Anh cãi chày cãi cối nói: “Em rất đắt, cho nên anh vì em phát điện, cũng vẫn là vì
tiền phát điện. Em đừng có hiểu lầm, Tiền Hằng anh không tồn tại loại chuyện vì yêu
phát điện.”
Cho đến khi Thành Dao trở lại dưới văn phòng Quân Hằng, mặt và hai tay của
cô vẫn còn nóng, trong đầu cô vẫn còn quanh quẩn câu nói trịnh trọng cuối
cùng kia của Lý Mộng Đình.
Nội tâm cô tràn đầy sự kích động và cảm giác tự hào mãnh liệt về nghề
nghiệp.
Trong cuộc đời, không có mấy lần, có được cảm giác thành tựu to lớn như
vậy. Lúc nhận được nhiều tiền thưởng cũng không có.
Tiền Hằng nói không sai, mỗi một nghề đều có sự mệnh đặc biệt của nó.
Luật sư cũng có.
Là một phần của hệ thống vận hành luật pháp, ngoài việc giúp đỡ luật pháp
vận hành trật tự hoàn thiện, thì Thành Dao nghĩ, sứ mệnh của mỗi một
người làm luật, không chỉ là giải quyết các vụ kiện tranh chấp, mà còn phải
truyền bá niềm tin pháp luật cho xã hội.
Trước kia cô không hề hiểu “niềm tin pháp luật” mà Tiền Hằng nói là loại
thể hội gì, nhưng cho đến ngày hôm nay, cô cuối cùng cũng lờ mờ lĩnh ngộ ra
những lời này.
Nội tâm Thành Dao pha trộn giữa sự phấn khởi, kích động và tự hào, đợi
đến khi cô phản ứng lại, thì cô đã gọi điện thoại cho Tiền Hằng.
Cô muốn nói cho anh. Muốn nói cho anh đầu tiên.
Không phải bởi vì anh là sếp, mà bởi vì anh là người đàn ông của cô.
Nhưng khi cô vừa mới nghe điện thoại vang lên tiếng “píp” thứ ba, thì có
một bàn tay từ phía sau cầm lấy điện thoại của cô.
Thành Dao quay đầu, thì thấy Tiền Hằng đứng sau lưng cô, một tay còn cầm
một chồng tài liệu hồ sơ tài liệu, giống như là mới trở về từ phiên tòa đang
chuẩn bị lên tầng.
Anh cúp điện thoại của Thành Dao, trả điện thoại lại cho Thành Dao, nhíu
mày: “Gọi điện thoại làm gì, về Quân Hằng vào văn phòng tìm anh không phải
là được sao?”
Thành Dao hơi ngượng ngùng, cô thành thật nói: “Bởi vì chuyện em muốn
nói, không phải lấy thân phận của nhân viên…Cho nên nếu muốn công và tư
rõ ràng, thì ở bên ngoài gọi điện thoại cho anh sẽ thích hợp hơn, vào văn
phòng anh nói những chuyện này thì không tốt lắm.”
Tiền Hằng nhíu mày, bất mãn nói: “Em là đồ ngốc sao? Văn phòng của anh,
em muốn vào thì đi vào là được. Đây là cái nguyên tắc bảo thủ gì?”
Thành Dao nhìn Tiền Hằng: “Nguyên tắc này là do anh quy định.”
“…” Tiền Hằng ho khan một tiếng, “Cái chuyện nguyên tắc này, thỉnh
thoảng cũng phải thay đổi theo tình hình.”
Bây giờ đối mặt với Tiền Hằng, cho dù là đứng dưới văn phòng người đến
người đi nói chuyện, không biết tại sao, Thành Dao cũng thấy xấu hổ khẩn
trương, luôn cảm thấy cả thế giới đều đang nhìn chằm chằm cô và Tiền Hằng,
rất sợ người đi qua lại nhìn ra manh mối quan hệ của cô và Tiền Hằng.
Cô nhìn Tiền Hằng: “Nếu không thì đến Starbucks bên cạnh nói? Em vẫn
cảm thấy tới văn phòng nói chuyện không tốt lắm…”
Thành Dao nói xong, mới thấy ảo não, Tiền Hằng không uống Starbucks,
không chỉ không uống, mà còn ghét cay ghét đắng hương vị và bầu không khí
trong quán cà phê Starbucks.
Nhưng ngoài dự đoán của cô, Tiền Hằng lại nhẹ giọng “ừ” một tiếng, sau đó
đi thẳng về phía Starbucks, thậm chí còn quay đầu lại nhìn Thành Dao bằng
ánh mắt kỳ quái.
“Em còn ngây người tại chỗ làm gì? Muốn một phút trị giá 166.666 nhân dân
tệ của anh chờ em sao?”
“…”
*****
Bầu không khí của Starbucks quả nhiên vẫn giống như trước đây, bất kể
mấy giờ, thì vẫn có rất nhiều người, mặc dù Tiền Hằng đi vào, nhưng toàn bộ
hành trình đều nhíu mày, trên mặt cũng viết đầy chữ “miễn cưỡng”. Thành
Dao vội vàng gọi cho mình một ly cà phê latte, còn người đã quen uống cà
phê xay tại chỗ như Tiền Hằng, thì tuyệt đối sẽ không hạ thấp khẩu vị, đương
nhiên sẽ rất ghét cà phê Starbucks, Thành Dao suy nghĩ một chút, rồi gọi cho
anh một tách hồng trà bá tước.
Vì để tránh đồng nghiệp thấy rồi liên tưởng gì đó, mà Thành Dao cố tình
tìm chỗ ngồi trong một góc.
Đối với vụ kiện của Lý Mộng Đình, ngoại trừ chuyện tranh chấp mượn tiền
có thể giúp vụ kiện này trở mình, thì Thành Dao còn có rất nhiều điều muốn
nói, nhưng quan trọng nhất, cô muốn cảm ơn Tiền Hằng.
“Cảm ơn anh.”
Tiền Hằng quay đầu đi: “Cảm ơn anh làm gì? Vụ kiện này là em làm. Những
vụ kiện chỉ trị giá mấy triệu, thì anh sẽ không lãng phí thời gian của mình,
đừng kéo anh liên quan tới loại vụ kiện nhỏ này, truyền ra ngoài sẽ làm giảm
phẩm cách của anh.”
Anh dường như không hề quen được người khác nói cảm ơn, hôm nay đối
mặt với ánh mắt của Thành Dao, cả người lại không được tự nhiên mà muốn
phủ nhận.
Thật là vô cùng kỳ cục.
Chỉ là Thành Dao biết anh không phải. Rõ ràng vừa nói vì tiền phát điện,
nhưng mà hơn nửa đêm còn lái xe đưa cô đi hơn một nửa thành phố để giúp
đỡ một người muốn tự tử, một đường thu xếp ổn thỏa cho cô ấy; rõ ràng có
thể làm như không thấy, nhưng lại không để ý là có làm mất lòng người khác
hay không, mà sắc bén chỉ ra vấn đề của Lý Mộng Đình; ngoài sáng thì tựa
như không nhúng tay vào vụ kiện này, nhưng trong tối thì vẫn chú ý, khi
Thành Dao gặp phải vấn đề gì, Tiền Hằng gần như sẽ lập tức xuất hiện.
Anh giống như một người thầy vừa đúng lúc, không hoàn toàn nhúng tay
vào, cho Thành Dao sự tự do và độc lập cao nhất, nhưng khi Thành Dao sắp
ngã xuống, thì mới phát hiện, hóa ra có một đôi tay, vẫn luôn che chở sau
lưng cô.
“Cho dù anh có thừa nhận hay không, thì anh đã thay đổi đời người của Lý
Mộng Đình.” Thành Dao dùng hai tay cầm ly cà phê latte, “Đây là lần đầu tiên
em cảm thấy tự hào và kiêu hãnh khi làm một luật sư. Một người luật sư,
ngoại trừ giải quyết các vấn đề của khách hàng về chuyên môn pháp luật,
hóa ra còn có thể thay đổi rất nhiều thứ.” Thành Dao báo cho Tiền Hằng biết
sự thay đổi của Lý Mộng Đình, “Anh xem, bởi vì anh, cô ấy không chỉ vượt
qua sự đau khổ do bị Trương Hạo lừa gạt ngoại tình, mà còn quyết định nỗ
lực phấn đấu thật tốt, trở thành một người tỉnh táo có thể giỏi sử dụng pháp
luật, chứ không làm người lười biếng bị động trong cuộc sống.”
Tiền Hằng đối với sự phát triển như vậy hiển nhiên cũng hơi bất ngờ, sau đó
anh nhếch môi, nhìn về phía Thành Dao: “Chúng ta là luật sư, chúng ta chỉ
phụ trách kết quả của vụ kiện, chứ không phụ trách cuộc đời của người khác.
Thành Dao em…”
“Không phải như vậy.” Thành Dao ngắt lời anh, “Phụ trách kết quả của vụ
kiện thật tốt dĩ nhiên là công việc của chúng ta, nhưng em cảm thấy là một
luật sư chuyên nghiệp, thì cũng phải có một chút cảm xúc như vậy. Lúc
chúng ta giải quyết một vụ kiện tranh chấp, cũng có thể truyền bá niềm tin
pháp luật làm thay đổi cuộc sống của người khác mà! Anh không cảm thấy
nếu như Lý Mộng Đình có thể đứng lên lần nữa, tương lai vượt qua kỳ thi tư
pháp trở thành một người làm luật, thì so với giúp đỡ cô ấy thắng được một
căn hộ, còn có ý nghĩa hơn sao?”
Ánh mắt của Thành Dao sáng ngời, bị cô nhìn chằm chằm như vậy, Tiền
Hằng vô thức phải dời tầm mắt đi chỗ khác, cho dù hai người đã là quan hệ
bạn trai bạn gái, nhưng đột nhiên bị cô nhìn như vậy, Tiền Hằng vẫn không
chống đỡ được.
Anh hắng giọng, làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Anh đã nói rồi, anh chỉ vì tiền
phát điện.”
“Không đâu, anh cũng vì yêu phát điện.”
Tiền Hằng quay đầu sang chỗ khác: “Anh cũng không quan tâm rốt cuộc Lý
Mộng Đình có phấn chấn hay không.”
“Nhưng mà anh quan tâm em.” Thành Dao cũng không bỏ qua cho anh, vẫn
dùng loại ánh mắt quyến rũ đó nhìn chằm chằm gò má của Tiền Hằng: “Một
phút tương đương 166.666 nhân dân tệ của anh, lãng phí nhiều thời gian
cùng em xử lý chuyện của Lý Mộng Đình như vậy, chẳng lẽ không phải là vì
yêu phát điện sao? Em lại không đáng giá nhiều tiền như vậy…”
“Ai nói với em là em không đáng tiền?”
Kết quả Thành Dao còn chưa nói hết lời, thì đã bị Tiền Hằng ngắt lời, cô
ngẩng đầu lên, mới phát hiện ánh mắt của Tiền Hằng vừa nãy còn dời đi bây
giờ đã tập trung trên người cô, nhưng vừa chạm với ánh mắt của Thành Dao,
ánh mắt của anh lại tựa như cây xấu hổ nhẹ nhàng khép phiến lá lại, lập tức
ngoảnh đầu đi chỗ khác: “Em là luật sư của Quân Hằng, là tự tay Tiền Hằng
anh hướng dẫn dạy dỗ em.” Tai của anh ửng đỏ, nhưng giọng nói vẫn rất
nghiêm túc, “Còn là bạn gái của Tiền Hằng anh.” Anh nhìn Thành Dao, “Ai
cho em dũng khí, cho phép em cảm thấy mình không đáng tiền?”
Anh cãi chày cãi cối nói: “Em rất đắt, cho nên anh vì em phát điện, cũng vẫn
là vì tiền phát điện. Em đừng có hiểu lầm, Tiền Hằng anh không tồn tại loại
chuyện vì yêu phát điện.”
Thành Dao không nhịn được mà bật cười.
Ngôn luận vớ vẩn bẻ cong đạo lý một cách trang nghiêm, cũng chỉ có Tiền
Hằng thôi.
Nhưng mà thật là đáng yêu.
Không biết tại, nhưng trong đầu của Thành Dao, đột nhiên nhảy ra một bài
viết tình cảm từng thấy trước đây ——
“Cảm thấy bạn trai thật là đáng yêu muốn hôn thì làm thế nào?”
Chuyện này còn phải nói, Thành Dao nghĩ, vậy thì không chút do dự mà hôn
anh đi!
Nhà hoạt động Thành Dao một phút cũng không muốn để lãng phí, cô nhẹ
nhà dùng chân đá đá Tiền Hằng ở dưới bàn, sau đó hạ thấp giọng lén lén lút
lút nói: “Anh tới đây một chút.”
Tiền Hằng không rõ lắm, nhíu mày xít đầu lại gần Thành Dao: “Sao?”
Khoảng cách gần trong gang tấc như vậy, là có thể thấy rõ hàng mi dài cong
của Tiền Hằng, lúc này Thành Dao mới cảm thấy hơi khẩn trương, mọi tiếng
động ồn ào xung quanh trong Starbucks cô đều không nghe thấy, chỉ nghe
tim mình đang đập kịch liệt trong lồ ng ngực.
Mặt cô không nhịn được mà đỏ lên, chỉ là bên ngoài còn giữ lại một chút
bình tĩnh, cô nhìn về phía Tiền Hằng: “Anh muốn nếm thử cà phê của
Starbucks không?”
Tiền Hằng ngẩn người, sau đó liền từ chối: “Không, anh không muốn.”
“Nhưng mà em muốn mời anh nếm thử.” Thành Dao dời tầm mắt đi, bàn tay
của cô bởi vì khẩn trương mà ra mồ hôi, “Chỉ thử một ngụm thôi.”
Tiền Hằng còn đang nhíu mày từ chối: “Không, một ngụm cũng không được,
hương vị của loại cà phê hòa tan cấp thấp này, không hợp với phong…”
Anh còn chưa nói hết lời, thì đã bị đôi môi của Thành Dao đột ngột chặn lại.
Lúc này Tiền Hằng mới kịp phản ứng, tại sao vừa nãy Thành Dao mặt nhăn
nhó thuyết phục anh uống một ngụm cà phê của Starbucks…
Bởi vì cô nhấp một ngụm cà phê latte, sau đó hôn anh, cà phê giữa răng môi.
Đối với hành động tự ý chủ trương lại dám phạm thượng với anh này, mặc
dù ngoài mặt Thành Dao vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng nội tâm đã sớm khẩn
trương đến tay chân luống cuống, lần đầu tiên cô làm loại chuyện này, mặc
dù hành động quả quyết, nhưng cuối cùng vẫn cứ trúc trắc, một nụ hôn
giống như chơi trò may rủi vậy, kết quả trực tiếp đụng phải răng của Tiền
Hằng.
Cô hoảng hốt trốn tránh, đỏ mặt chịu tội: “Thật xin lỗi, em không phải có…”
Kết quả từ “ý” sau cùng cô còn chưa nói hết, thì đã kết thúc trong miệng
lưỡi của Tiền Hằng.
Anh đuổi theo, hoàn thành nụ hôn mà Thành Dao không thành công.
Đầu lưỡi chạm nhẹ, giữa răng môi còn mang theo mùi thơm đậm đà của cà
phê, cùng với vị sữa làm cho người ta cảm thấy ngọt ngào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT