minh hơn nữa.

Đó là con trai của hắn ta.

Trần Tuý và Trần Nhất Nhiên đi tới trước bàn, Triển Húc vẫn đứng ở đó, dường như không biết phải nói gì.

Kể từ khi Trần Tuý gặp lại Triển Húc tới giờ, hắn ta vẫn luôn tỏ ra thoái mái mà mưu mô, loại biểu cảm ngơ ngác này vẫn là lần đầu tiên xuất hiện trên khuôn mặt của hắn.

Ba người im lặng đứng đó tỏng giây lát, Triển Húc mím môi nói với Trần Tuý và Trần Nhất Nhiên: “Chúng ta ngồi xuống trước đã.”

Trần Tuý kéo Trần Nhất Nhiên ngồi xuống, Triển Húc nhìn Trần Nhất Nhiên ở đối diện, cuối cùng cũng mở miệng gọi nó: “Nhiên Nhiên, con có nhận ra bố không? Bố là bố của con.”

Trần Nhất Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn không trả lời, ngược lại Trần Tuý lại cười ra tiếng, nói với Triển Húc: “Vì sao anh lại cho rằng thằng bé sẽ nhận ra người mà lần đầu tiên mình mới gặp gỡ nhỉ?”

Triển Húc mấp máy môi sau đó lại cười cười với Trần Nhất Nhiên: “Bố không biết con thích ăn gì nên có gọi mấy món này, con xem có món nào con thích ăn không?”

Trần Nhất Nhiên cầm lấy ly kem trái cây ở bên cạnh lên ăn một miếng. Triển Húc thấy nó ăn liền thả lỏng bản thân một chút, hắn cười với Trần Nhất Nhiên, thân thiết nói: “Nhiên Nhiên, từ trước tới giờ bố đều sống ở nước ngoài, không có chăm sóc được cho con, từ nay bố nhất định sẽ chăm sóc cho con thật tốt.”

“Không cần đâu.” Trần Nhất Nhiên cuối cùng cũng nói ra câu đầu tiên, “Con sẽ không đi Mỹ với bố đâu.”

Triển Húc sửng sốt, dường như chưa hề nghĩ rằng thằng bé sẽ từ chối một cách thẳng thừng và…lạnh lùng như vậy.

“Nhiên Nhiên, lúc trước đều là do bố đã sai, nhưng dù sao bố cũng là bố ruột của con, mẹ con đã không còn nữa, chỉ còn có hai bố con chúng ta.”

Nghe hắn nhắc tới Trần Nguyệt, Trần Tuý còn chưa kịp mắng hắn đôi câu, Trần Nhất Nhiên đã mở miệng nói trước: “Bố có biết mẹ con vì sao không còn nữa không?”

Triển Húc nghẹn lại.

Trần Nhất Nhiên nhìn hắn, khuôn mặt ngây thơ không hề tương xứng với biểu cảm hiện tại của nó: “Bởi vì nuôi con quá khổ cực, mẹ còn phải đi làm kiếm tiền, mỗi ngày chỉ được ngủ có hai ba tiếng.”

Không khí trên bàn ăn nhất thời có chút nặng nề, Triển Húc im lặng một lát mới nói: “Khi bố và mẹ con chia tay, bố không hề biết mẹ con đã có con, về sau mẹ con cũng hề nói với bố chuyện này. Bao nhiêu năm qua bố không hề biết đến sự tồn tại của con, về sau trùng hợp là chuyện con riêng của cậu con lên hotsearch trên mạng, một người bạn của bố vừa vặn nhìn thấy, liền đem chuyện này nói với bố. Lúc đó bố cũng rất sốc.”

Sau khi kinh ngạc qua đi, Triển Húc liền tìm một thám tử tư điều tra kỹ càng chuyện này, Trần Nhất Nhiên quả nhiên là con của hắn ta và Trần Nguyệt.

“Bố khi đó vì sao lại bỏ rơi mẹ con?” Trần Nhất Nhiên hỏi.

“Bố không có bỏ rơi mẹ con.” Ngữ khí Triển Húc có chút gấp gáp, “Tình hình khi đó rất phức tạp, con còn nhỏ không hiểu được.”

Trần Nhất Nhiên đáp: “Cậu con không phải trẻ con, cậu ấy hiểu được, vậy bố nói với cậu đi.”

Thời điểm Triển Húc tìm hiểu Weibo của Trần Nhất Nhiên, hắn liền phát hiện ra giọng điệu của nó trên mạng rất chín chắn trưởng thành, hiện giờ gặp mặt, quả nhiên nó có dáng vẻ như vậy. Trên người nó không hề có chút dáng vẻ gì là của một đứa bé tám tuổi cả, có đôi khi nói chuyện với nó, thậm chí còn có thể có cảm giác người ngồi đối diện là một người trưởng thành.

Dáng vẻ này của nó nhất định là có liên quan tới môi trường sinh sống lớn lên, vì thế hắn càng không thể để nó tiếp tục sống trong môi trường như vậy được.

Triển Húc nhìn Trần Tuý, thật sự bắt đầu giải thích với anh: “Ban đầu tôi đã nói với Trần Nguyệt là hai chúng tôi cùng đi Mỹ để khởi nghiệp, nhưng cô ấy không đồng ý, cô ấy cũng không đồng ý chờ đợi, cô ấy nói nếu như tôi nhất quyết ra đi thì phải ly hôn với cô ấy.”

Trần Tuý cười lạnh một tiếng, không hề phát biểu ý kiến, trước mặt Trần Nhất Nhiên, anh không muốn nói lời nào không phù hợp. Anh không nói gì, Triển Húc lại tiếp tục: “Tôi đã nói rồi, cuộc đời này người phụ nữ tôi yêu nhất là Trần Nguyệt, mặc dù đã ly hôn với cô ấy nhưng mấy năm nay ở Mỹ, tôi cũng không hề tái hôn.”

Trần Nhất Nhiên thờ ơ lạnh nhạt hỏi một câu: “Không kết hôn, vậy từng có bạn gái không?”

“…” Triển Húc nhìn nó rồi lại nhìn Trần Tuý, dùng ánh mắt chất vấn anh sao lại dạy dỗ một dứa bé tám tuổi thành bộ dáng này.

Trần Tuý khẽ nhếch môi, tiếp tục duy trì trầm mặc, cho dù là vì sao Trần Nhất Nhiên biết những chuyện này, trở về anh sẽ từ từ nói chuyện lại với nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play