Chuyển ngữ: Puny

Lục Mạn Mạn mơ hồ có thể nghe được giai điệu quốc ca nước Mỹ chậm rãi truyền tới, trước đây vô số lần đứng trên sân khấu vinh quang, quốc ca vì cô mà vang lên.

Mà hôm nay, khi nghe lại giai điệu quen thuộc, Lục Mạn Mạn trăm nỗi cảm xúc phức tạp, quốc ca không vì cô mà vang nữa, vĩnh viễn sẽ không.

Các đội viên đã thay đồng phục bóng chày màu đỏ đen chỉ mặc dịp quan trọng của đội, ngồi xuống trước khán đài. Lục Mạn Mạn cúi người xuống bàn, gọi điện thoại cho Nguyên Tu.

"Ừ?"

Lục Mạn Mạn nghe được đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng huyên náo, không biết chính xác anh ở chỗ nào.

"Nguyên Tu."

"Tôi đây." Giọng anh trầm thấp, hơi khàn khàn.

"Cậu... có khỏe không?"

"Nghe không rõ."

Bên kia của anh quả thức quá mức huyên náo, Lục Mạn Mạn bịt lỗ tai nói, phóng đại âm lượng: "Cậu ở chỗ nào đó?"

"Chợ bán thức ăn."

"A, cậu sao lại tới chợ bán thức ăn?"

"Có chuyện sao?"

"Lễ trao giải đội Sư Hổ, cậu cũng phải lên sân khấu."

Cho dù là thua, cũng phải lên sân khấu bắt tay với đối thủ, để bày tỏ phong độ hữu nghị.

Nguyên Tu thờ ơ nói: "Cái này không có sao, cậu thay tôi lên sân khấu bắt tay với bọn họ là được."

"Như vậy sao."

Lục Mạn Mạn cúp điện thoại, trong lòng lẩm bẩm, Nguyên Tu sao lại chạy tới chợ bán thức ăn, cô tưởng anh sẽ núp ở cái xó xỉnh nào mà chữa thương, còn muốn chọn lời làm sao để an ủi anh.

Xem ra dường như không cần.

Nhưng mà chạy tới chợ bán thức ăn cũng quá kỳ quái đi, là tinh thần bị đả kích sao?

Lục Mạn Mạn càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, ngay sau đó A Hoành ngồi đối diện Nhâm Tường nói: "Trận đấu kết thúc thì đã kết thúc, đừng suy nghĩ nhiều, trước mặt đội trưởng cũng đừng nói gì."

Nhâm Tường trầm mặc gật đầu một cái, Cố Chiết Phong ngơ ngác, vẫn còn hoảng thần, không biết nghe lọt hay không.

Lục Mạn Mạn trừng mắt nói với Lý Ngân Hách: "Chờ lát nữa trở về đừng lải nhải chọc đội trưởng không vui, nếu không tôi sẽ đánh cậu."

"Lão tử cũng không vui mà, lão tử còn không bực bội vì thi đấu thua như vậy!" Lý Ngân Hách rất khó chịu: "Sớm biết thì ban đầu lão tử nên vào đội Mỹ, phát triển tiền đồ tốt hơn."

Lục Mạn Mạn nói: "Vào đội Mỹ, với trình độ của cậu thì đoán chừng chỉ có thể làm dự bị, đầu gà đuôi phượng [1], đều là lựa chọn của mình, có cái gì mà hối hận."

[1] Đầu gà đuôi phượng (鸡头凤尾): đầu gà là chỉ đứng đầu trong một bộ phận đơn vị nhỏ, còn đuôi phượng là chỉ làm quan to nhưng lại là người giúp việc của người khác

Nhâm Tường: "Cậu ta bây giờ cũng không phải là đầu gà."

Lý Ngân Hách không nói gì, tiếng thông báo của WeChat vang lên, sau khi cậu ta chọc vào xem nội dung, ấn vào "Nói", gởi một đoạn thoại mùi vị Tứ Xuyên là lạ: "Em gái, em đừng an ủi anh, không có chuyện gì, anh một chút cũng không khó chịu, thi đấu mà, có thua có thắng là bình thường."

Cố Chiết Phong phiền muộn che kín tai, đầu vùi vào bàn.

Trình Ngộ lo âu nhìn cậu, đưa tay vỗ vỗ lưng cậu: "Không sao chứ."

Cố Chiết Phong không trả lời cô, xem ra thật sự bị tổn thương rất lớn.

Rất nhanh, buổi lễ trao giải liền bắt đầu, thành viên chiến đội X lục tục lên sân khấu.

Tuy nói là bày tỏ hữu nghị, nhưng mà hai đội vừa mới đối chọi gay gắt ngươi chết tôi sống, trong lòng các đội viên muốn nói không có một chút oán giận, đó là tuyệt đối không thể nào.

Các đội viên đội Sư Hổ cười đến phách lối lại ngang ngược, xem ánh mắt của bọn họ, giống hệt như nhìn các bại tướng dưới tay, mấy tiểu tử nước Mỹ này có tính khoe khoang, cảm xúc gì đều treo trên mặt.

Các đội viên X bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, cùng bọn họ bắt tay từng cái một.

Lawrence là người lớn tuổi nhất trong đội Sư Hổ, hiển nhiên tác phong làm việc cũng trưởng thành thận trọng hơn rất nhiều, anh ta nắm tay với Cố Chiết Phong, thuận tiện vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay của cậu một cái: "Cậu là tay súng bắn tỉa xuất sắc nhất, nhiều năm như vậy tôi mới gặp được, cậu thua chỉ là kinh nghiệm mà thôi."

Cố Chiết Phong biết, lời này có thể mang theo ý tứ an ủi, cậu và Lawrence cách nhau Hồng Câu, cũng không chỉ đơn giản là kinh nghiệm như vậy, bất luận là cảm giác bắn súng hay độ nhạy bén, cậu đều khác xa không sánh bằng anh ta.

Cố Chiết Phong cắn cắn thịt môi dưới một cái, cuối cùng vẫn không nói lời nào, cậu thật sự không muốn nói chuyện, bất kể là nói xã giao hay là lời trong lòng, cậu đều không muốn nói.

Bắt đầu từ bây giờ, cậu không muốn nói chuyện với bất kỳ người nào.

Lục Mạn Mạn thay mặt Nguyên Tu lên sân khấu, đi qua một lượt, cùng Mike hời hợt nắm tay.

"Không phải chứ, gọi nữ tới lấy lệ với tôi à." Mike ngang ngược càn rỡ: "Đội trưởng nhà cô đâu? Hay là đánh đến sợ không dám gặp người khác, trốn chỗ nào đó khóc nhè à."

Lục Mạn Mạn lạnh nhạn nhìn anh ta, mặt không biểu tình: "Đội trưởng có chuyện, nên rời đi trước."

"Ôi trời, tôi còn muốn cùng cậu ta giao lưu trao đổi một chút, mới vừa nãy cậu ta cũng quá khẩn trương, ngay cả tôi đi tới sau lưng mà cậu ta cũng không biết, loại tư chất tâm lý này, lại có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp mạnh nhất Trung Quốc các người à, xem ra thi đấu chuyên nghiệp của Trung Quốc, cũng chỉ như vậy thôi."

Mấy đội viên xung quanh đều thấp giọng cười nhạt, khán giả thấy, hình như bọn họ còn trò chuyện rất vui vẻ, không ai nghe được bọn họ nói gì.

Lục Mạn Mạn biết, mục đích đội Sư Hổ lần này tới Trung Quốc đánh khiêu chiến, hơn phân nửa là nghiền ép vòng thi đấu người thật Trung Quốc nêu cao tên tuổi ý tứ thị uy, dù sao ở Mỹ, bọn họ vẫn bị Queen áp chế.

"Nói thật, rất cảm ơn các người không ngại xa vạn dặm bay tới đánh tranh giải." Khóe miệng Lục Mạn Mạn cong lên: "Thi đấu chuyên nghiệp của Trung Quốc sẽ từ từ vùng lên, có lẽ là bắt đầu từ các người."

"Thật sao." Mike khá phản đối: "Nếu quả thật có ngày đó, thì lại tới cảm ơn tôi đi, hy vọng tôi sẽ không chờ đến lúc tóc cũng bạc."

Các đội viên lại òa lên cười lần nữa.

Tư chất tâm lý của đội viên còn rất vững vàng, có thể gánh vác gánh nặng, cho dù bị bọn họ chê bai như vậy, bọn họ cũng không có phản ứng quá khích, nếu đổi là đội Queen, đổi là Kiều Tinh Dã, đoán chừng đã sớm khua nắm đấm làm tới...

"Shit!"

Ngay tại lúc Lục Mạn Mạn đang âm thầm sự bình tĩnh của bọn họ, Lý Ngân Hách liền phá vỡ, lột tay áo muốn làm thịt người, bị Nhâm Tường lanh tay lẹ mắt kéo lại.

"Muốn liên lụy toàn bộ chiến đội cùng cậu bị cấm thi hay sao."

Dưới con mắt của mọi người, lôi lôi kéo kéo cũng không dễ nhìn, Nhâm Tường nói xong câu này liền buông lỏng anh ta. Lý Ngân Hách mặc dù tức giận, nhưng cũng cân nhắc sức nặng của hai chữ cấm thi, cuối cùng không có tiến lên.

Dông tố đến trước vào đầu hè, mây xám dày nặng trĩu đè lên bầu trời thành phố, thỉnh thoảng có một đường tia chớp từ đường chân trời đánh xuống, khô cằn rọi sáng cả bầu trời đêm.

Tâm tình của các đội viên đều tệ hại giống như bầu trời đen nghịt ngột ngạt kiềm nén, đi xuống xe bảo mẫu [2], tốp năm tốp ba, uể oải trở về căn cứ.

[2] Xe bảo mẫu (保姆车): loại xe bình thường dùng để vận chuyển hàng hoá đồ vật trong nhà, hoặc chở rất nhiều người, bình thường xe có 7 chỗ ngồi trở lên. Xe bảo mẫu xe chỉ đặc biệt thích hợp cho các ngôi sao ăn uống, hóa trang, tạo hình trong xe, bởi vậy xe giống như bảo mẫu cung cấp những thứ cần thiết cho hoạt động hằng ngày của minh tinh, cho nên gọi là xe bảo mẫu.

Vừa mới mở cửa, liền đập vào mặt mùi bánh rán bò, khiến cho tinh thần của Lục Mạn Mạn rung lên.

Nồi lẩu à.

Mọi người men theo mùi thơm, đi vào phòng ăn, chỉ thấy trên bàn hình chữ nhật bày một cái bếp cảm ứng từ, trên bếp bày một nồi lẩu đỏ sục sục, xung quanh để các loại đĩa đồ ăn, có cuốn thịt bò, lòng bò, mề vịt, còn có sủi cảo tôm và trứng chim cút...

Nguyên Tu mang tạp dề hình hoa nhỏ, bưng măng non mới rửa xong lên bàn.

Dì Chu đi theo ra ngoài, trong miệng liên miên cằn nhằn: "Cũng không cần ngại phiền phức, muốn ăn lẩu thì đi ra bên ngoài ăn."

Nguyên Tu lấy lòng vỗ vỗ vai dì: "Thi đấu thua, còn đi ra ngoài ăn lẩu, bị chụp được lên mạng thì lại là gió tanh mưa máu."

"Hừ, dù sao, thì ăn xong chính các con dọn dẹp." Dì Chu cởi tạp dề: "Vậy dì không quản các con nữa."

"Cám ơn dì."

Qủa nhiên... mùi vị của nhà, chung quy vẫn không thay đổi, bất luận bên ngoài gió lớn thổi mạnh mưa rào như thế nào, nhà cuối cùng vẫn là nhà, tản ra mùi lẩu thơm ngào ngạt.

Các đội viên nhìn nồi lẩu thơm ngào ngạt, ngây ngẩn cả người.

"Qua dùng cơm, còn muốn tôi cầm chén đũa cho các cậu sao?"

Lục Mạn Mạn hiểu ý, tiện tay ném túi MCM lên ghế salon, lộc cộc chạy vào phòng bếp cầm chén đũa sáu người, theo thứ tự mang lên bàn.

"Sắp chết đói rồi!"

Cô có thể hiểu suy nghĩ của Nguyên Tu, làm đội trưởng, tất cả mọi người đều có thể chán nản, mất tinh thần, duy chỉ có anh không thể.

Sau khi trận đấu kết thúc, anh liền đi chợ mua thức ăn, trở về nấu nồi lẩu cho các đội viên.

Mọi người lần lượt ngồi xuống bàn, lần này không giống với trước đây, mọi người không hi hi ha ha, cãi nhau ầm ĩ.

Bọn họ trầm mặt, cũng không có nói gì.

Áp suất thấp xoáy trong phòng ăn.

Nguyên Tu trụng miếng thịt bò và phần dạ dày vào trong nước sôi sùng sục nóng hầm hập, nói với Lục Mạn Mạn: "Trong nồi tôi có cho hầm canh xương cho cậu, đi múc một chén uống trước đi."

Trước khi cô ăn cơm đúng là phải uống canh.

"Tu Tu thật sự tốt." Lục Mạn Mạn vỗ vỗ bả vai của anh, nghiêng đầu hỏi mọi người: "Các cậu muốn canh không?"

"Không cần."

"Không muốn."

Được rồi, xem ra tinh thần mọi người đều rất uể oải.

Lục Mạn Mạn múc canh trở lại, thấy mọi người bực bội không lên tiếng ăn cơm, cô lại đề nghị: "Ăn lẩu sao lại không có đồ uống chứ."

Nguyên Tu nhớ tới: "Trong tủ lạnh có bia lạnh, còn có Coca Cola."

"Tôi đi lấy!" Lục Mạn Mạn xung phong nhận việc, chạy lên chạy xuống rất chịu khó, hết sức cố gắng lung lay tình cảnh.

Mà ngay lúc này, đũa của Lý Ngân Hách rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng giòn giã.

Anh ta hít sâu, nhặt đũa lên, cũng không có ý đi thay một đôi khác.

Nguyên Tu nhìn về phía anh ta, anh ta cũng ngẩng đầu, nhìn Nguyên Tu, trầm giọng nói: "Cậu để cho tôi rất thất vọng."

Các đội viên đều... buông đũa xuống.

Lý Ngân Hách dù sao cũng không sợ ai, muốn nói gì liền nói: "Thi đấu đã thua thành như vậy, tất cả mọi người đều không dễ chịu, cậu lại còn có lòng rãnh rỗi nấu lẩu, xin nhờ, ai còn muốn ở chỗ này cùng cậu ăn lẩu."

Chiếc đũa trong tay Nguyên Tu đảo đảo tỏi trong chén, mặt không chút biểu tình nói: "Đều không muốn ăn sao?"

Nhâm Tường thở dài một tiếng: "Xin lỗi đội trưởng, thật sự... ăn không vô."

Cố Chiết Phong không nói lời nào đã đẩy ghế ra, đứng dậy lên lầu, trở về phòng của mình.

Mấy phút sau, Trình Ngộ cũng đứng lên: "Tôi vẫn là... đi xem cậu ta một chút, xin lỗi đội trưởng."

Lý Ngân Hách cũng rời đi, trên bàn liền còn lại Nhâm Tường, A Hoành và Lục Mạn Mạn.

Nguyên Tu liếc nhìn mọi người một cái, trầm giọng nói:""Nếu không muốn ăn, thì rời bàn đi."

"Đội trưởng..."

"Tôi nói không muốn ăn thì rời bàn, chẳng lẽ các cậu muốn xem tôi ăn sao?"

A Hoành và Nhâm Tường liếc nhau, rốt cuộc dứng dậy trở về phòng riêng của mình.

Ánh sáng trong đôi mắt đi theo mất hản.

Cho nên, chỉ còn lại một mình anh, còn có nồi lẩu dầu nóng hổi, cùng với một bàn thịnh soạn thức ăn.

Trong lòng, vắng vẻ.

Loại thời điểm này, anh không có cách nào giống như trước đây, sừng sộ lên để giáo huấn bọn họ, làm một đội trưởng, là anh không có dẫn bọn họ tốt, thua trận đấu, mọi người đều có trách nhiệm, nhưng trách nhiệm của anh lớn nhất.

Trong lòng các đội viên khó chịu, anh làm sao có thể tốt hơn, nhưng mà tất cả mọi người đều có thể chán nản, có thể suy sụp tinh thần, anh thì không thể.

Anh là đội trưởng, nếu như anh sụp đổ, chiến đội cũng sẽ không có hy vọng.

Cho nên anh cố ý đi chợ mua thức ăn, làm cho mọi người một nồi lẩu thịnh soạn.

Nhưng toàn bộ, đều không có ích, trước đây thắng quá nhiều, vì vậy lần thất bại này đối với mọi người mà nói, là đả kích không cách nào tiếp nhận...

Khi Lục Mạn Mạn xách hai chai bia ướp lạnh trở lại, thấy mọi người đều đi, cô không nói gì, ngồi vào vị trí đối diện Nguyên Tu, cười hì hì nói: "Ăn lẩu mà, làm sao có thể không có bia chứ!"

Vừa nói cô lại cầm hai ly thủy tinh tới, rót bia lạnh vàng óng đầy ly.

Nguyên Tu có chút bất đắc dĩ, đứng dậy cầm Coca Cola cho cô, thay ly bia trong tay cô: "Thiếu nữ vị thành niên, uống bia cái gì."

"Đã trưởng thành!" Lục Mạn Mạn không phục: "Có thể uống bia."

"Rót nửa ly." Nguyên Tu bất đắc dĩ vừa nói, vừa gắp thức ăn cho cô: "Trước khi cậu mượn rượu làm càn, vẫn là ăn một chút gì đi."

Lục Mạn Mạn cũng gắp cho Nguyên Tu cuốn thịt bò đun sôi: "Cậu biết tôi muốn ăn lẩu, nên cố ý chuẩn bị cho tôi à."

"A."

"Thật, quá quan tâm rồi!"

Lại không có người ngoài, vì vậy tạo lối thoát cho anh, người vốn ăn cay một chút cũng không được, thì muốn ăn lẩu cái gì chứ.

Dưới sự trông chừng của Nguyên Tu, Lục Mạn Mạn chỉ uống một ly bia nhỏ, mà thể chất cô dị ứng cồn, cho dù là ly nhỏ, cũng đủ để hơi say chếnh choáng.

Cô nói với anh: "Bình thường người khác bảo tôi uống rượu, tôi đều không uống, chỉ có rất vui vẻ, cùng bạn bè thân thiết, tôi mới có thể uống rượu."

"Vậy hôm nay cậu rất vui vẻ?"

"Vui vẻ à." Lục Mạn Mạn nhìn bàn bừa bộn: "May mắn có thể ăn nồi lẩu đội trưởng tự mình xuống bếp nấu, dĩ nhiên vui vẻ."

Phải biết Nguyên Tu là loại đàn ông cao quý mười ngón tay không dính bụi trần, anh chịu xuống bếp nấu cơm, trăm năm hiếm thấy gặp một lần.

"Hôm nay quả thực ít thấy, sau này loại cơ hội này cũng sẽ không còn nữa."

"Ồ, tại sao?"

"Thất bại như vậy, tôi không cho phép còn lần thứ hai." Giọng anh trong veo nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt lại đặc biệt kiên định.

Bất tri bất giác, mấy chai bia trên bàn đã hết.

Lục Mạn Mạn ngậm ống hút Coca, cùng anh uống từng ly bia.

Không giống những đàn ông khác, lúc say rượu liền thích khoe khoang ba hoa khoác loác, thỏa thích nói. Nguyên Tu sau khi say, lại rất bình thản, trầm mặc như núi.

Cô nhìn về phía anh, hai hàng lông mày lưỡi mác đậm trước trán rộng, ánh đèn vàng ấm áp bao phủ khuôn mặt dịu dàng của anh, da thịt vì say mà đỏ ửng.

Anh hình như không có ăn nhiều, thậm chí cũng không ăn gì cả, cho nên môi không giống của Lục Mạn Mạn đỏ bừng mà giống như lạp xưởng, môi anh mỏng trơn bóng.

Ánh mắt hơi say của anh lưu động đến trên mặt Lục Mạn Mạn, cô cảm giác được huyết dịch dâng trào đến gò má, thiêu đốt mặt đỏ bừng.

Ngoài cửa sổ, sấm sét rền vang, lá chối tây ngoài cửa bị gió lớn quật ngã trái ngã phải.

Lục Mạn Mạn vội vàng đứng dậy, chạy tới đóng cửa sổ lại, đồng thời cũng che giấu sự bối rối ở trong lòng.

Vừa nãy là xảy ra chuyện gì, cô trăm mối vẫn không có lời giải.

Đột nhiên rất hoảng, loại cảm giác đột ngột xuất hiện này, khiến cho cô có chút sợ.

"Cảm ơn cậu cùng tôi ăn cơm." Ánh mắt Nguyên Tu dõi theo bóng người lưu chuyển của cô.

Lục Mạn Mạn ngồi về trước bàn, đưa đũa vào nồi mò cả buổi, kiếm ra một miếng sủi cảo tôm, cắn lớp da sủi cảo.

"A, cảm ơn với không cảm ơn cái gì, ăm cơm mà cũng phải cảm ơn, vậy thì cậu cứ mỗi ngày nói cảm ơn với tôi ba trăm lần đi, cám ơn tôi mỗi buổi sáng thức dậy, cám ơn tôi không tranh giành phòng vệ sinh, cảm ơn tôi đi đại để lại giấy... A!"

Nguyên Tu rút tờ giấy ra, lau sạch dầu mỡ bên khóe miệng đổ bừng bừng, cũng ngăn lại lời nói tào lao lải nhải của cô.

Nhẹ nhàng mà lau, nhưng ở trong lòng Lục Mạn Mạn lại như có một làn sóng nhộn nhạo nhỏ lướt qua, gò má lại càng như thiêu như đốt.

A, tối nay xảy ra chuyện gì vậy, uống bia sao, tình trạng không đúng.

"Nguyên Tu à, tôi hình như có chút say." Cô mấp máy môi, đôi môi đỏ bừng.

"Thật sự say?"

Lục Mạn Mạn cảm thấy, hẳn là say đi, vì vậy cô gật đầu một cái.

"Cậu sang đây."

"Hả?"

"Tới bên này."

Vì vậy Lục Mạn Mạn đứng dậy, vòng qua bàn đi tới bên cạnh Nguyên Tu: "Làm sao vậy?"

Cô đứng, anh ngồi, cô vẫn cao hơn anh một chút xíu.

Nguyên Tu giống như ba vậy, sửa lại cổ áo của cô, ghét bỏ mà nhìn về phía môi cô, nhíu mày nói: "Dầu thật."

Lục Mạn Mạn vội vàng rút khăn giấy lau miệng, cho là Nguyên Tu muốn nói với cô chuyện quan trọng gì, cho nên áo mũ hình tượng phải đàng hoàng.

Nhưng lại chưa từng nghĩ, Nguyên Tu rút khăn giấy trong tay cô ra, ấn cô ngồi xuống.

"Anh bây giờ... bây giờ muốn tuyên bố một chuyện quan trọng." Đôi mắt anh say mê ly, ngắm nhìn gương mặt non nớt của cô: "Những lời này, anh chỉ nói một lần, sau này cũng sẽ không nói, bất luận sau khi em tỉnh rượu có thể nhớ hay không, anh cũng chỉ nói một lần."

Lục Mạn Mạn không biết mình say hay không say, nhưng mà người con trai này... hình như say không nhẹ.

Chủ yếu là, anh ấn cô ngồi trên đùi cứng rắn của anh, đây là cái tư thế gì!

Đôi lời tâm tình của editor: Haha, Tu Tu của chúng ta cuối cùng cũng làm "chuyện ấy" rồi!!! Chúng ta đã đợi "chuyện ấy" tận 75 chương truyện, tận 75 chương đó. Trở lại vấn đề chính, mọi người đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo =))) Phải chăng sẽ có người không nhớ được gì =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play