Lục Mạn Mạn nhận được điện thoại của Nguyên Tu, anh đã đến Mỹ, Trình Ngộ và Cố Chiết Phong cũng đến, nhưng mà bởi vì nguyên nhân thời tiết, nên có lẽ bọn họ phải nán lại New York mấy ngày.

Vốn cho rằng hai ngày này được gặp người yêu luôn tâm tâm niệm niệm, không nghĩ tới còn bị trì hoãn, Lục Mạn Mạn có hơi buồn.

Trên bản tin thời sự nói mấy ngày nay có bão, không biết lúc nào mới đi qua, người đã đến tới cửa nhà lại còn chưa được gặp, lòng thiếu thiếu, vò đầu bứt tai khó chịu.

Buổi tối bà Jonathan cố tình mời các chàng trai cô gái huyện trên đến trang trại, tham gia buổi tiệc ven hồ.

Hàng cây dọc bờ hồ giăng đèn neon đủ màu rực rỡ, trên bàn đặt bánh cupcake và pizza mới ra lò, còn có đủ loại rượu trái cây và rượu cocktail. Trên bãi cỏ rộng lớn có cậu trai và cô gái nhảy múa theo nhạc, sau điệu tap [1] nhiệt huyết, thì âm nhạc dịu dàng vang lên, là bản waltz lãng mạn.

[1] Nhảy tap: là một loại hình nhảy đặc trưng bằng cách sử dụng âm thanh của giày tap nổi trên sàn như một hình thức gõ.

Khấu Sâm cầm ly rượu, một mình dựa vào cột đá màu trắng, trong đôi mắt lãnh đạm hiện ra ánh sáng tuyệt trần.

Louis đi tới bên cạnh Lục Mạn Mạn, nhìn Khấu Sâm bĩu môi: “Sao ông ta lại ở đây?”

Lục Mạn Mạn rầu rĩ không vui: “Là khách của bà Jonathan, nói là tới đây nghỉ mát.”

“Nghỉ mát? Bây giờ cũng không phải là thời điểm đẹp, bão sắp đến rồi.”

“Ai biết được ông ấy.”

Thấy Lục Mạn Mạn rầu rĩ không vui, Louis đặt ly cocktail xuống: “Tiểu thư Mạn Mạn xinh đẹp, có thể hân hạnh nhảy với ba điệu waltz này không.”

Lục Mạn Mạn không có tâm trạng khiêu vũ, nhưng mà lời mời của Louis cô đương nhiên sẽ không từ chối, phải biết rằng Louis cũng không tùy tiện khiêu vũ, những năm gần đây số thiên kim tiểu thư xinh đẹp thục nữ mà ông ấy đã từ chối có thể bao quanh một vòng trang trại.

Lục Mạn Mạn nắm lấy tay ông ấy, cùng ông ấy tiến vào sàn nhảy.

Cô mặc chiếc váy dạ hội bà Jonathan đặc biệt chuẩn bị cho cô, trên người có bầu trời đầy sao blingbling, càng khiến cô xinh đẹp rung động lòng người.

Mặc dù Louis không cao hơn Alex, vóc người cũng không tráng kiện bằng, có hơi gầy, nhưng trên người ông luôn tràn đầy phong độ của người trí thức, khí chất lỗi lạc, chín chắn tao nhã, cho dù đã qua năm mươi tuổi, nhưng ở ông vẫn tỏa ra sức hấp dẫn trí mạng không ai sánh kịp, ánh mắt của nhiều cô gái trẻ đều dừng lại trên người ông ấy, ngưỡng mộ nhìn Lục Mạn Mạn.

Điệu nhảy lãng mạn của Lục Mạn Mạn và Louis thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, bọn họ dừng cuộc trò chuyện và hoạt động riêng của mình lại, ngắm nhìn người đàn ông và cô gái trẻ trên sàn nhảy, mặc dù tuổi tác kém một vòng, nhưng lại không có chút cảm giác không ổn nào, bước chân của hai người nhẹ nhàng như bướm bay.

Alex cầm ly rượu, mỉm cười nhìn bọn họ, nhưng mà sau đó, cách lớp đèn neon đủ màu, lại thấy Khấu Sâm cách đó không xa.

Người đàn ông đó, ánh mắt của ông ta dính chặt Lục Mạn Mạn, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện ra cơn sóng không thể nói được.

Alex là nhà nghệ thuật, sự quan sát nhạy bén của ông thấy được những cảm xúc mạnh mẽ trong ánh mắt người đàn ông đó, là không phải bình thường. Điều này khiến Alex đột nhiên cảm thấy, dường như cuộc sống hạnh phúc hiện tại là sự bình yên của đêm trước khi bão đến.

Sinh lòng bất an.

Sau khi điệu waltz kết thúc, sàn nhảy truyền đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Louis đưa tay sờ đỉnh đầu Lục Mạn Mạn, trong đôi mắt gữa hàng mày đều là sự cưng chiều và yêu thương.

“Đừng buồn, việc tốt thường hay gặp trắc trở, người cũng đã về đến cửa nhà rồi, vào lúc này đừng gấp.”

Thật sự nhạy bén mà, như vậy cũng nhìn ra được tâm tư cô che giấu cẩn thận.

Lục Mạn Mạn gật đầu, cầm ly soda lên nhấp một ngụm.

Lại có vài chàng trai đẹp trai đến mời Lục Mạn Mạn cùng nhảy, Lục Mạn Mạn quay đầu thấy Khấu Sâm.

Cô đứng ở chỗ náo nhiệt, còn ông lại cô đơn đứng trong bóng đêm hòa làm một thể, xoay người rời đi, bóng lưng lẻ loi trơ trọi.

Trái tim của Lục Mạn Mạn đột nhiên giống như bị khoét một cái lỗ lớn, rất đau.

Ngay vào lúc này, đèn neon xung quanh lóe lên một cái, rồi đột nhiên tắt, trong phút chốc bóng tối đã bao trùm đám người.

“Có thể là cầu chì cháy rồi, con đi xem chút.” Lục Mạn Mạn nói với mọi người: “Mọi người đừng đi lung tung.”

Cô vén váy lên, đi tới hộp điện bên hồ, mở cánh tủ sắt ra, giữa đống mạch điện dày đặc, cô phát hiện cầu dao nguồn điện bị người ta kéo xuống.

“Có ai giở trò đùa dai sao?”

Lục Mạn Mạn vừa nói vừa bật cầu dao, đèn neon trên cây xung quan lóe lên, đã sáng.

Ánh sáng đột ngột đập vào làm Lục Mạn Mạn chói mắt, nhưng ngay lúc cô xoay người lại, sau lưng lại xuất hiện nhiều khuôn mặt quen thuộc, thậm chí còn chưa kịp thấy rõ, chỉ nghe đám người cùng hô to: “Surprise!”

Lục Mạn Mạn sợ hết hồn, chờ khi thích ứng với ánh đèn rực rỡ, cô bất ngờ phát hiện, Trình Ngộ và Cố Chiết Phong, còn có A Hoành Lý Ngân Hách, đám người như là thần binh trên trời hạ xuống, đột ngột xuất hiện trước mặt cô.

“Các cậu… các cậu đi từ cánh cửa thần kỳ sao?” Lục Mạn Mạn kinh ngạc ôm ngực, khó có thể tin.

“Cậu xem như chúng tôi đi ra từ cánh cửa thần kỳ của Doraemon cũng được.”

Trình Ngộ cười tủm tỉm đi tới, chuẩn bị muốn ôm nha đầu này, lại không nghĩ đến, Lục Mạn Mạn bất chợt phấn khởi lên nói: “Vậy, Nguyên Tu cũng tới rồi!”

Cố Chiết Phong: “Ờ…Ai biết anh ấy xuyên đến chỗ nào.”

Lục Mạn Mạn nhìn quanh, không thấy bóng dáng người đàn ông quen thuộc, cô xoay người chạy ra ngoài, phấn khích lại kích động: “Nguyên Tu, anh ở chỗ nào vậy.”

Tay Trình Ngộ đang chuẩn bị ôm Lục Mạn Mạn lúng túng để xuống, nha đầu này, thật sự là quá trọng sắc khinh bạn rồi, không gặp lâu như vậy, trong đầu đều nghĩ đến Nguyên Tu, quá đáng! Thật quá đáng!

Quay đầu lại, thấy Cố Chiết Phong đang nhìn chằm chằm cô, muốn cười, nhưng chịu đựng.

Trình Ngộ khẽ ho một tiếng, trừng mắt: “Nhìn cái gì!”

Lý Ngân Hách vỗ bả vai Cố Chiết Phong: “Tình chị em plastic thông cảm đi.”

***

Rời xa party vũ hội huyên náo, gió mát lướt qua mặt hồ, mang theo mùi ẩm ướt, phất vào mặt cô.

Bên bờ, bóng người đàn ông thân thuộc cường tráng lại cao gầy, anh cố tình mặc bộ âu phục nhỏ bó người, mặt hồ trong veo lăn tăn gợn sóng phản chiếu bóng nước lên người anh.

Bên cạnh có một chú chó lớn ngồi xổm.

Người đàn ông cầm trong tay một bó hoa dại nhỏ màu trắng hái trên sườn núi, chỉnh lại cái nơ nhỏ ở cổ mình, sau đó lại chỉnh chỉnh cổ áo.

Lục Mạn Mạn bật cười, nói lớn về phía anh: “Đã rất đẹp rồi.”

Nghe được giọng của người con gái ấy, lúc này Nguyên Tu mới quay đầu lại, hoàn toàn không xấu hổ gì khi bị bắt gặp, anh thoải mái nghênh đón cô, thản nhiên nói: “Thật không, đẹp trai làm sao.”

“Đẹp trai em cũng…”

Mắt mũi đều đỏ đau xót.

Lục Mạn Mạn nhấc váy lên, chạy như điên về phía anh. Thấy Lục Mạn Mạn, Bé Cưng cực kỳ vui vẻ, vui mừng phấn khởi chạy về phía cô, kết quả Lục Mạn Mạn trực tiếp chạy lệch hướng với chú chó, mang theo một luồng gió, nhào vào lồng ngực của Nguyên Tu.

Bé Cưng quay đầu nhìn cô, cũng không ý thức được mình thật ra là con chó bị phớt lờ, nó vẫn thè lưỡi ra, cực kỳ vui vẻ mà lượn vòng quanh hai người.

Nguyên Tu thuận lợi bế cô lên, không để cho cô tốn chút sức nào vòng tay qua cổ anh. Đầu Lục Mạn Mạn đặt bên cổ anh, hít hít hơi, sau đó nhẹ nhàng thưởng thức.

“Thật sự là đã rất lâu rất lâu rất lâu không gặp mà.”

Ngắn ngủi mấy tháng, lại tựa như trôi qua mấy thế kỳ dài đằng đẳng vậy.

Nguyên Tu nâng cái mông nhỏ của cô, dùng chóp mũi cạ gò má cô: “Rất nhớ anh?”

“Cũng không phải rất nhớ.” Lục Mạn Mạn làm nũng nhìn anh: “Bình thường thôi.”

“Ồ, anh còn cho rằng người nào đó bởi vì tin có bão, mà đêm không thể say giấc, chẳng màng ăn uống, ngay cả dạ tiệc ven hồ cũng không vui vẻ.”

Lục Mạn Mạn hạnh phúc cười một tiếng: “Cho dù không có anh, em cũng rất vui vẻ đấy.”

“Vậy anh thật sự là khổng tước xòe đuôi rồi, cho rằng người nào đó nhớ nhung thành bệnh, nghe tin vì bão có thể phải nán lại mà điện thoại cũng sắp khóc.”

Cho nên sau khi anh cúp điện thoại, cả đêm đều không ngủ, quyết định rạng sáng đặt vé máy bay bay thẳng đến Tennese. Trước cơn bão đến, anh phải gặp cô gái của mình trước.

“Không thể tin được, giống như đang nằm mơ, đang bay vậy.”

Lục Mạn Mạn khẽ hôn lên đôi môi khô ráo của anh, Nguyên Tu giữ sau ót cô, đầu lưỡi thâm nhập vào, cạy hàm răng bướng bỉnh, hằn sâu nụ hôn ướt át này.

Môi của Lục Mạn Mạn cũng bị anh hôn đến sắp tê, anh mới buông lỏng cô, lấy răng cắn nhẹ coi như hồi cuối: “Thế này, còn bay sao?”

Lục Mạn Mạn choáng váng nói: “Còn tuyệt vời hơn bay.”

Đầu cũng choáng.

Nguyên Tu cười, đặt cô xuống, khẽ cao giọng: “Mặc dù hơi lỗi thời, nhưng mà…”

Anh tặng bó hoa dại nhỏ đặc biệt cho cô, Lục Mạn Mạn sợ hãi kêu một tiếng: “Anh hái ở đâu?”

“Ven đường, thế nào?”

Chân mày của Lục Mạn Mạn nhíu lại, giọng cũng run rẩy: “Đây là… hoa lan mà Louis tốn hơn một trăm ngàn đô mua về trồng, là quà mừng đại thọ tám mươi của ông Jonathan.”

Nguyên Tu: “…”

Lục Mạn Mạn: “Anh có lẽ sẽ bị đuổi đi.”

Nguyên Tu: “…”

Lục Mạn Mạn kéo kéo tay anh: “Đừng sợ, em bảo kê anh.”

***

Vì vậy vào lúc đêm khuya vắng người thích hợp làm chuyện xấu đó, Lục Mạn Mạn và Nguyên Tu lén lén lút lút đi tới vườn hoa nhỏ bên ngoài biệt thự ven hồ, dùng keo cao su siêu dính dán những đóa hoa lan đã gục xuống kia về lại ban đầu.

Nguyên Tu cảm thấy rất không có ý tứ: “Ông Jonathan mà biết, sẽ rất không vui.”

“Đương nhiên.” Lục Mạn Mạn thấp giọng: “Ông em rất thích mấy bụi hoa lan này, dày công trông nom gần nửa năm trông đến lúc bọn nó nở hoa.”

“…”

Nguyên Tu nắm tay đang cầm keo cao su của Lục Mạn Mạn: “Được rồi, đừng để dính.”

“Ừm.”

Ngày hôm sau, Nguyên Tu cầm bó hoa lan đã khô héo hoàn toàn kia, đến trước mặt ông Jonathan trung thực nói xin lỗi.

Ông Jonathan ngồi trước bàn, vẻ mặt lãnh đạm, mặc dù trên mặt có không ít nếp nhăn, nhưng da lại không bị nhão, trái lại mang theo cảm giác năm tháng bể dâu, tựa như đồ gỗ được chạm trổ lâu năm.

Ông ấy bình tĩnh, đầu ngón tay nhăn nheo lại thon gầy như móng diều hâu, nhưng xem ra lại rất có lực, câu được câu chăng, gõ mặt bàn, cầm trong tay bó hoa lan khô héo kia.

Alex cũng đổ mồ hôi thay con rể của ông: “Cái đó… Một đóa hoa thôi mà, không có gì ghê gớm, con nói Louis trồng cho ba một chậu mới.”

“Con lại trồng một chậu khác, ba đừng nóng giận.” Louis vội vàng đi tới, kéo Nguyên Tu ra phía sau mình: “Nhìn xem ba hù dọa đứa trẻ rồi, mặt cũng liệt rồi.”

Nguyên Tu: “…”

Lục Mạn Mạn: “Anh ấy là như vậy đấy.”

Nguyên Tu cúi người nói với ông nội Jonathan: “Ông ơi, thật xin lỗi.”

“Xin lỗi, hừ, một câu xin lỗi thì cây hoa lan này có thể sống lại sao.” Jonathan nghiêm mặt: “Đời này lão già không thích thứ khác, chỉ thích trồng hoa trồng cỏ, nó giống như con cái của tôi vậy, bây giờ cậu bẻ đầu con tôi, xin lỗi có tác dụng sao?”

Nguyên Tu lại cúi đầu xin lỗi lần nữa: “Thật sự thật sự xin lỗi ạ.”

Lục Mạn Mạn đau lòng vì bạn trai cô, vội vàng đứng ra bao che: “Ông nội, cái gì mà bẻ đầu chứ, con của ông không phải đang yên lành ở đây sao.”

Cô nháy mắt với Alex.

Alex hiểu ý, lập tức ôm cổ ôi ôi vài tiếng: “Ba, ba đừng nói lung tung thế chứ, ôi đau cổ.”

“Thật sự xem tiểu tử này là báu vật đúng không, một hai ba người đều bảo vệ, hừ, ghét bỏ bộ xương già vô dụng này chứ gì, hoa bị người ta hái cũng không được đau lòng.”

Bà Jonathan mang tạp dề bưng bánh cupcake mới nướng thơm ngát từ phòng bếp ra, kéo Nguyên Tu đến bên cạnh bàn: “Đứa trẻ ngoan tới nếm bánh cupcake bà làm đi, không cần để ý đến ông ấy, tính cách ngang ngược như con lừa.”

“Hừ, tính cách tôi ngang ngược như con lừa, một đám các người đều ức hiếp tôi!”

Nguyên Tu bất an ngồi xuống lại đứng lên: “Ông Jonathan, con sẵn lòng bồi thường giá gốc.”

“Đây là chuyện tiền nong sao?”

“Vậy… ông Jonathan nói phải làm thế nào, đều có thể.”

Nguyễn Tu dù thế nào cũng muốn làm bộ dạng của một đứa con rể ngoan, ngay cả Lục Mạn Mạn cũng nghiêng đầu nhìn anh, chưa bao giờ thấy anh có lúc ngoan ngoãn nghe lời như vậy!

“Thật sự cái gì cũng được?”

“Vâng, là cháu đã làm sai, phải trả giá thật lớn.”

Lục Mạn Mạn im lặng cầm bánh cupcake lên, thoải mái cắn một miếng.

Được, anh ra vẻ, tiếp tục ra vẻ.

Ông Jonathan buông cái tẩu xuống: “Nếu đã như vậy, thì ở lại trang trại làm việc giúp ông, mỗi ngày lên núi chăn cừu, buổi tối trở lại đánh cờ với ông, đợi tâm tình ông tốt, thì để cháu đi.”

Nguyên Tu còn chưa lên tiếng, Lục Mạn Mạn đã hét ầm lên trước: “Như vậy sao được! Nguyên Tu còn phải học bài!”

Ông Jonathan thở phì phò nói: “Nó phải học bài, vậy… vậy hoa lan của ông cứ như vậy mà bị bẻ đầu à.”

Nguyên Tu trầm mặc một lát, cuối cùng nói: “Chuyện này, cháu cần thương lượng với cha cháu, bởi vì trước kia đã có giao hẹn với ông ấy, cho nên phải trưng cầu sự đồng ý của ông ấy, nếu như được sự đồng ý, cháu sẵn lòng ở lại, vì hành động của mình mà trả giá thật lớn.”

Lục Mạn Mạn thấy Nguyên Tu cầm điện thoại lên, mới biết anh không có nói đùa, cũng không phải ra vẻ ngoan ngoãn, anh thật sự đi ra ngoài gọi điện thoại.

Lục Mạn Mạn nóng nảy, đang muốn đuổi theo, thì bà Jonathan lại kéo cô lại: “Mạn Mạn, cùng bà ra vườn hoa.”

Bà Jonathan kéo Lục Mạn Mạn đi tới vườn hoa không người, Lục Mạn Mạn vội vàng nói: “Không được đâu bà nội, Nguyên Tu vừa mới qua cuộc kiểm tra, anh ấy phải học bài, chơi cờ cái gì chứ, vừa nãy không phải là bà còn giúp anh ấy sao, bà khuyên ông nội đi.”

Ai ngờ bà Jonathan thở dài một tiếng: “Ông nội cháu còn chưa nói bảo cậu ta làm bao lâu, ông ấy ăn nói sắc bén nhưng tâm địa mềm mỏng, cũng chỉ làm hai ngày thôi, thử thách tính nết của cậu nhóc này.”

Lục Mạn Mạn thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà lại nói: “Vậy… lỡ như, lỡ như ông nội giữ anh ấy lại cả đời.”

Bà Jonathan biết, nha đầu này thật sự là thích cậu nhóc kia, lo nghĩ cho cậu ta khắp nơi, bà thở dài một tiếng: “Không có cả đời gì hết, trang trại của chúng ta rất nhanh có thể phải chuyển ra ngoài, cho nên không cần lo lắng, sẽ không làm lỡ bài vở của cậu nhóc đó.”

“Chuyển… chuyển ra ngoài?” Lục Mạn Mạn há to miệng, phải biết trang trại này là tâm huyết cả đời của vợ chồng Jonathan.

Bà Jonathan nói cho Lục Mạn Mạn, gần đây trang trại gặp chút chuyện phiền toái, vốn xoay vòng xảy ra vấn đề, cho nên phải nghĩ biện pháp kiếm chút thu nhập thêm, giảm bớt nguy cơ.

Bởi vì các tập đoàn tài phiệt địa phương rất vừa ý quang cảnh đẹp đẽ của trang trại, muốn thu mua trang trại để xây dựng câu lạc bộ giải trí và sân golf cao cấp.

Vợ chồng Jonathan dĩ nhiên không muốn trang trại mình khổ tâm làm cả đời cứ như vậy mà sang tay người khác, huống chi còn hàng trăm nông nhân cũng trông cậy vào cái trang trại này để nuôi gia đình sống qua ngày.

Nhưng tiếc rằng các tập đoàn tài phiệt lại rêu rao các khoản vay ngân hàng và khoản thâm hụt tài chính của vợ chồng Jonathan những năm nay, liên kết với ngân hàng ép bọn họ lấy trang trại thế chấp sang tay.

Lần này Louis trở về, chủ yếu cũng là vì giúp cha mẹ giải quyết khủng hoảng tài chính, nhìn xem có biện pháp cứu vãn trang trại hay không. Nhưng mà sau khi ông xem qua tài liệu, cũng nói hy vong thật sự rất mong manh, nếu như không có biện pháp nào, thì chỉ có thể bán lại trang trại, sau đó đón cha mẹ của Alex về Manhattan sống cùng nhau, an hưởng tuổi già.

Sau khi Lục Mạn Mạn biết được đầu đuôi, đầu tiên thở phào vì Nguyên Tu, nhưng bây giờ bất kể như thế nào cũng không vui mừng nổi.

Nơi này chính là trang trại mà Alex lớn lên từ bé, là tâm huyết cả đời của vợ chồng Jonathan, cũng là nơi thư giãn yêu thích nhất của dân trong thị trấn nhỏ. Lục Mạn Mạn không hy vọng nơi này xây thành sân golf hay câu lạc bộ cao cấp gì trong tương lai.

Không nghi ngờ gì nữa, trong điện thoại Nguyên Tu bị ông cụ nhà mình hung dữ khiển trách một trận, nói anh lớn như vậy còn gây họa gây chuyện khắp nơi, không thể làm cho ông ấy yên tâm.

Đối với sự tức giận của cha, Nguyên Tu hoàn toàn chấp nhận, không có cãi lại.

Mặc dù trong điện thoại, Nguyên Diễn Chi bảo chính anh tự kiểm điểm cẩn thận, mấy ngày nay biểu hiện tốt một chút, tranh thủ sự lượng thứ của ông nhà. Nhưng mà sau khi cúp điện thoại, ông vẫn lập tức gọi trợ lý, điều tra chuyện của trang trại.

Ở lại làm việc không có vấn đề gì lớn, chín mươi chín phần trăm là thông gia muốn thử thách con trai nhà mình, không thể nào muốn để lỡ sự nghiệp học tập của con trai được, nhưng mà nếu Nguyên Diễn Chi hiểu rõ thông tin đối phương, thừa cơ hội này, điều tra lai lịch của thông gia cũng tốt.

Nguyên Tu chỉ nói cho ông, bản thân có bạn gái, lần này đi ra nước ngoài gặp phụ huynh của cô bé đó, sau đó nửa câu cũng không chịu tiết lộ, phòng cha giống như phòng cướp vậy.

Trong lòng Nguyên Diễn Chi hiếu kỳ đến mức giống như có con mèo nhỏ cào, nhưng hình tượng cao lãnh đã được dựng lên, ông tuyệt đối không thể làm sụp hình tượng người sắt thép, chỉ có thể kìm nén, vất vả lắm con trai nhà mình mới nói lỡ miệng, ông đâu có thể bỏ qua.

Làm ăn, còn phải biết người biết ta, huống chi là chung thân đại sự của con trai ông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play