Kết thúc buổi tiệc, đã hơn 11 giờ đêm.

Một đám người đứng trước cửa khách sạn hàn huyên.

Nguyễn Lệ nhìn thoáng qua Thẩm Dữ đang bị Vương Lượng giữ chặt, xoay người nói với Bạc Kha Nhiễm.

"Chúng ta đến bãi bãi đỗ xe chờ anh ta đi."

Bạc Kha Nhiễm gật gật đầu.

Chờ ở chỗ này lát nữa lên xe không tốt lắm.

"Lão Thẩm, bằng không chúng ta lại đi tiếp trận thứ hai?" Vương Lượng đập tay lên vai Thẩm Dữ nói.

Thẩm Dữ nghiêng đầu nhìn thoáng qua bàn tay của Vương Lương đang đặt trên vai mình, sau đó gỡ tay của ông xuống.

Vương Lượng nhìn tay mình đang lơ lửng giữa không trung, cũng không ngại, dù sao tính tình người này ông đã biết rõ, cậu ta không đem tay ông bỏ xuống mới là chuyện không bình thường.

"Các ông đi đi, tôi không đi."

"Thật vất vả công tác mới kết thúc, mấy người chúng ta tìm một chỗ uống vài chén."

"Lão Vương, có phải ông đã quên lúc trước chị dâu nói gì sao, ông đã đáp ứng chị dâu là sẽ về sớm."

Lúc này, Dương Cánh đứng cạnh mở miệng nói.

Vương Lượng nghe xong liền sửng sốt.

Sao ông lại quên mất chuyện này chứ?

Ông nghĩ nghĩ, do dự một lát, lúc này mới nói.

"Vậy thôi, hôm nay bỏ đi, lần sau chúng ta lại uống tiếp."

Thẩm Dữ gật đầu, "Có thể."

Tiễn Vương Lượng lên xe xong, Dương Cánh cũng không có lưu lại lâu, hàn huyên với Thẩm Dữ một lúc xong cũng rời đi.

Sau khi bọn họ đều đi hết, lúc này Thẩm Dữ mới xoay người đi về phía bãi đỗ xe.

Bạc Kha Nhiễm ở trong xe nhìn thấy Thẩm Dữ đang lại gần, cô chủ động mở cửa kính xe, thò tay ra ngoài vẫy vẫy tay gọi anh.

Nhìn Bạc Kha Nhiễm vừa mỉm cười vừa vẫy tay gọi mình, Thẩm Dữ mỉm cười rảo nhanh chân, rất nhanh liền đi đến bên cạnh xe bảo mẫu của Bạc Kha Nhiễm.

"Anh đưa chìa khóa xe cho Lệ tỷ, anh uống rượu không thể tự lái xe, Lệ tỷ giúp anh lái xe về, chúng ta về cùng nhau." Bạc Kha Nhiễm ghé vào cửa sổ xe nhìn Thẩm Dữ nói.

Nhìn cô nghiêm túc nói chuyện, trong lòng Thẩm Dữ tức khắc dâng lên một dòng nước ấm, toàn bộ lồng ngực đều là ấm áp.

"Được." Anh từ trong túi lấy ra chìa khóa xe, đưa cho Nguyễn Lệ bên cạnh.

"Phiền toái Lệ tỷ"

Nguyễn Lệ khoát tay nói, "Không phiền toái không phiền toái, Thẩm Đạo anh mau lên xe đi."

Thẩm Dữ gật đầu, sau đó lên xe bảo mẫu của Bạc Kha Nhiễm.

"A Miên, đi thôi." Bạc Kha Nhiễm nói với A Miên đang ngồi phía trước.

"Vâng."

Thẩm Dữ ngồi xuống bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, Bạc Kha Nhiễm theo thói quen dựa vào người anh, Thẩm Dữ giang hai tay ôm lấy bả vai cô.

Bạc Kha Nhiễm dựa đầu trên vai Thẩm Dữ.

"Mệt lắm sao?"

"Vẫn chịu được ạ."

"Nếu không em ngủ một chút đi, lát tới anh gọi em."

Bạc Kha Nhiễm lắc đầu, "Không cần ạ, cũng không xa, đi một đoạn là đến."

Thẩm Dữ cười xoa xoa tóc cô, trong ánh mắt nhìn cô đều mang theo ôn thu sủng nịnh.

A Miên từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua hai người đang dựa vào nhau.

Tuy rằng trong khoảng thời gian này, cô đã ăn vô số cẩu lương, nhưng mỗi lần nhìn hai người bọn họ, cô vẫn không nhịn được cảm giác kinh ngạc.

Hai người bọn họ càng nhìn càng xứng đôi, càng nhìn càng thấy cảnh đẹp ý vui.

Vốn dĩ các cô đều cho rằng Thẩm Dữ là người cao cao tại thượng, trên người là bộ dáng không dính khói lửa nhân gian, nhưng mà hiện tại các cô đã biết mình nhầm rồi.

Trước mặt tình yêu, mọi người chỉ là tục nhân mà thôi.

Thẩm Dữ cũng không ngoại lệ.

Chỉ là phải xem người đó là ai, khiến bản thân cam tâm tình nguyện biến thành một tục nhân.

Tựa như Thẩm Dữ gặp gỡ Kha Nhiễm.

Trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp chính là hình dung thích hợp nhất về hai người.

================

A Miên đưa bọn họ đến gara khách sạn, bọn họ mới vừa xuống xe, Nguyễn Lệ cũng lái xe Thẩm Dữ tới nơi.

Nguyễn Lệ đem chìa khóa xe trả lại Thẩm Dữ.

"Hai người mau đi lên đi, chúng ta cũng chuẩn bị đi đây"

Bạc Kha Nhiễm, "Vậy mọi người trên đường đi chậm một chút."

"Được, chị đã biết, em trở về nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì chúng ta liên hệ qua điện thoại."

"Vâng."

Thẩm Dữ nắm tay Bạc Kha Nhiễm, hai người cùng nhau đi về phía thang máy..

"Đúng rồi, em muốn hỏi anh một chuyện." Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Dữ.

Thẩm Dữ cúi đầu nhìn cô, "Chuyện gì?"

Bạc Kha Nhiễm nhấp nhấp miệng, nói: "Ngay từ đầu Kỷ Thơ Kỳ mời rượu anh, anh thật sự không biết cô ta sao?"

"Anh biết."

"Sao?"

"Toàn bộ diễn viên trong đoàn phim anh đều biết rõ."

"Vậy anh......"

"Biết rõ các diễn viên, là nghĩa vụ của đạo diễn, nhưng đến mức chỉ bảo hay quan tâm gì đó căn bản đều không có, muốn khiến người khác hiểu nhầm anh là chuyện tuyệt đối không có khả năng, cô ta tìm nhầm người rồi."

"Huống chi anh là người đã có gia đình."

Câu đã có gia đình của Thẩm Dữ khiến Bạc Kha Nhiễm tức khắc cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Cửa thang máy mở, Thẩm Dữ kéo cô đi vào.

"Nhìn không ra, vậy mà Thẩm Đạo có thể hư như vậy."

Thẩm Dữ nhướng mày, "Anh còn có thể tệ hơn, em có muốn thử không?"

Bạc Kha Nhiễm sửng sốt hai giây, mặt ửng đỏ.

"Anh thật phiền." Cô duỗi tay chọc chọc lòng bàn tay anh.

Cảm giác tê dại trong lòng bàn tay tràn ra.

Nhìn gò má cô ửng đỏ, đôi mắt Thẩm Dữ không khỏi trầm vài phần.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, Bạc Kha Nhiễm muốn ngẩng đầu nhìn anh một chút.

Đầu vừa mới nâng lên, còn chưa kịp nhìn thấy anh, đôi môi liền bị một đôi môi ấm áp bao phủ, tầm mắt chỉ còn màu mảnh xám xịt.

"Thẩm...... Ngô......"

Lời còn chưa nói xong đã bị Thẩm Dữ nuốt vào trong bụng.

Môi anh mềm mại dán sát môi cô, tinh tế cọ xát, cắn mút, trong miệng anh còn phảng phất mùi hương rượu vang.

Anh ôn nhu hôn cô, giống như đang che chở trân bảo trong lòng mình.

Lồng ngực Bạc Kha Nhiễm tê dại, anh hôn như vậy khiến cô dễ dàng đánh mất lý trí, nhưng cô vẫn còn một chút ý thức, vươn tay đẩy anh ra.

Cô vừa thở vừa nói.

"Không cần...... Này...... Có camera......"

Cô còn không kịp nói xong, một trận hôn khác lại ập xuống, Thẩm Dữ buông đôi tay để trên đôi mắt cô, vòng ra sau ót, đầu lưỡi dùng sức thâm nhập vào khoang miệng ấm áp của cô.

Cô cảm giác mình bị anh ôm sang một hướng khác, anh đưa lưng về phía camera, đem cô bảo hộ dưới thân mình.

Đầu lưỡi đụng vào nhau khiến cô giống như bị điện giật, trong nháy mắt cả người hoàn toàn tê mỏi, tây chân bủn rủn vô lực.

Bạc Kha Nhiễm hoảng loạn nhéo chặt áo trước ngực Thẩm Dữ, nâng đầu để anh hôn.

"Đinh ——"

Thang máy vang lên.

Cùng lúc đó, Thẩm Dữ cũng rời khỏi môi cô

Một tay giữ chặt ót cô, đem cô núp vào trong ngực mình, gò má cô ửng đỏ dán trong lồng ngực anh.

Cô đỏ mặt, bị anh ôm đi ra thang máy.

"Tích tích tích tích ——"

Là âm thanh anh bấm mật mã mở cửa.

Vừa vào cửa, đèn cũng chưa bật, cửa sau lưng vừa đóng lại, Thẩm Dữ liền đặt cả người cô dán lên tường, hơi thở mát lạnh trên người anh cường hãn xâm nhập cơ thể cô.

Đang ở trong bóng tối, thính giác con người sẽ vô cùng mẫn cảm.

Bị anh áp chế trong góc tường nhỏ hẹp, cô nghe được tiếng tim anh đang đập.

"Thình thịch thình thịch "

Tim đập vang lên trống nổi, mỗi một tiếng như đánh vào trong lòng cô.

Mà chính trái tim phảng phất muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không chịu khống chế của bản thân.

Khi đôi mắt đã thích ứng được bóng tối, cô dường như có thể thấy rõ xung quanh.

Đương nhiên cũng bao gồm cả anh.

"Thẩm Dữ......"

"Anh đây."

Anh ôn nhu đáp lại cô.

Giây tiếp theo, cô đã nhận ra hơi thở ấm áp của anh.

Bờ môi anh dán lên cổ cô.

Hai chân Bạc Kha Nhiễm lập tức mềm nhũn, cũng may anh đúng lúc ôm lấy vòng eo cô.

Bên tai truyền đến tiếng cười khe khẽ.

Giọng nói có chút khàn khàn, nhưng lại vô cùng dễ nghe.

"Không có tiền đồ.""

Không có tiền đồ?

Bạc Kha Nhiễm cảm giác anh duỗi tay nhần nhấn vào má mình.

Giây tiếp theo, đôi mắt lại một lần nữa bị bàn tay lớn che phủ.

"Lạch cạch.""

Đèn sáng.

Cô từ khe hở ngón tay anh nhìn thấy được ánh sáng.

Hai giây qua đi, lúc này anh mới bỏ tay ra, mà lúc này đôi mắt cô đã hoàn toàn có thể thích ứng được với ánh sáng.

Anh buông bàn tay xuống, cô liền khẽ cười nhìn anh.

Bạc Kha Nhiễm đột nhiên cười, cô nhón mũi chân, cánh tay ôm lấy cổ anh, môi dán lên vành tai anh, cố tình nhẹ giọng hỏi.

"Em muốn tắm, anh có muốn giúp em tắm..."

Lời này của cô còn chưa nói hết, đã thành công khiến cả người Thẩm Dữ cứng đờ, nụ cười trên miệng cũng cứng lại rồi.

Thấy mục đích của mình đã đạt được, Bạc Kha Nhiễm dứt khoát buông lỏng bàn tay đang đặt trên cổ anh.

Không chờ anh phản ứng lại, cô cười cười đem lời nói vừa rồi của anh trả lại cho anh.

"Không có tiền đồ.""

Nói xong, cô dùng đôi mắt trong sáng như nước liếc anh một cái, sau đó đắc ý xoay người đi về phòng ngủ.

Cô quay đi quá nhanh, cho nên căn bản cô không có nhìn thấy lúc cô nói xong câu không có tiền đồ, trong nháy mắt đôi mắt Thẩm Dữ liền biến hóa.

Giống như kìm nén lắng đọng quá lâu trong nháy mắt hoàn toàn bị đánh vỡ, sâu thẳm đáng sợ.

Mà lúc này Bạc Kha Nhiễm còn chưa ý thức được hoàn cảnh nguy hiểm của bản thân, vẫn còn đang đắc ý dạt dào vì đùa giỡn Thẩm Dữ.

Thẩm Dữ nhìn bóng dáng cô mảnh khảnh thanh tú, giây tiếp theo, anh im lắng lại gần cô.

"A!"

Bạc Kha Nhiễm thét kinh hãi.

Cánh tay cô bị kéo lại, hai giây sau, cả người bị khiêng lên.

Mà người đang khiêng cô không phải ai khác, chính là người vừa bị cô đùa giỡn.

Hai chân không thể chấm đất, bụng nhỏ đặt trên đầu vai rắn chắc của anh, nửa người trên đều lảo đảo phía sau lưng anh, Bạc Kha Nhiễm chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, đặc biệt không thoải mái, cô duỗi tay vỗ vào lưng Thẩm Dữ.

"Anh mau để em xuống."

Thẩm Dữ ấn chặt hai chân cô, cười lạnh một tiếng.

"Không thể thừa nhận."

Bạc Kha Nhiễm, "???"

"Không có tiền đồ sao, anh cảm thấy phải giáo huấn em một chút cho em biết không có tiền đồ là như thế nào, em thật đúng là cái gì cũng dám nói."

==========

Chanh: tuần sau tôi đi du lịch 5 ngày mấy cô ạ, nên chương mới để dành sau nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play