*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngoại trừ đoạn nhạc đệm nhỏ về việc thuê chung với Tiền Hằng kia, thì gần đây công việc của Thành Dao tiến triển hết sức thuận lợi, Bao Duệ tra được ghi chép đăng ký kiểm tra ở bệnh viện sản của Trần Tình Mỹ, quả nhiên Đổng Sơn đã từng điền thông tin, hơn nữa đã từng ký tên.

Có chữ ký thì dễ xử lý rồi, xin giám định bút tích là được, cộng thêm Bao Duệ còn xuất được từ camera giám sát cảnh Đổng Sơn và Trần Tình Mỹ ra vào như hình với bóng, còn có đủ loại bằng chứng nhỏ không đáng kể, chỉ cần phối hợp với giám định DNA quan hệ ruột thịt, thì chính là một chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh.

Mà cũng không biết có phải là ông trời giúp đỡ hay không, Trần Tình Mỹ giám định DNA máu cuống rốn cũng không tạo ra nguy hiểm gì cho thai nhi, cô ấy gần như khá thuận lợi hoàn thành giám định quan hệ ruột thịt.

"Báo cáo cho thấy, đứa trẻ trong bụng Trần Tình Mỹ là thuộc cùng phụ hệ với ông cụ Đổng."

Mặc dù đối với vụ kiện của bản thân mà nói thì là chuyện tốt, nhưng trong lòng Thành Dao lại có chút phức tạp không thể hiểu được.

Mọi người luôn nói, không tin thì ngẩng đầu mà nhìn, trời xanh quấn quanh ai. Nhưng từ rất lâu, Thành Dao đã phát hiện, những lời này chỉ là tự an ủi bản thân, nhiều lúc, những người được thuận buồm xuôi gió, cũng không phải là người tốt lành gì.

Giống như Trần Tình Mỹ, cô ấy là người theo chủ nghĩa vị kỷ tuyệt đối, ích kỷ, khôn khéo, biết rõ quy tắc của một xã hội nam quyền, cô ấy ngoan cố biến mình thành hình dáng hợp với thẩm mỹ của người gia trưởng, mảnh mai yếu đuối, như thể thiếu đàn ông thì không thể nào sống được, dịu dàng khôn khéo nghe lời. Nhưng trong lòng cô ấy hiểu rõ hơn ai khác, cô ấy hạ thấp thái độ như vậy, bằng lòng lệ thuộc vào đàn ông, cái gì cũng nghe theo đàn ông, không phải là thật sự không có suy nghĩ; mà hoàn toàn ngược lại, so với những người khác cô ấy đều biết mình muốn cái gì, cũng biết làm thế nào để đạt được mục đích này.

Có lẽ cô ấy không chỉ không yêu Đổng Sơn, ngay cả đứa trẻ có huyết mạch này trong bụng cũng không yêu.

Cô ấy chưa bao giờ là đồ tế phẩm và người lệ thuộc trong xã hội nam quyền, mà là người theo chủ nghĩa nữ quyền đạt được lợi ích.

Và điều khiến cho Thành Dao ấn tượng sâu sắc hơn là, sau khi làm giám định quan hệ ruột thịt xong, thì Trần Tình Mỹ không trở về một mình.

Vào hôm trời mưa đó, lúc Thành Dao đang đợi xe, thì thấy một người đàn ông xấp xỉ tuổi với Trần Tình Mỹ đang che dù đi tới chỗ cô ấy.

"Sao lại không cẩn thận như vậy, lần sau đứng ở bên trong, trời đang mưa, bây giờ em còn mang thai con, lỡ như bị cảm thì thế nào?"

Mặt mũi người đàn ông kia bình thường phổ thông, nhưng mà cái vẻ mặt chuyên tâm đối với Trần Tình Mỹ, lại làm cho cả người anh ta đều sáng bừng lên.

Khi trong mắt một người có tình yêu, thì lúc nào cũng tỏa sáng.

Trong tay anh ta chỉ có một cái dù, nhưng lại cẩn thận từng li từng tí dùng một tay che chở Trần Tình Mỹ, cái dù kia gần như nghiêng toàn bộ về phía đầu của Trần Tình Mỹ, một nửa cơ thể bên trái của anh ta, đều phơi trong màn mưa không chút che lại.

Trần Tình Mỹ yếu ớt nhìn về phía đối phương, tựa sát vào trong ngực đối phương: "Tạ Minh, nếu em gặp được anh sớm một chút thì tốt rồi."

Người đàn ông được gọi là Tạ Minh có hơi xấu hổ đỏ mặt: "Bây giờ gặp cũng không muộn, trước kia em đã quá khổ sở, nên khi mới nhận được sự giúp đỡ của Đổng Sơn, em liền nhầm lẫn coi cảm kích thành tình yêu, kết quả không nghĩ tới Đổng Sơn lại lừa gạt em rằng còn độc thân, ông ta vốn chưa ly dị với vợ, hại bản thân bây giờ sa sút đến mức này... Sau này anh sẽ bảo vệ em thật tốt."

Khóe mắt Trần Tình Mỹ mang theo chút ướt át: "Nhưng... nhưng bây giờ, người khác đều mắng em là tiểu tam, là hồ ly tinh quyến rũ Đổng Sơn, là người đàn bà không biết xấu hổ."

"Người khác vốn không hiểu chân tướng câu chuyện, người khác nói em thế nào, anh cũng không quan tâm." Tạ Minh cười rất dịu dàng, "Em cũng không cần để ý những lời bàn tán không tốt kia, công chúng vốn theo số đông, dư luận rất sai lệch, có anh tin em là đủ rồi. Lá gan em nhỏ như vậy, làm sao có thể làm ra loại chuyện này."

...

Hai người lại nói chút gì đó rồi mới dắt tay nhau rời đi. Khi hai người dựa sát vào nhau dưới một cái dù, bọn họ vẫn còn nói chuyện gì đó, nhưng Thành Dao đã không còn nghe được.

Đổng Sơn vừa mới chết bao lâu, mà cô ấy đã tìm được "kí chủ" tươi mới nhiệm kỳ kế tiếp rồi.

Mặc dù người đàn ông này trông không hề giàu có, nhưng có thẻ chip [1] là đứa bé trong bụng này, Trần Tình Mỹ có thể được chia tài sản đến cả đời cũng không dùng hết, cô ấy không cần để ý đến tiền bạc nữa, mà cứ việc tìm một người đàng hoàng bản thân vừa ý, chân chân thành thành đối tốt với cô ấy, yêu cô ấy bảo vệ cô ấy bao dung cô ấy tin tưởng cô ấy. Giống như bất kỳ cô gái nào ở cái tuổi này, đều muốn có một đoạn tình yêu đến từ hai phía bình thường.

[1] Thẻ chip (còn gọi là token, check, hoặc cheque trong Tiếng Anh hay phỉnh) là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, thường được sử dụng trong các sòng bạc để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette,... Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.

 Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tip tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh

Sự thật như vậy, nhưng lại không không có kẽ hở để tấn công.

Có lẽ trên cái thế giới này, người da mặt dày, không có giới hạn, lại sống tốt hơn một chút? Giết người phóng hỏa thì đeo đai vàng, sửa cầu xây đường thì thi hài không đầy đủ [2]?

[2] Những kẻ xấu (tượng trưng cho những kẻ giết người, phóng hỏa) thì vẫn giàu có và sống một cuộc sống tốt (ngụ ý là đeo đai vàng), còn ngược lại, những người tốt (tượng trưng bởi những người làm việc chăm chỉ sửa chữa những cây cầu và con đường) thì cuộc sống đau khổ thậm chí thi hài không đầy đủ (để chôn cất thích hợp) khi họ chết.

*****

Như để nghiệm chứng cho những ý nghĩ này của Thành Dao, phiên tòa sơ thẩm về vụ tranh chấp tài sản thừa kế của Đổng Sơn đã được mở ra, mà không chút nghi ngờ gì, dưới sự đại diện của Tiền Hằng, trước chuỗi bằng chứng, Tưởng Văn Tú và Đổng Mẫn không có gì để nói, phán quyết sơ thẩm, tài sản thừa kế 210 triệu nhân dân tệ của Đổng Sơn, sẽ thuộc về đứa trẻ trong bụng của Trần Tình Mỹ.

Liên quan đến tài sản thừa kế, để bảo vệ quyền lợi của thai nhi, phải đợi đến lúc thai nhi được xem là có năng lực quyền dân sự thì mới được tiếp nhận. Vì vậy, phần tài sản thừa kế này sẽ được giữ lại, một khi đứa bé sinh ra còn sống, vậy thì chính thức làm thủ tục thừa kế, nhưng nếu như đứa bé ra đời đã chết, thì phần tài sản giữ lại kia có thể bị lấy lại, tiếp tục xử lý lại dựa theo luật định thừa kế.

Phiên tòa kết thúc, tuy sắc mặt của Tưởng Văn Tú tái nhợt, nhưng vẫn giỏi giang mà thoải mái trang nhã, chỉ có Đổng Mẫn, là không kìm nén được cảm xúc, khóc chất vấn ông cụ Đổng.

Sự thật rõ ràng bày ở trước mắt, chính là bởi vì ông cụ Đổng đồng ý chuyện giám định quan hệ ruột thịt này, mới có thể làm cho Trần Tình Mỹ chuyển bại thành thắng.

Trước đó, Tưởng Văn Tú và Đổng Mẫn, chắc chắn toàn tâm toàn ý tín nhiệm ông cụ Đổng, nên mới có thể không nghĩ tới ông ấy lại trở thành điểm đột phá của Trần Tình Mỹ.

Tưởng Văn Tú và Đổng Mẫn không có đề phòng ông cụ Đổng, cho rằng ông ấy và bọn họ là đứng cùng một chiến hào, nhưng lại không nghĩ tới mới quay người đã bị vị "chiến hữu" trong chiến hào này bắn lén sau lưng.

Loại cảm giác bị một người mình toàn tâm toàn ý tín nhiệm phản bội hoàn toàn, có lẽ ngoại trừ người trong cuộc, thì người ngoài đều không thể nào hiểu rõ [3].

[3] Hiểu rõ: Nguyên văn là 感同身受, cảm đồng thân thụ, cảm nhận rõ như đích thân mình đã trải qua.

"Ông nội, những năm này con với mẹ đối với ông như thế nào? Trái tim của ông là khối thịt lớn sao? Ông luôn miệng nói mẹ mới là người con dâu duy nhất ông công nhận, nhưng sau lưng lại sớm lén lút đứng về phía con tiểu tam kia!" Đổng Mẫn cảm thấy lòng yêu mến của mình bị ông nội lừa gạt, đôi mắt ngoại trừ ngấn nước thì chính là thất vọng và không thể tin được.

"Sau khi ông trúng gió đi đứng bất tiện, lúc đầu tính khí kém, căn bản không để cho hộ lý gần ông, ông nghĩ lại xem lúc đó đều là ai xoa bóp tắm rửa bưng trà đưa cơm mỗi ngày cho ông? Mẹ thà vứt bỏ hết cơ hội với mấy công ty tốt để sáp nhập mua lại, cũng vẫn luôn ở bên cạnh ông, đi theo làm tùy tùng chăm sóc, thỉnh thoảng còn phải khoan dung tính xấu của ông. Mẹ từng có một câu oán hận sao?"

"Luôn miệng nói con là đứa cháu gái duy nhất của ông, nhưng thực tế thì sao? Ông nội, đây là lần cuối cùng con gọi ông là ông nội, từ nay về sau, Đổng Mẫn con sẽ không có ông nội." Mặc dù tính tình của Đổng Mẫn kiêu căng, nhưng vào lúc quan trọng, cũng có khí phách của mẹ Tưởng Văn Tú, giọng nói của cô ấy rắn rỏi khí khái mà cự tuyệt, "Con sẽ đi đổi họ mẹ, từ nay về sau, không có người tên Đổng Mẫn này, chỉ có Tưởng Mẫn." Cô ấy tự giễu cười, "Dù sao ông cũng không quan tâm Đổng gia có con gái hay không, dù sao Đổng gia các người, đã có cháu rồi."

"Còn có các người, các người làm luật sư đại diện cho thứ tiểu tam này, các người không có lương tâm sao?" Đổng Mẫn nhìn về phía Tiền Hằng Bao Duệ và Thành Dao, "Tôi nguyền rủa các người sau này cũng bị người ta bắt cá hai tay ngoại tình, mãi mãi không hạnh phúc! Các người vì tiền, căn bản không có đạo đức! Luật pháp?! Luật pháp đúng là một trò cười! Căn bản cũng không có công bằng công lý gì cả, luật pháp chỉ là cái khố Giesu [4] của mấy người đê tiện các người! 《 Luật hôn nhân 》căn bản không bảo vệ hôn nhân, mà là bảo vệ đứa bé của những con tiểu tam kia!"

[4] Cái khố Giesu (遮羞布): ý che giấu sự xấu hổ.

"Mẫn Mẫn, đừng nói nữa."

Cảm xúc của Đổng Mẫn quyết liệt, còn sắc mặt của Tương Văn Tú mặc dù không tốt, nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh như cũ, bà ấy khẽ gật đầu bày tỏ áy náy với Tiền Hằng, lúc này mới kéo Đổng Mẫn rời đi.

Bà ấy rất rõ ràng, luật sư cũng chỉ là một nghề, đại diện cho người nào, cũng không chứng tỏ lập trường cá nhân của bản thân luật sư, do đó tốt xấu rõ ràng, cho đến cuối cùng, cũng chưa từng có bất kỳ sự giận cá chém thớt gì với Tiền Hằng và Thành Dao.

"Là tôi chủ quan, đoán sai nhân tính, phán sai thân tình. Nếu tôi cảnh giác một chút, ngăn cản các người, để cho các người không có cơ hội tiếp xúc với ba chồng tôi, hoặc là đánh một bài tình cảm với ba chồng tôi, thì có lẽ cũng không phải kết quả này."

"Nhưng bất luận bất kể chuyện gì, con người cũng phải nên gánh chịu hậu quả vì hành động của mình, chuyện này là sơ suất của tôi, tôi cũng có chơi có chịu." Tưởng Văn Tú nói xong, ánh mắt rũ xuống, "Mẫn Mẫn, tiết học này, cũng là một bài học trong cuộc đời con. Mẹ không thể mãi bảo vệ con, con cũng nên trưởng thành."

Cho dù giờ phút này, bà ấy vẫn khéo léo mà trang nhã, khiến cho Thành Dao càng sinh lòng bội phục, đồng cảm và khó mà dùng lời diễn tả được sự xấu hổ.

Phán quyết của phiên tòa đầu tiên, coi như đã chứng minh sự tồn tại của quan hệ cha con, đứa trẻ của Trần Tình Mỹ, chỉ cần còn sống ra đời, thì bất kể như thế nào đều có thể được chia nhiều tài sản thừa kế, Tưởng Văn Tú và Đổng Mẫn cho dù có kháng án, cũng chỉ có thể chống đỡ cãi vã kéo số định mức tài sản thừa kế.

Vụ kiện này, mặc dù chỉ là sơ thẩm, nhưng đại cuộc đã định.

Nhưng đại diện cho loại người như Trần Tình Mỹ này, cho dù thắng, cũng gần như không thể vui vẻ nổi, một chút cảm giác thành tựu cũng không có.

Chẳng lẽ đây chính là công việc của luật sư sao? Ý nghĩa của cái công việc này rốt cuộc ở nơi nào? Giá trị của luật sư, rốt cuộc ở chỗ nào?

Trên đường trở về công ty luật, Thành Dao có chút rầu rĩ không vui. Tiền Hằng dường như đã sớm thành thói quen với cảnh này, gặp biến không sợ hãi, chỉ là như có điều suy nghĩ nhìn mắt Thành Dao, phấn khởi nhất phải kể đến Bao Duệ.

"Cái án lệ này của chúng ta, dưới tình huống hệ thống cơ thể của người cha ruột hoàn toàn bị hủy mà dùng giám định quan hệ ruột thịt và chuỗi chứng cứ chứng minh quan hệ cha con, tôi cảm thấy có thể lên án lệ gia đình kinh điển hàng năm đấy... Ngoài ra phí luật sư lần này còn rất nhiều, tôi chuẩn bị đổi một chiếc xe, hai người cảm thấy xe gì tốt? Tôi muốn mua chiếc Audi, nhưng người ta nói chủ xe Audi dễ lạc lối nhất, tôi cảm thấy điềm tốt không ổn, hay là mua chiếc Volvo?"

...

*****

Loại cảm xúc thất vọng mất mát này của Thành Dao kéo dài đến lúc tan việc.

Hai ngày này, Tần Thấm đã trở về, Megatron cũng trả lại cho cô ấy, hôm nay về nhà, ngay cả chó để đi dạo cũng không có, nghĩ đến đây, Thành Dao chỉ càng cảm thấy buồn...

Ngược lại là Tiền Hằng, vô cùng lãnh đạm khéo léo từ chối bữa cơm cảm ơn của Trần Tình Mỹ. Sau đó gọi một cú nội tuyến, kêu Thành Dao vào văn phòng.

Thành Dao nơm nớp lo sợ, sợ rằng lại làm chuyện gì chưa tới phải bị Tiền Hằng dạy dỗ.

Kết quả bản thân vừa ngồi xuống, Tiền Hằng lại kéo ngăn kéo ra, ném một thanh socola đến, anh tránh ánh mắt, giọng nói có hơi mất tự nhiên: "Ăn mau."

Thành Dao:???

Tiền Hằng làm sao vậy? Tại sao đột ngột cho mình ăn socola?

"Sắp hết hạn rồi, không ăn thì lãng phí."

"..."

Nhưng Thành Dao rất nhanh phát hiện ra vấn đề, cô kiếm đến chỗ bao bì bên ngoài: "Không có mà, cái này cách ngày đến hạn còn tới một năm đấy."

Biểu cảm của Tiền Hằng có chút thẹn quá hóa giận: "Đừng tùy tiện nghi ngờ sếp, không có ai nói với cô sao? Sếp nói cái gì thì chính là cái đó."

"Ơ...." Thành Dao thận trọng nói, "Bởi vì trước đây sếp từng nói, với tư cách là luật sư, không thể để người khác nói cái gì thì chính là cái đó được, loại lời nói này đều không phải là chứng cứ, phải là lời nói đích thân nghiệm chứng, mới có thể tin..."

"Cho cô ăn socola cô còn bình phẩm [5] sao?"

[5] Bình phẩm: Nguyên văn là Thượng cương thượng tuyến (上纲上线), là một phương thức tư tưởng, phương thức ngôn ngữ, thường được nhìn thấy trong cách mạng văn hóa. Yêu cầu của phương thức này, không thể tùy tiện mà xét về một người hay sự vật nào đó, mà phải "xem rõ bản chất qua hiện tượng",... Hiện nay thường được dùng châm chọc đề tài bài luận tiếng phổ thông, hành vi dùng tư duy kém, sai lầm để làm tăng đề tài lên đến tầm dân tộc, quốc gia và lập trường chính trị; hoặc lúc bị chỉ ra chỗ sai, dùng để nói sang chuyện khác. ( Nguồn: Baidu)

"..."

Tiền Hằng hắng giọng: "Tôi thấy cô từ tòa án trở về mặt mày ủ rũ, ăn một chút socola, điều chỉnh tâm tình. Nếu không cảm xúc của loại năng lượng tiêu cực này sẽ lây lan, đến lúc đó làm cho các đồng nghiệp trong khu làm việc lớn mất tinh thần, thì Quân Hằng còn lớn mạnh hay không hả?"

Thành Dao nắm chặt socola, nội tâm còn rất cảm động, mặc dù Tiền Hằng miệng độc, nhưng lại rất thâm thúy quan sát tâm tình cô chập chờn, thật đúng là ngoài dự đoán của mọi người. Mặc dù trên tay chỉ là một thanh socola nhỏ, nhưng Thành Dao lại cảm thấy mảnh tình nghĩa này nặng như núi Thái Sơn.

"Cái này cô cầm đi."

Kết quả là khi câu cảm ơn ở ngay miệng Thành Dao, thì Tiền Hằng đưa ra một mảnh giấy nhỏ.

Thành Dao vô cùng nghi hoặc: "Đây là?"

"Hóa đơn của socola."

Thành Dao:???

"Tôi sẽ trừ trực tiếp vào tiền lương của cô."

Thành Dao: WTF???

Tiền Hằng lẽ thẳng khí hùng nói: "Tôi đã hạ mình tự mua socola cho cô, đề nghị cô giữ tờ hóa đơn này thật tốt, làm kỷ niệm."

Tiền Hằng, anh là ma quỷ sao?!! Tôi cũng đã buồn như vậy, vậy mà tiền socola còn muốn tôi trả?!!

Mặc dù nội tâm Thành Dao tràn đầy gào thét, nhưng ngoài miệng vẫn khéo léo bằng mặt không bằng lòng nói: "Cám ơn sếp! Vậy tôi đi ra ngoài!"

"Ăn ở đây." Tiền Hằng lại rất kiên trì, hai tay của anh bắt chéo trước mặt, nhìn chằm chằm Thành Dao, "Tôi còn có lời muốn nói."

Thành Dao:???

"Vụ kiện này, cô đối với tôi rất có ý kiến nhỉ."

"Không... không có đâu..."

"Thật không có?"

Thành Dao lắc đầu liên tục: "Thật không có."

"Vậy tôi thông báo cho cô một tiếng, xét thấy người lên tòa chính của vụ kiện này là Bao Duệ, đóng góp của cô tương đối ít, cho nên phần của cô không tính chia."

Thành Dao bùng nổ: "Nếu sớm biết không tính, thì tôi căn bản không muốn tham gia vụ kiện nay! Đại diện cho tiểu tam, căn bản không có phát huy sự công bằng công lý của pháp luật chút nào! Nếu bản thân tôi có quyền lựa chọn, thì chỉ cần không phải sắp chết đói, tôi sẽ không nhận loại án nguyên này! Người sống, phải nói chút nguyên tắc! Phải có ranh giới cuối cùng!"

Tiền Hằng nhíu mày: "Cô xem, cô quả nhiên là có ý kiến."

"..."

"Chia cho cô." Tiền Hằng mấp máy môi, "Bây giờ chúng ta hãy nói chuyện về ý kiến của cô với tôi một chút."

"..."

Tiền Hằng quả nhiên đã đào xong cái hố, chỉ chờ Thành Dao đạo nghĩ không cho phép chùn bước nhảy vào, bây giờ anh dù bận tối mắt mà vẫn thong dong nhìn Thành Dao, quả nhiên là chuẩn bị lấp đất chôn sống rồi...

Việc đã đến nước này, che giấu nữa cũng không có ý nghĩa gì, Thành Dao dứt khoát phóng thích: "Đại diện cho Trần Tình Mỹ, là đang vì công lý mà chiến đấu, gào thét vì nhóm người yếu thế sao?! Phát huy chân thiện mỹ sao?! Phù hợp với giá trị quan cốt lõi của xã hội chủ nghĩa sao?!"

"Thành Dao, đây chính là chỗ sai lầm lớn nhất của cô."

"Luật sư là một phần công việc, không nên lý tưởng hóa mà cảm thấy nên chiến đấu vì công lý đúng không? Chỉ cần anh nhận đại diện cho đương sự, thì nên chiến đấu vì đương sự, chứ không phải đạo đức giả đi nghĩ về công lý hay không công lý." Thành Dao cúi đầu xuống, "Tôi biết, bản thân của một luật sư đại diện không có lập trước lập trường, nghề luật sư cũng không lý tưởng hóa và vinh quang như vậy, chỉ cần nhận đại diện, thì phải nghiêm túc phụ trách làm tới cùng, nhưng anh rõ ràng có quyền lựa chọn khách hàng, không phải thiếu đi người khách hàng như cô ấy thì sẽ chết đói, vậy tại sao phải nhận Trần Tình Mỹ? Chuyện cô ấy làm tiểu tam căn bản không thể tẩy trắng, huống chi cô ấy cũng không yêu Đổng Sơn, quen với Đổng Sơn cũng hoàn toàn là cô ấy muốn kiếm tiền mà thôi..."

Trong lòng Thành Dao có quá nhiều nghi ngờ, cô không hiểu tại sao Tiền Hằng phải đi nhận loại khách hàng này: "Huống chi anh nhận vụ kiện của Trần Tình Mỹ, cũng sẽ ảnh hưởng rất xấu tới thanh danh của anh, tại sao phải làm như vậy? Bị nhiều người nói thành khối u ác tính của ngành như vậy, anh rõ ràng không phải!"

Tiền Hằng ngẩn người, đây là lần đầu tiên có người nói với anh như vậy.

Ánh mắt của Thành Dao quá sáng, Tiền Hằng theo bản năng tránh mắt cô: "Cô đang vì công lý mà chiến đấu."

Thành Dao cho là mình nghe lầm: "Cái gì?"

Giọng nói của Tiền Hằng âm trầm hấp dẫn, anh lặp đi lặp lại: "Mỗi một vụ kiện cô làm, chỉ cần lấy ra được chứng cứ ở trong phạm vi hợp pháp để biện hộ cho khách hàng, thì chính là đang vì công lý mà chiến đấu."

"Cô hiểu công lý quá hạn hẹp, mắt cô chỉ nhìn chằm chằm vào án kiện công lý. Nhưng đối với sự tiến bộ của luật pháp và hệ thống pháp chế mà nói, công lý thủ tục [6] quan trọng hơn công lý thực chất. Bởi vì công lý thực chất, có lúc cô sẽ không thể nào biết được, cái gì là thật, cái gì là giả, đâu là đúng, đâu là sai, luật sư không phải thẩm phán, luật sư cũng không có mặt ở hiện trường xảy ra mỗi vụ tranh chấp, luật sư không có trách nhiệm phán định đúng sai, mà xét theo sự phát triển không hoàn thiện của luật pháp, có rất nhiều thời điểm, cho dù là thẩm phán phân biệt đúng sai, cũng không có khả năng mãi mãi có công lý tuyệt đối."

[6] Công lý thủ tục (程序正义): tiếng anh là procedural justice, là "công lý hữu hình" là một truyền thống pháp lý của người Anh và người Mỹ. Điều này bắt nguồn từ một phương châm pháp lý nổi tiếng: "Công lý không chỉ phải được thực hiện, mà còn phải được nhìn thấy để thực hiện". Cái gọi là "công lý hữu hình" về cơ bản đề cập đến sự công bằng của quy trình xét xử (liên quan đến kết quả của xét xử) và công lý của quy trình pháp lý (liên quan đến kết luận của thực thể).

Thành Dao mím chặt môi nhìn chằm chằm anh.

Tiền Hằng lại chỉ khẽ nhìn lướt qua Thành Dao: "Giống như vụ kiện tài sản thừa kế của Đổng Sơn vậy, kết quả phán quyết sơ thẩm hôm nay đối với Tưởng Văn Tú và Đổng Mẫn mà nói, hiển nhiên không phải công lý, nhưng đối với đứa trẻ trong bụng Trần Tình Mỹ mà nói, thì chính là công lý, mặc dù mẹ của nó là tiểu tam, cùng nghĩa với vô đạo đức, nhưng nó không thể lựa chọn việc mình ra đời, mặc dù người thứ ba không có tư cách thừa kế tài sản, nhưng mà đứa con được sinh ngoài giá thú, nó cũng có quyền thừa kế tài sản. Nó là vô tội, là một người, không thể bởi vì vết nhơ xuất thân của nó mà tước đoạt quyền lợi hợp pháp của nó."

Thành Dao trầm mặc, cô ghét cái ác như kẻ thù, nhưng mà bình tĩnh lại, thì Tiền Hằng nói không sai một điểm nào, trên cái thế giới này có muôn hình muôn vẻ tranh chấp, mỗi cái đều có những sự thật phức tạp hay thay đổi, vốn không thể đạt được công lý tuyệt đối.

"Công lý thủ tục là gì, là công lý có thể thấy rõ ràng hơn công lý thực chất, là công lý của quá trình xét xử, công lý của quy trình pháp lý."

Nói đến công lý thủ tục, Thành Dao không phải là không có nghi vấn: "Nhưng mà, nhấn mạnh vào công lý thủ tục quá mức, sẽ như phiên tòa xét xử vụ án Simpson giết vợ xảy ra ở Hoa Kỳ [7], bởi vì công lý thủ tục, mà rất nhiều người xấu như vậy đã thoát khỏi trừng sự phạt của pháp luật."

[7] Vụ án giết người O. J. Simpson là một vụ xử án tội phạm hình sự diễn ra tại Tòa án Thượng thẩm quận Los Angeles, trong đó cựu ngôi sao của Liên đoàn bóng bầu dục quốc gia kiêm diễn viên O. J. Simpson đã bị xét xử về hai tội danh vì đã gây ra cái chết của người vợ cũ của mình ngày 12 tháng 6 năm 1994, Nicole Brown Simpson, và người phục vụ Ronald Lyle Goldman. Phiên tòa kéo dài từ khi bồi thẩm đoàn thực hiện lời thề ngày 9 tháng 9 năm 1994, đến khi bắt đầu tranh tụng ngày 24 tháng 1 năm 1995, với một phán quyết vào tháng 3 năm 1995, với kết quả Simpson đã được tuyên trắng án. Vụ án này được mô tả là vụ xét xử tội phạm hình sự công khai nhất trong lịch sử nước Mỹ. Brown và gia đình Goldman sau đó đã khởi kiện chống lại Simpson, và vào tháng 4, năm 1997, bồi thẩm đoàn lại tuyên Simpson "chịu trách nhiệm" cho hai cái chết của hai người này.

"Mặc dù nhấn mạnh vào công lý thủ tục có lúc sẽ làm cho một vài người có tội thoát khỏi trừng phạt, nhưng nhiều lúc sẽ bảo vệ được những người vô tội bị nhận nhầm là có tội. Bởi vì có công lý thủ tục, mới không xuất hiện càng nhiều vụ án Nhiếp Thụ Bân [8]." Ánh mắt của Tiền Hằng sâu thẳm, giọng anh bình tĩnh, "Và mỗi vụ án cô làm, đều đang bảo vệ công lý thủ tục, cũng đang bảo vệ công lý trên phương diện pháp luật, đang làm cho hệ thống pháp luật của quốc gia này trở nên tốt hơn một chút. Mỗi một luật sư tuân thủ pháp luật cũng chỉ có thể làm một chút một, nhưng sẽ biến thành một luồng sức mạnh, đây chính là cách xã hội này và pháp luật vận hành bình thường."

[8] Năm 1995, Nhiếp Thụ Bân đã bị tử hình vì bị kết tội giết người và hiếp dâm. Và hung thủ của vụ án đã bị bắt giữ từ đầu năm 2005, nhưng mãi tới thượng tuần tháng 12-2016, Nhiếp Thụ Bân mới chính thức được minh oan.

Công việc của cô, vĩ đại như vậy sao?

Thành Dao không nói gì, Tiền Hằng tựa như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô: "Công việc của luật sư là vì nuôi gia đình sống qua ngày, là vì tiền, là vì cuộc sống tốt hơn, nói trắng ra là, thật sự không có cao thượng như vậy."

"Nhưng nếu như cô làm việc không thẹn với lương tâm trên cương vị này, bảo vệ tôn nghiêm của luật pháp, giữ vững niềm tin vào công lý thủ tục, thì trong tương lai, sẽ ít đi một người vô tội bị pháp luật truy cứu trách nhiệm sai, bị ngộ nhận thành "người xấu" trong mắt công chúng, tương lai sẽ ít đi một "Nhiếp Thụ Bân" không thể biện bạch mà mất mạng. Thành Dao, bảo vệ người khác, cũng là bảo vệ bản thân, bởi vì mỗi một người chúng ta đều sống trong hệ thống pháp luật hiện hành."

Thành Dao cúi đầu, cảm xúc của cô vừa rồi còn sục sôi, dần dần đã bình tĩnh lại.

Tiền Hằng nhấp một ngụm trà: "Cô còn quá trẻ."

Thành Dao đột nhiên phát hiện ra mình vốn không thể nào phản bác được. Trong lòng cô chứa đầy những cảm xúc to lớn bóp nghẹt và phức tạp, có lẽ mỗi một công việc đều rất nhỏ bé đều rất bình thường, nhưng chính là bởi vì nhiều người bình thường giữ vững bản thân trên cương vị bình thường như vậy, mà xã hội mới có thể vận hành và tiến bộ.

"Tôi biết tại sao người ngoài mắng tôi là u ác tính, bởi vì tôi không thiếu tiền, rõ ràng có thể lựa chọn những "người tốt" giàu có làm khách hàng, nhưng lại đi biện hộ cho "người xấu"." Tiền Hằng dừng một chút, "Nhưng đây không phải là giá trị của luật sư sao?"

"Cho dù trở thành người xấu, thì cũng phải điều tra rõ chuyện xấu anh ta làm có những nhân tố làm cho người ta hiểu, thông cảm hay không, ví dụ như người vợ chém chồng vì bị bạo hành gia đình kìm nén trong thời gian dài, lại ví dụ như tự vệ, thậm chí tự thú, các loại ác tính chủ quan; ngay cả kẻ xấu rất xấu, một tên sát nhân vốn không có bất kỳ cái cớ gì để làm cho người ta thông cảm, cũng có quyền nhận sự trừng phạt đàng hoàng của pháp luật. Luật pháp sẽ trừng phạt những kẻ xấu xa này, nhưng trong quá trình xét xử, cũng không thể tra tấn ép cung, vào lúc trừng phạt, cũng không thể hành hạ đến chết được, trừng phạt anh ta, thì cũng phải để cho anh ta hiểu rõ bản thân tại sao lại bị trừng phạt như vậy, để cho anh ta nhận bài học tự sửa đổi."

Tiền Hằng nhìn Thành Dao thật sâu: "Điều mà luật pháp bảo vệ, vẫn luôn là quyền và danh dự cơ bản của mỗi một người, cho dù là người xấu."

Lúc Tiền Hằng nói những lời này, ánh mắt sáng trong, hiếm khi trong đôi mắt lãnh đạm kia, mang theo độ ấm, nơi sâu nhất trong đôi mắt kia, phảng phất ánh lửa nho nhỏ chập chờn, phối hợp với khuôn mặt có lực sát thương cực lớn, Thành Dao chỉ cảm thấy trong lúc nhất thời có hơi khó để nhìn thẳng.

Người đàn ông anh tuấn nghiêm túc, thật sự là rất mê người.

"Thành Dao, luật sư bảo vệ người tốt, cũng bảo vệ người xấu, bởi vì giá trị lớn nhất của luật pháp chính là công bằng."

Nội tâm của Thành Dao xuất hiện một loại cảm xúc xa lạ, quyết liệt, nóng hổi, nhao nhao muốn thử, giống như ôm trong ngực một con chim non sơ sinh, đang thăm dò và chuẩn bị lần giương cánh bay lượn đầu tiên.

Dường như có người dùng một đôi tay kiên định đẩy màn sương mù dày đặc quanh quẩn ở ngực cô đi, mạnh mẽ mà quét sạch sự mịt mù và chần chờ, rốt cuộc cô cũng có thể thấy ánh mặt trời lần nữa.

Đúng vậy, đây chính là ý nghĩa của việc làm luật sư, lợi ích của người ủy thác và công lý thủ tục, đây là nền tảng của xã hội công bằng, ý nghĩa vượt xa bản án công lý hạn hẹp.

"Nếu như dựa vào quan niệm đạo đức tốt đẹp là có thể làm cho xã hội vận hành bình thường, thì luật pháp quả thật sẽ không xuất hiện. Đạo đức thật sự quá chủ quan, đạo đức của cô ở trong mắt một số người có thể là vô đạo đức, quản lý xã hội vĩnh viễn không có một tiêu chuẩn thống nhất, mỗi một người đều kêu gào đạo đức của họ mới là chuẩn mực, kết quả thế nào?"

Tiền Hằng chớp mắt: "Kết quả là xã hội này bởi vì những thứ đạo đức kia mà trở nên tệ hơn, trở nên rối loạn, mọi người không biết rốt cuộc chuyện gì là có thể làm, chuyện gì mới phù hợp "đạo đức", còn những người tự xưng là đứng trên nền tảng đạo đức cao, lấy đạo đức của bản thân làm gương, lại làm đủ loại chèn ép và trừng phạt với những ai đối lập."

"Hôm nay, tôi giết một người, nhưng bởi vì đối phương là một tên xâm phạm tình dục trẻ em tội ác tày trời, trên lập trường đạo đức đó, tôi hoàn toàn đúng, vậy hành động giết người của tôi là hợp pháp. Nhưng cô đã từng nghĩ, nếu như người người đều như vậy, đều trực tiếp lấy đạo đức của mình trừng phạt người khác, vậy những người bị đánh thành người xấu kia, căn bản không có một thủ tục pháp lý đi nghiệm chứng xem rốt cuộc anh ta có phải người xấu hay không? Chỉ cần đạo đức của chúng ta phân định anh ta tội chết, thì anh ta nên chết sao? Không nên có quyền gì sao? Nhưng anh ta thật sự là người xấu sao?"

Anh nhìn về phía Thành Dao: "Cô muốn sống trong xã hội như vậy sao?"

"Cô là một luật sư, cái cô bảo vệ không phải là bản án công bằng chính nghĩa hạn hẹp, mà là uy nghiêm của pháp luật, sự công bằng của tố tụng."

"Nếu luật sư đại diện cho "người xấu" và "người vô đạo đức" là hoàn toàn không có vấn đề trái với nghề nghiệp, vậy tại sao phải từ chối vụ án có giá trị lớn? Chúng ta đại diện những người này, cũng không khiến cho đạo đức của chúng ta có tỳ vết nào." Tiền Hằng nhìn về phía Thành Dao, "Nói cách khác, công việc của chúng ta, vừa duy trì uy nghiêm của pháp luật, vừa có thể dùng kỹ năng chuyên môn của mình để bản thân được cuộc sống tốt hơn, có thể kiếm được tiền hợp pháp, vậy tại sao không kiếm? Cô ngại nhiều tiền sao?"

Thành Dao khẽ ngẩng đầu nhìn Tiền Hằng, đối phương vẫn là bộ dáng người sống chớ vào lạnh như băng, cuộc nói chuyện vừa rồi phảng phất giống như một trận giáo huấn, nhưng Thành Dao lại cảm thấy ——

Có thể trở thành một luật sư thật sự quá tốt.

Có thể trở thành trợ lý luật sư của Tiền Hằng quá tốt.

"Sếp, một ngày nào đó, đợi tôi trở thành luật sư có tiếng rồi, tôi sẽ trả phí tư vấn hôm nay theo số giờ cho anh!"

Tiền Hằng ngước mắt: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, ăn hết socola trước đi."

Thành Dao mới phát hiện vừa nãy mình vốn không muốn ăn socola, thanh socola kia bị nắm trong tay, giờ phút này cũng đã bị hơi nóng trong lòng bàn tay làm hơi mềm nhũn, cô rất cảm động mở bao bì ra cắn một cái.

Phi phi phi!

Khi hương vị đó hòa tan trong miệng, Thành Dao thiếu chút nữa phun ra.

Giọng cô cũng thay đổi: "Vị rau thơm??? Socola vị rau thơm???"

Cái hương vị quỷ quái đặc biệt gì đây????

"Nhập khẩu từ Nhật Bản, socola Morinaga "BAKE" hương vị rau thơm, nghe nói còn là sản xuất số lượng hạn chế." Trên mặt Tiền Hằng cuối cùng cũng có chút biểu cảm, lộ ra chút ân cần, "Tôi vẫn luôn tò mò về hương vị này, bản thân lại không muốn là người đầu tiên thử, đúng lúc để cho cô thử, thế nào? Hương vị mù mịt lắm sao? Có tàn khốc không? Ăn sẽ chết sao?"

"..."

Lúc này Thành Dao thật muốn tìm một gói biểu cảm "trong cứt có độc" [9] dán lên mặt Tiền Hằng.

[9] Gói biểu cảm trong cứt có độc:

 Anh đi cht đi Cái thứ có độc này anh lại cho cô ăn

Anh đi chết đi! Cái thứ có độc này, anh lại cho cô ăn?!

Tiền Hằng hiển nhiên cũng không cảm nhận được sát ý của Thành Dao, anh như có điều suy nghĩ mà sờ cằm: "Thật ra thì còn có một món ăn vặt tôi cũng rất tò mò, chính là kem Laoganma [10], lần sau mua cho cô thử một chút."

[10] Kem Laoganma: kem được kết hợp với tương ớt "Laoganma"

"..."

Nội tâm của Thành Dao tức giận nghĩ, đợi đến ngày cô trở thành luật sư có tiếng, cô thấy trước tiên cô cần phải đưa anh vào nhà tù giáo dục lao động để cải tạo sửa đổi! Người này thực sự có độc!

Tiền Hằng anh để tôi cảm động thật tốt thì sẽ chết sao?!

Đôi lời tâm tình của editor: Vâng, ban đầu tưởng đâu anh tặng socola tình cảm lắm, ai dè anh đưa để cho người ta là vật thí nghiệm của anh. =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play