Chỉ vài giờ ngắn ngủi, thương đội cuối cùng đã đến hoàng đô, vòng theo đường xá ngõ ngách thẳng tới Thương gia phủ viện trước cửa.

Trên đường, Phi Dương có chút thưởng thức, cái hoàng đô này khá giàu có ra phết. Thậm chí, so với đại quốc đế đô không kém bao xa, đủ thấy rằng cái tiểu quốc này chính là giàu có. Ăn lạm phát đúng là nhiều vô số kể.

Bước chân một cái ra kiệu, đập thẳng vào mặt Phi Dương liền là tấm bảng Thương Gia vàng soi lộng lẫy, mạ vàng hoàn chỉnh. Hẳn là cái Thương Gia này địa vị cực cao ở đây đi. Không chỉ như vậy đâu, từ thần thức tản ra bên ngoài, Phi Dương cũng còn kinh ngạc bởi cái diện tích mấy vạn mét vuông đất trải rộng của Thương Gia.

Thủ vệ, thủ hộ nhi nhít như kiến, giàu nứt tường đổ vách. Hiển nhiên, Phi Dương nghĩ như vậy cũng đúng, Thương Gia là thương nghiệp buôn bán, giàu có chính là vốn liếng của họ, gần như là một đại lý nổi tiếng đi.

Bên cạnh hắn, tiểu thư Thương Lan cũng xuống xe, sắc mặt có chút khẩn trương vội vàng, không biết là bị cái gì tác động đến đây.

Phi Dương thắc mắc cũng vô ích, việc người ta, liên quan gì đến hắn có phận sự ở đây. Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, một tên hộ vệ tiến lại gần Thương Lan tiểu thư thủ thỉ vài câu.

Chỉ là, nghe xong vài câu này mà thôi, sắc mặt nàng vô cùng tái nhợt, tựa như con cương thi ý. Nàng ngượng cười quay lại nói: "Mọi người theo ta đi vào đi".

Theo câu nói của nàng, đoàn người không nhanh không chậm đi vào bên trong. Nối đuôi không ngừng, qua đình đài, phủ đệ ao đầm quanh co lằng nhằng di chuyển.

Đi đến nửa canh giờ, Phi Dương mới thấy con mẹ là cái gì chóng mặt, hắn còn không nhớ rõ đường quay lại đây. Có khi bay lên cao nhìn xuống thì thật có thể tìm thấy đường ra.

Đi qua một bước từng treo chữ nội viện lúc, thì cuối cùng cũng đến tận nơi. Vừa vào đến trong, cả đoàn đội đã vào đến phòng tiếp khách gia môn.

"Sư muội a, muội tốt lắm, muội để đạo phỉ cướp mất cái xe hàng quý giá đó. Muội có biết bức tượng đó vô giá không hả. Tùy Hoàng cần nó vậy mà bây giờ mất rồi, ta đi đâu để làm một cái thứ hai đây".

Vừa bước vào gia môn cửa vào, cả đoàn người liền bị một giọng nói nam tử gắt gỏng chửi rủa, mang đầy nổi giận âm thanh.

Cái kia giọng nói chính là một nam tử ngồi trên chiếc ghế một góc gia môn, màu cao mắt sắc, khuôn mặt điềm đạm, cặp mắt sôi trào, bàn tay chỉ thẳng. Ngồi đấy trong đám người công tử ca, ăn mặc xa hoa, hắn chính là anh trai Thương Lan, Thương Dụ.

(Đây chính là một cái gia tộc lộn xộn, vì người thừa kế giẫm đạp lên nhau, vì người thừa kế anh em bất hòa.)

Thương Lan hầm hừ giận mắng: "Hừ, đại ca, ta mắc tội ta chịu tội, gia chủ mới có quyền phán ta, ngươi lấy đâu ra tư cách".

"Không phải nói nhiều, ngươi chết chắc. Gia chủ, hắn không thèm quản nữa". Ngồi bên cạnh Thương Dụ, muội muội Thương Lan, Thương Huyền gằn giọng.

Một bên khác, đám người lạ mặt cũng nhao nhao phụ họa, mỗi người một câu, mang đầy sát ý phóng ra.

"Đúng, đúng hôm nay ngươi phải chết, dám làm mất đồ của hoàng thượng. Mạng ngươi liềm là đã không giữ nổi".

"Ta không cần biết hôm nay ngươi dùng cách nào, nha đầu ngươi phải chết".

"Ta, nhị hoàng tử tuyên cáo. Không chỉ ngươi, mà cả đoàn đội của ngươi đều phải chết, không thể giữ lại người nào.".

.....

Trước của gia môn, kèm theo lời chửi rủa, cả đám hộ vệ lao đi vào, vây chặt cửa đi ra của đám người, ai nấy cũng đều hung thần áp sát. Khí tức khủng bố lan tỏa vào trong.

Sát khí nồng nặc này không khỏi khiến cả đoàn người biến sắc. Đến cả Thương Lan nước mắt cũng chảy đầm đìa, hối hận cực sâu.

Phi Dương bên trong thật lắc đầu, mẹ nó, không giết người, người tự đưa mạng đến. Tốt, ca hôm nay lại có cơ hội đại khái sát giới lần nữa rồi.

"Hahahaa, bây giờ biết hối hận chưa con, quỳ gối liếm giày ta cái đi". Thương Huyền nhếch cái miệng dài ra, nhe răng cười.

Lời nàng vừa nói xong, thân ảnh Phi Dương khẽ động, thoắt cái xuất hiện ở trước mặt nàng. Ngọn lửa xanh bốc cháy mà ra, một quyền đấm thẳng.

Ầm!

"A",...

Một quyền siêu nhanh, thoắt cái vài giây, nàng này hét lên thảm thiết, cả người như cái kính thủy tinh vỡ nát, huyết nhục văng tung tóe, tưới máu đầy người đám công tử ca.

"Máu, máu a...".

"Giết, giết, tên hạ nhân này thật giảm giết".

"Người đâu, còn đứng đấy làm gì. Tiến lên, giết hết bọn hắn cho ta".

Đám này chục người, có nam, có nữ hò hét ầm ĩ. Bọn này mẹ nó sợ, giật mình, má, chưa kịp làm gì dĩ nhiên một người đã chết.

Thoạt âm vừa dứt, đám binh lính đổ bộ vào xối xả, vũ khí, đao, kiếm rút ra. Vũ kỹ bật hết lên bắt đầu màn tiệc giết chóc.

Bên quân của Thương Lan tất nhiên là quá yếu thế rồi. Chỉ có hợp lại, gia sức chống cự giằng co với bên kia mà thôi.

Còn về Phi Dương, hắn không thèm quan tâm đám người Thương Lan, hắn không phải bảo kê mà đi ra bảo vệ người khác, không giết họ là đã nhân tình lắm rồi. Hắn không nợ người ta cái ân tình gì, việc gì phải giúp.

Được tiền sao, không, chả được gì. Hắn tham gia chém giết vì kinh nghiệm thôi a. Không dừng lại ở đấy, tốc độ Phi Dương lần nữa tăng lên tiến về đám ăn mặc phú quý mà tiến.

Tất nhiên, hành động của hắn, đám hộ vệ cũng chú ý, rất nhiều người chạy ra bao bọc thành tường thành bảo vệ đám công tử ca này. Trong đây có hoàng tử, mấy con em thế gia đến xem kịch vui a, xảy ra chuyện, họ có 10 cái mạng cũng không gánh nổi.

Nhưng trước Phi Dương thì, đ-t mẹ vô dụng. Lại gần một cái, Tử Phủ từ hộp bay vào tay, Phi Dương một rìu quét ngang tới.

Phanh!

"A", "A", "A", "A", "A",...

Liên tục hét thảm vang rội, cả đám binh lính rẻ rách, chỉ Võ Hoàng đỉnh phong dưới một rìu của Phi Dương bị phang thành thịt nát, huyết tẩy đại địa.

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Hoàng đỉnh phong, kinh nghiệm thu được 500,000 điểm."

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Hoàng đỉnh phong, kinh nghiệm thu được 500,000 điểm."

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Hoàng đỉnh phong, kinh nghiệm thu được 500,000 điểm."

(Đây là do hiệu quả của Thôn Phệ Lực Lượng nâng cấp thành Thôn Phệ Vạn Vật nên điểm kinh nghiệm từ 300 --> 500)

....

"Không, không thể nào". Mấy tên phòng tuyến ở sau kinh hoảng lan tràn, cầm cái giáp thôi mà cũng run run.

"Run ư, run à, hết thảy hóa thành kinh nghiệm cho ca đi". Phi Dương cuồng cười một tiếng, bay vào liên tục nhất chém, một chém, một người ra đi. Tốc độ hắn cực nhanh, như máy cắt cỏ đi vào cắt lúa.

"A...a....a.....a".

"Đừng giết ta a".

"Đại nhân tha mạng".

Phanh!

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Hoàng đỉnh phong, kinh nghiệm thu được 500,000 điểm."

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Hoàng đỉnh phong, kinh nghiệm thu được 500,000 điểm."

....

Bất chất lời cầu xin vớ vẩn lung tung, Phi Dương thẳng tay chém giết. Riêng cái lũ kỵ binh này, giết người vô số, đến khi người khác giết mình thì sủa như điên. Tốt nhất là đi thôi.

Chỉ vài phút, cơ hồ cả đám vệ sĩ chết sạch sẽ, lộ ra bên trong đám mỹ nữ, công tử ca ôm nhau khóc nức nở.

P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play