"Để em đến giúp anh." Bạc Kha Nhiễm để đồ ăn vặt ở một bên rồi đi qua.
Thẩm Dữ đang rửa rau, anh sợ nước bắn lên người cô, liền để cô đứng sau mình.
"Không có việc gì, anh tự mình làm được, em đi ra ngoài xem TV đi."
Bạc Kha Nhiễm đứng sau nhìn tấm lưng rộng lớn rắn chắc của anh.
Ma xui quỷ khiến thế nào cô nhích lại gần anh, dán mặt lên tấm lưng của anh, hai tay gắt gao ôm lấy eo anh, hai bàn tay nắm chặt trước cơ bụng rắn chắc của anh.
Cảm nhận được hơi thở của anh, cô hơi hơi nhắm mắt lại, chỉ cần dựa vào anh, cô đều cảm thấy vô cùng yên tâm, nhẹ nhàng mà bình thản.
"Chính là em muốn cùng anh làm." Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng trả lời anh.
Thẩm Dữ cúi đầu nhìn hai bàn tay nhỏ trắng nõn đang nắm trước bụng mình, theo bản năng muốn cầm lấy, nhưng lại đột nhiên phát hiện tay mình đang ướt.
"Để anh lấy cho em một cái tạp dề, đừng để quần áo bị bẩn."
"Vâng." Bạc Kha Nhiễm dán trên lưng anh gật đầu.
Thẩm Dữ lấy từ bên trong ngăn tủ bếp một cái tạp dề màu đen, anh đem tạp dề ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Bạc Kha Nhiễm, đôi tay thon dài kéo nhẹ tạp dề, ở sau thắt lưng cô buộc thành hình một cái nơ bướm.
"Xong rồi."
"Hiện tại em có thể giúp anh làm gì?" Bạc Kha Nhiễm chống tay lên thành bếp, nghiêng đầu hỏi anh.
Thẩm Dữ nhìn thoáng qua bó rau chân vịt đang đặt bên cạnh.
"Em giúp anh nhặt rau chân vịt đi."
Bạc Kha Nhiễm gật đầu, "vâng."
Bạc Kha Nhiễm xoay người sang chỗ khác lấy túi thực phẩm, đem rau chân vịt đặt trên bàn bếp.
Cô nhặt rau chân vịt để một bên, tiện cho Thẩm Dữ lấy.
Thẩm Dữ ghé mắt nhìn qua thấy Bạc Kha Nhiễm đang nghiêm túc nhặt rau.
Cô cúi đầu, hàng lông mi dày phía mi mắt hơi rũ xuống vô cùng đẹp.
Rau chân vịt xanh mơn mởn để trong tay cô càng làm nổi bật bàn tay trắng nõn của cô.
Cô cúi đầu, tóc có chút rối, vài sợi tóc vướng ngay trên mặt cô.
Thấy vậy, Thẩm Dữ lấy khăn lông lau khô tay, sau đó vươn tay vén tóc trên má cô ra sau, lộ ra vành tai nhỏ trắng nõn.
Tóc hai bên đều bị vén ra sau tai, Bạc Kha Nhiễm nhìn anh cười cười, tiếp tục công việc nhặt rau chân vịt.
Bạc Kha Nhiễm cho rau đã nhặt xong bỏ vào bồn nước, vừa mới chuẩn bị rửa rau liền nghe thấy Thẩm Dữ nói.
"Nhiễm Nhiễm, em lấy cho anh quả trứng gà."
"Vâng."
Bạc Kha Nhiễm vừa buông rau chân vịt xuống để đi lấy trứng gà, Thẩm Dữ liền đem rau chân vịt rửa sạch sẽ đặt trên thớt.
Chờ mang trứng gà đến, rau chân vịt cũng đã rửa xong.
Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua tôm đang ngâm trong bát.
"Để em vớt tôm ra."
Nói xong Bạc Kha Nhiễm duỗi tay chuẩn bị vớt tôm đã rã đông đá.
Tay còn chưa đụng tới mặt nước, liền bị Thẩm Dữ ngăn lại, anh cầm lấy tay cô.
"Nước quá lạnh."
Nước vốn đã lạnh, mà tôm còn được đông đá, sau khi ngâm nước càng lạnh hơn.
Bạc Kha Nhiễm nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, trong lòng có một loại cảm xúc cảm động cấp ngập tràn.
"Kế tiếp, em không cần làm gì nữa, em đứng đây xem anh nấu cơm là được rồi."
Thẩm Dữ sủng nịch nhéo nhéo tay cô chỉ chỉ.
"Vâng."
Thẩm Dữ cười cười, buông tay cô ta, sau đó bắt đầu bật bếp nấu cơm.
Trong lúc chờ bếp nóng, anh thuận tiện thái luôn hành gừng tỏi.
Nhiệt độ vừa đủ, liền bỏ hành gừng tỏi vào bắt đầu xào nấu.
Trong không khí tràn ngập mùi hành gừng tỏi.
Tiếp theo anh đem rau chân vịt bỏ vào trong nồi, thuần thục xào.
Chờ rau chín, liền đem rau chân vịt bỏ ra đĩa.
Bạc Kha Nhiễm cứ như vậy dựa vào cửa phòng bếp, nhìn Thẩm Dữ ở trong phòng bếp bận việc hơn nửa giờ.
"Để em bưng thức ăn."
"Được."
Bạc Kha Nhiễm bê đồ ăn trên kệ bếp đến trên bàn cơm, cũng thuận tiện chuẩn bị luôn bát đũa ăn cơm.
Cô ngồi bên bàn ăn nhìn Thẩm Dữ bưng canh lại đây.
"Cơm đã xong rồi ạ?."
"Đương nhiên."
Anh ngồi xuống đối diện, cô liền đưa một đôi đũa cho anh.
Không tính bữa sáng lần đó, đây là lần đầy tiên cô ăn cơm Thẩm Dữ nấu.
Món đầu tiên cô ăn chính là tôm sốt chua ngọt.
Thịt tôm chắc quá mềm, cũng với nước sốt chua ngọt đậm đà như tan ra trong miệng.
"Ăn thật ngon."
Thẩm Dữ nhìn ngón tay trắng nõn của cô dính nước sốt, vì thế buông chén đũa trong tay, lấy một tờ giấy ướt lau tay cô.
Bạc Kha Nhiễm muốn tự mình lâu, lại không ngờ Thẩm Dữ cầm tay cổ tay cô, cẩn thận lau giúp cô từng ngón tay một
Bạc Kha Nhiễm tức khắc liền cảm động.
Cô cảm thấy, Thẩm Dữ cực kỳ chiều cô.
Cô nhớ tới một câu.
Muốn xem một cô gái có thật sự tìm được người chồng tốt hay không, vậy hãy xem người đàn ông đó đã trưởng thành chưa hay vẫn là trẻ con.
Thẩm Dữ hơn cô bảy tuổi mà thôi, mà anh lại đem cô chiều như cô là con gái anh.
"Thẩm Dữ, anh đừng tốt với em như vậy......" Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng nói.
Thẩm Dữ khó hiểu ngẩng đầu nhìn cô.
Bạc Kha Nhiễm quay đầu đi chỗ khác.
"Em cảm thấy anh đối với em tốt quá, em sợ có một ngày em sẽ cậy sủng mà kiêu."