Trần Nhất Nhiên không phải không tò mò bố nó là ai.

Trước lúc hai tuổi nó vẫn luôn sống cùng mẹ, lúc đó còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện không nhớ được, những có một số kí ức nó vẫn còn có ấn tượng.

Ví dụ như lúc nó hỏi mẹ nó vì sao nó không có bố, nó vẫn nhớ khi đó mẹ nó từng lấy bức ảnh này ra cho nó xem, mẹ nói rằng người đàn ông trên ảnh chính là bố của nó.

Đứa nhỏ là nó lần đầu tiên được nhìn thấy bố mình hình dáng ra sao. Nó cũng tò mò hỏi bố làm nghề gì, vì sao không ở cùng mẹ con nó, mẹ nó đều nhẫn nại giải thích cho nó hiểu.

Mặc dù bây giờ nghĩ lại, những lời mẹ nói chỉ sợ đa phần đều đã lời hay ý đẹp hoá lên hết cả rồi.

Sau khi sống cùng Trần Tuý, nó căn bản không hề nhắc đến bố nữa, nhưng khuôn mặt của người đàn ông trong bức ảnh nó vẫn luôn ghi nhớ.

Nó nhìn bức ảnh trên tay, trước khi tiếng nước trong nhà vệ sinh ngừng lại, liền bỏ nó lại vị trí cũ.

Trở về phòng mình, Trần Nhất Nhiên lại nhớ về mẹ.

Mẹ nó rất ít khi nói tới những chuyện về bố, chỉ có những lúc nó hỏi mới kể đôi lời. Mẹ không trốn tránh cũng không hề nói những lời không tốt về bố, càng không nói những câu như “Bố con đã chết rồi”.

Trong lòng Trần Nhất Nhiên không có cảm giác hận bố mình.

Giờ nó lớn rồi, cũng dần dẫn hiểu ra là bố đã bỏi rơi mẹ và nó, bố là người đàn ông tệ bạc.

Mặc dù nó không hận, nhưng cũng không hề yêu thích bố.

Trần Tuý tắm xong ra ngoài, liền hẹn với bố mẹ mình ngày mai gặp mặt để thương lượng chuyện của Triển Húc. Trước khi ngủ anh thở dài một hơi, ngày hôm sau Trần Nhất Nhiên không được ra ngoài, buổi trưa vẫn nên gọi Chân Điềm tới trông nó.

“Ngày mai cậu phải tăng ca, buổi trưa có lẽ sẽ về rất muộn, cậu bảo chị Điềm Điềm trưa mai tới ăn cơm với cháu nhé?” Anh đứng ở cửa nói với đống chăn phồng lên trên chiếc giường nhỏ.

“Vâng” Trần Nhất Nhiên giơ tay ra hiệu “Ok”

Trần Tuý lại nhìn nó thêm mấy lần: “Hôm nay sao lại ngủ sớm vậy? Khó lắm vừa mới thi xong được nghỉ rồi mà.”

“Hôm nay thi cử xong mệt quá, cháu phải nghỉ ngơi nạp lại năng lượng, mai mới có sức chơi đùa được.”

“Được rồi, vậy ngày mai cháu nhớ ở nhà đợi Chân Điềm đấy.”

“Vâng.” Trần Nhất Nhiên nói xong, cười xấu xa hai tiếng, “Chị Điềm Điềm không phải có chìa khoá nhà chúng ta rồi sao?”

“…” Trần Tuým mím môi nói, “Cô ấy phải mang cơm đến cho cháu, làm gì còn tay nào mà mở cửa.”

Trần Nhất Nhiên: …

Làm gì mà lắm lí do vậy chứ, hiện giờ người trưởng thành nói dối đều không có thành ý như vậy sao?

“Không nói nữa, cậu đi ngủ đây.”

Trần Tuý quay người chuẩn bị về phòng, Trần Nhất Nhiên lộ cái đầu ra ngoài hô lên: “Chúc cậu ngủ ngon.”

Trần Tuý quay đầu lại nhìn nó nói: “Ngủ ngon.”

Bởi vì Triển Húc đột ngột xuất hiện, tối nay Trần Tuý không tài nào ngủ ngon được, bởi trong lòng luôn vẫn canh cánh chuyện này. So với anh, vợ chồng ông Trần càng  không thể nào yên ổn, mặc dù ngoài miệng họ không nói gì nhưng khi Trần Nguyệt xảy ra chuyện, họ là người đau lòng hơn ai hết. Trần Nguyệt chỉ để lại có một đứa con trai này, nếu như ngay cả Trần Nhất Nhiên cũng bị đưa đi, hai người già này còn có thể đau lòng hơn như nào nữa chứ.

Trần Tuý vừa kết thúc tiết mục, bọn họ liền gọi điện cho anh, giục anh trở về. Anh không trì hoãn chút nào, nhanh chóng xử lý công việc sau đó quét thẻ tan làm. Đi qua trước bàn làm việc của Đặng Lệ Dương anh dừng lại nói nhỏ một câu: “Anh có một người bạn làm luật sư phải không?”

Đặng Lệ Dương ngẩn ra, gật đầu nói: “Phải, sao vậy? Cậu gặp phải chuyện gì sao?”

“Lát nữa anh gửi phương thức liên lạc của người đó cho tôi nhé, tôi muốn tham khảo chút vấn đề.” Trần Tuý nói xong liền bước nhanh về phía thang máy, Đặng Lệ Dương thấy vậy cũng đứng lên đi theo.

Thấy Đặng Lệ Dương trực tiếp đi theo mình vào trong thang máy, Trần Tuý cười nhẹ nói: “Anh không ghi hình tiết mục sao?”

“Tôi cũng không giữ cậu lâu đâu.” Đặng Lệ Dương nhìn anh, “Cậu trước nói cho tối nghe xem, rút cuộc cậu gặp phải chuyện gì mà cần tới luật sư?”

Trần Tuý ngẫm nghĩ giây lát sau đó quyết định nói cho anh ta nghe chuyện này: “Bố của Trần Nhất Nhiên về nước rồi, có lẽ là hắn muốn giành quyền nuôi dưỡng thằng bé. Tôi nghĩ trước tiên cần tham khảo ý kiến của luật sư về vấn đề này xem thế nào.”

Đặng Lệ Dương nghe xong, ngạc nhiên mở to mắt: “Tên đàn ông khốn khiếp này còn có mặt mũi trở về sao? Còn muốn giành con? Cậu xem đi, cậu cứ nói tôi là tra nam, chồng cũ của chị gái cậu mới là tên tra nam chân chính trong sách giáo khoa đấy!”

“Được rồi, anh đừng có chó chê mèo lắm lông nữa.”

“…” Đặng Lệ Dương im bặt, chuyển chủ đề, “Trần Nhất Nhiên biết chuyện này chưa?”

Trần Tuý nghĩ tới biểu hiện ngày hôm qua của Trần Nhất Nhiên, khoé miệng khẽ nhếch lên: “Hôm nay chúng tôi không nói gì với nó cả nhưng tôi có cảm giác hình như nó đã biết rồi. Hôm qua có lẽ nó đã nhìn thấy hắn ta ở cổng trường học.”

Chị gái anh có để lại bức ảnh của Triển Húc, rất có khả năng Trần Nhất Nhiên đã từng xem qua.

“Aiza, bạn nhỏ này nhà cậu thực sự là quá thông minh rồi đấy, một chút cũng chẳng có dáng vẻ của một đứa trẻ tám tuổi gì cả.” Nhưng mà nghĩ lại, sau khi sinh ra được nuôi dưỡng bởi một bà mẹ đơn thân, chắc chắn đã nghe qua không ít lời đàm tiếu, sau này lại vì mẹ xảy ra chuyện mất đi, chỉ đành đến sống cùng với cậu. Những chuyện này, một người trưởng thành cũng chưa chắc đã chấp nhận nổi.

“Anh nhớ giúp tôi liên lạc với người bạn kia nhé, tôi đi trước đây.”

“Được, cậu yên tâm đi.” Đặng Lệ Dương ở sau lưng đáp ứng một tiếng, nhìn Trần Tuý nhanh chân bước vào thang máy.

Sau khi rời khỏi toà nhà ABA, Trần Tuý trực tiếp đi đến nhà bố mẹ anh. Hai người cũng đã nhận ra lần trở về này của Trần Húc nhất định là vì Trần Nhất Nhiên.

“Việc này con đã liên hệ với luật sư rồi, dù sao cũng không thể để anh ta đưa Trần Nhất Nhiên đi được.”

Lời này của Trần Tuý cũng không thể làm ông bà Trần yên tâm hơn bao nhiêu. Ông Trần hiếm có khi nào lại rút một điếu thuốc ra châm lửa hít vào một hơi, sau đó thở ra nói: “Nếu như hắn ta thực sự kiện ra toà tranh quyền nuôi con, khả năng thắng của chúng ta cũng không cao, dù sao hắn ta cũng là bố đẻ của Trần Nhất Nhiên.”

“Kiện cáo là biện pháp cuối cùng, con cho rằng hắn vẫn sẽ liên hệ với chúng ta, nếu như có thể đàm phán là tốt nhất.” Câu này hoàn toàn là để an ủi ông bà Trần, theo như suy đoán của Trần Tuý, lần này Triển Húc đã chuẩn bị rất nhiều trước khi trở về, hắn quyết tâm muốn đưa Trần Nhất Nhiên đi. Đàm phán có lẽ không thể thành công, cuối cùng rất có khả năng chỉ có thể gặp nhau trên toà.

“Thời gian này con sẽ phải giành nhiều thời gian trông chừng Trần Nhất Nhiên, tránh cho Triển Húc trực tiếp tới tìm nó, nếu hắn lại liên lạc với con, con sẽ nói lại cho bố mẹ.”

“Được, nếu như con bận thì cứ đưa Trần Nhất Nhiên tới chỗ chúng ta cũng được, dù sao thời gian này chúng ta cũng sẽ không rời khỏi thành phố A.”

“Vâng, vậy con về trước đây, Chân Điềm đang trông Trần Nhất Nhiên ở nhà.”

Nghe tới đây, mẹ Trần Tuý nhịn không được thở dài: “Tiểu Điềm đúng là cô gái tốt, cái tên Triển Húc này đúng là không ngừng hại người mà.”

Lúc trước thì làm hại con gái của họ, hiện giờ tự nhiên lại chạy về, làm hại cuộc gặp mặt với bố mẹ Chân Điềm cũng bị lùi lại.

Trần Tuý mím môi không nói lời nào, cầm lấy chìa khoá xe đi xuống lầu.

Chân Điềm không tới mười một giờ đã đến nhà Trần Tuý, còn mang theo cả cơm trưa tình yêu của bà Vương Thục Trân.

Trần Nhất Nhiên lần trước sau khi ăn điểm tâm bà Vương Thục Trân làm, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm không quên tay nghề của bà, so với bánh ngọt mà bà ngoại nó làm thì điểm tâm của bà nội Vương thật sự là cực phẩm nhân gian mà.

Tay nghề của bà Vương Thục Trân đã từng được người nhà Chân Điềm kiểm nghiệm qua, mùi vị đương nhiên không cần nói nhiều, buổi sáng Trần Nhất Nhiên dậy muộn, cũng chưa ăn sáng, bữa trưa liền ăn hết hai bát cơm.

“Chị Điềm Điềm thật hạnh phúc, ngày nào cũng có thể được ăn cơm của bà xinh đẹp nấu!” Trần Nhất Nhiên sau khi ăn xong không quên dùng lời hay ý đẹp tán thưởng đầu bếp, biểu thị sự kính trọng.

Chân Điềm lại không đồng ý với cách nói này của nó: “Buổi tối chị đều ăn ở cửa hàng, bữa trưa thì bà Vương lại nấu rất giản tiện, đâu có ngon như đồ ăn của em hôm nay chứ. Hôm nay chị cũng là được dính chút ánh sáng của em mới được ăn đấy!”

Trần Nhất Nhiên nghe xong bật cười haha: “Vậy chị thật đáng thương nha, chả trách chú Chân Hi lại mập hơn chị như vậy! Nhưng mà không sao, sau khi chị kết hôn với cậu em, cậu nhất định sẽ nuôi chị vừa trắng vừa mập!”

“Á….” Nửa câu trước nói Chân Hi mập cô còn chấp nhận được, nhưng cô cũng không muốn bị Trần Tuý nuôi đến mập trắng đâu!

“Vẫn là chị với cậu em nỗ lực nuôi em béo trắng thì hơn!”

Hai người vừa nói tới đây thì Trần Tuý trở về, Trần Nhất Nhiên nhìn thấy anh liền ngạc nhiên nói: “Cậu, sao cậu về sớm vậy? Bọn con lại không để phần thức ăn cho cậu rồi!”

“…” Chân Điềm đứng dậy ho một tiếng: “Em có để phần cho anh rồi, anh đã ăn chưa?”

“Vẫn chưa.” Trần Tuý cười cười, hôn một cái lên trán cô, “Chỉ em thương anh.”

Chân Điềm và Trần Tuý ở bên nhau lâu như vậy, mặc dù vẫn chưa thực sự đi tới bước cuối cùng, nhưng bình thường ôm ấp thân mật cũng không ít, còn từng ngủ chung trên một chiếc giường. Nụ hôn này của Trần Tuý căn bản không thể khiến Chân Điềm đỏ mặt xấu hổ, nhưng Trần Nhất Nhiên vẫn còn đang ở đây, cô có chút ngại ngùng: “Anh sao vậy, sao không kiêng dè trẻ con gì hết thế.”

Trần Tuý liếc nhìn Trần Nhất Nhiên một cái, nói: “Nếu không vì kiêng dè nó, vừa nãy anh đã trực tiếp hôn lên môi em rồi.”

Chân Điềm:…

Trần Nhất Nhiên:…

Cậu thật là lưu manh, ngày ngày đều chỉ nghĩ tới chiếm tiện nghi của chị Điềm Điềm.

“Cháu ăn no rồi, hai người cứ từ từ tâm sự đi!” Trần Nhất Nhiên thập phần hiểu chuyện để phòng khách lại cho hai người, tự mình quay về phòng, còn khoá cửa phòng lại.

Chân Điềm lấy đồ ăn mình để lại cho Trần Tuý ra, ngồi xuống đối diện anh, thấp giọng hỏi nhỏ: “Mọi người bàn bạc sao rồi ạ?”

Trần Tuý cầm lấy chiếc muỗng quấy quấy bát canh trước mặt, nói với cô: “Anh với bố mẹ anh đều thống nhất không đồng ý để Triển Húc đưa Trần Nhất Nhiên đi, nếu như hắn vẫn nhất quyết muốn giành con, vậy chúng ta chỉ đành gặp hắn trên toà.”

Chân Điềm nhăn mày, nếu như Triển Húc quyết ý muốn đưa Thiện Thiện đi, chuyện này thực sự không hề dễ dàng: “Nếu như phải ra toà có cần em liên hệ với luật sư không? Bố em và anh trai em nhất định quen biết nhiều người ở lĩnh vực này.”

Trần Tuý đáp: “Không cần đâu, anh đã nói với Đặng Lệ Dương rồi, anh ấy có quen biết luật sư, nếu như đến cuối cùng vẫn không giải quyết được, lúc đó đành nhờ tới người nhà em.”

“Được.” Chân Điềm nói, “Anh nói xem Triển Húc có liên lạc với chúng ta không? Nếu có thể thương lượng riêng với anh ta thì tốt nhất.”

“Anh cũng nghĩ vậy, nhưng có lẽ sẽ không dễ dàng như vậy.” Anh chẳng còn lòng dạ nào để ăn uống nhưng vẫn cố uống hết canh trong bát, “Em nói xem chị gái anh có hận Triển Húc không?”

Chân Điềm không biết tại sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện này, cô nghĩ nghĩ rồi đáp: “Em nghĩ chắc là có hận.” Việc này bất kể là rơi vào người phụ nữ nào đi chẳng nữa cũng không thể bình tĩnh mà hoà hảo được.

Trần Tuý nhăn trán, ngữ khí trùng xuống: “Anh cũng cảm thấy chị ấy hận Triển Húc, nhưng từ trước tới nay chị ấy không hề thể hiện chút hận thù nào với người chồng cũ lên con cái cả.”

Lúc chị ấy một thân một mình nuôi dưỡng Trần Nhất Nhiên hai năm, số lần Trần Tuý gặp chị cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng không biết bình thường chị ấy dạy dỗ Trần Nhất Nhiên thế nào. Nhưng từ sau khi anh mang theo Trần Nhất Nhiên, anh liền phát hiện ra trong lòng Trần Nhất Nhiên không hề có chút hận thù nào cả.

Nguyện vọng lớn nhất của chị gái anh là hi vọng Trần Nhất Nhiên có thể giống như những đứa trẻ khác, vui vẻ khoẻ mạnh mà lớn lên chứ không phải chìm đắm trong cuộc sống đầy hận ý với bố đẻ.

Chân Điềm có chút cảm động trước lời nói của Trần Tuý, cô nắm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của anh, nhìn anh nói: “Mẹ của Thiện Thiện thực sự là một người mẹ rất dịu dàng.”

Trần Tuý cũng nhìn cô, khoé miệng hơi cong lên: “Ừm, vì vậy nếu như có thể anh thật sự không muốn mọi chuyện phải giải quyết trên toàn án, khiến Trần Nhất Nhiên phải trải qua những thứ đó.”

Điều mà chị gái anh muốn bảo vệ, anh sẽ tiếp tục bảo vệ nó.

Hai người ngồi trong phòng khách nhất thời không nói gì, mặc dù bọn họ đều không muốn kiện tới toà nhưng trong lòng cũng hiểu rõ khả năng này rất thấp.

Điện thoại Trần Tuý trong túi vang lên, anh lấy ra nhìn một cáu, là Đặng Lệ Dương gọi đến.

“Sao vậy, đã liên hệ được với luật sư rồi sao?”

“Không phải.” Đặng Lệ Dương nói câu này như đang lén lén lút lút đề phòng ai đó, “Có một người tên là Triển Húc tới đài tìm cậu. Tôi nhớ đó tên đó chẳng phải là tên chồng cũ khốn khiếp của chị gái cậu sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play