Phi Dương vừa bước xuống võ đài lúc, toàn bộ khán giả liền tập trung nhìn vào hắn. Có người có kinh ngạc, có khiếp sợ, có đại hỉ, cũng có ghen tỵ.
Nửa ngày về sau, mọi người đều xôi trào, nhảy xuống để bắt tay kết giao với Phi Dương. Nói kết giao thì cũng đúng lý, không mất hào nào, ngày sau gặp đều cũng có thể nhờ vả, gạ gẫm này nọ. Tốt chứ chả có gì mà xấu, dù Phi Dương có đắc tội trưởng lão thì không liên quan bọn hắn, người giang hồ nó là vậy.
"Phi Dương huynh, ta thế nhưng là hôm mộ ngươi nha, 16 tuổi đã Võ Tướng Hậu kỳ rồi".
"Dương huynh đúng là tuổi trẻ tài cao"..
"Dương huynh, tốt".
Mọi người xung quanh đều nghị luận nhao nhao tán thưởng hắn. Phi Dương thế nhưng cũng tươi cười, lâu không được người khác khen, hắn nghe là tốt êm tai.
....
Tại một tửu quán nhỏ, Phi Dương lúc này đang cực kỳ vui vẻ, nhấc lên chén rượu hướng về võ giả xung quanh, nói: "Mọi người, đêm nay, ta Phi Dương thế nhưng là vô cùng cảm khích các vị sắp đặt bữa tiệc chúc mừng này, ta xin kính tất cả mọi người một chén".
Mấy võ giả xung quanh cũng lần lượt nâng chén rượu của mình lên: "Dương huynh, khách khí, chúng ta cùng kính Dương huynh một chén a".
Keng!
Bữa tiệc diễn ra suốt đêm, Phi Dương cứ nâng chén rồi hạ chén liên hoàn. Hắn vậy mà cũng không dùng nguyên lực rút rượu ra, nên là hắn thật sự say đến tìm cái giường mà ngủ xuống.
Sáng dậy, hắn xách lấy toàn bộ hành lý của mình từ đồ đạc vật dụng này nọ chuẩn bị lên đường. Đi thong thả xuống tầng một phòng trọ lúc. Hắn thấy Phi Dục cùng Phi Tuyết đang đứng đó.
Phi Dương liền tiến lên cười: "Phi Dục, Phi Tuyết sao không đi tập kết đi".
Tống Dục nhìn thẳng Phi Dương nói: "Hừ Phi Dương, hai người chúng ta đều muốn chọn tông môn giống ngươi đi".
Phi Tuyết một bên cũng thêm mắm muối: "Đúng đấy ca, chúng ta người một nhà thì cũng phải chọn cùng một chỗ chứ".
Phi Dương lắc đầu: "Các ngươi thật không hiểu, càng đi gần nhau sẽ càng nguy hiểm, cha đã nói là không được tiết lộ gia tộc đi ra. Vì vậy tách ra là tốt nhất ở đây. Ta sẽ gia nhập Thiên Bách tông các ngươi bảo trọng a".
Phi Dục nghe vậy hơi xoắn xuýt, cuối cùng liền thở dài một hơi: "Nếu ngươi đã muốn tách ra thì cả ba đều sẽ tách. Phi Tuyết gia nhập Nữ Cung các còn ta sẽ đi Dương Quan Môn".
Phi Dương gật đầu: "Cứ quyết định vậy đi, đệ đi đây nha". Xoay người sang, thân ảnh Phi Dương đằng không mà lên bay vút đi.
Nhìn thấy Phi Dương thân ảnh xa dần Phi Tuyết thở dài: "Mong rằng hắn sẽ an toàn đi".
...
Theo địa đồ mà lần tới, đi lòng vòng hỏi đường. Cuối cùng thì Phi Dương cũng đã tới địa điểm tập hợp rồi.
Tới trước một ngọn sơn phong, khảo hạch vừa rồi có 14 người trúng tuyển thì phải. Ngoài Phi Dương ra ở đây còn có một người khác là Bắc Khiếu. Hắn cũng tầm 17 tuổi, dung mạo thường thường không khác gì con em thôn quê, thế nhưng hắn là Võ Tướng Sơ Kỳ đó.
Nhìn thấy Phi Dương lúc, hắn cũng liền vội vàng chắp tay: "Bắc Khiếu gặp qua Dương sư huynh".
Phi Dương cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu, phất cái tay nói: "Không có gì, cứ gọi ta là Dương sư đệ là được rồi, ta nhỏ tuổi hơn huynh mà".
Đúng lúc này...
Mang Sơn ngồi cùng một tên đệ tử liền đã cưỡi một con phượng hoàng (tu vi võ vương) đáp thẳng xuống, quét qua hai tên này. Hắn nhàn nhạt nói một lời: "Ủa, có hai người thôi à, ít như vậy thì cứ nhảy lên mà cưỡi con thú này của ta đi, chúng ta về tông môn".
Phi Dương cùng Bắc Khiếu cũng không chần chừ, lăng không liền bay thẳng lên con phượng hoàng. Mang Sơn ra hiệu một cái, con phượng hoàng liền vỗ cách đập lên, bay vút thẳng mà lên không trung.
"Ha, đây là lần đầu tiên ta được bay trên mây, cảm giác khí trời thật nồng đậm". Nhìn bốn xung quanh tầng mây Phi Dương liền có cảm giác thoải mái, hắn càng có quyết tâm trở thành Võ Hoàng hơn.
Sau một khắc....
Cuối cùng cả bốn người liền đã nhìn thấy một tòa kiến trúc khổng lồ trước mắt, cao tới chót vót tầng mây tựa như những công trình cao ốc mà kiếp trước Phi Dương được nhìn thấy.
Thiên Bách tông, một tông môn nằm trong ngũ đại thế lực tông môn hùng hậu, chính là nằm trong phạm vi đế long hoàng thất, tông môn rộng tới mức chiếm 1/20 diện tích quốc gia. Đừng nói như vậy là nhỏ a, một phần đó còn lớn gấp mấy lần của một tiểu quốc chứ chả chơi.
Đồng thời cấp bậc ở đây phân chia cũng khá nghiêm ngặt. Đệ tử tạp dịch là Võ Vương, ngoại môn sẽ là Võ Tướng Sơ Kỳ, trung kì. Nội môn sẽ là Võ Tướng hậu kỳ, chân truyền sẽ là võ tướng đỉnh phong, cũng có người đạt đến Võ Hoàng. Tiếp đến sẽ cũng là chấp sự đạt Võ Hoàng trung, hậu, đỉnh. Trưởng lão sẽ là Võ Tôn, còn tông chủ thì là một vị Võ Tôn đỉnh phong đi. Còn về phần Võ Đế thì Phi Dương không rõ có hay không, thường thì Võ Đế hắn chỉ thấy trên sách vở ghi chép thôi a.
Vấn đề nữa là tại sao Thuỷ Sơn Tông lúc trước Phi Dương tạo ngộ sẽ yếu hơn nhất lưu tông môn mấy chục lần ư, đơn giản người tài thì họ sẽ ra nhập nhất lưu tông môn rồi, mấy thành phần thừa thãi kia đi làm cái nhị lưu tông môn căn bản chính là yếu gà tùy người sai khiến.
Sắp chuẩn bị đáp xuống Mang Sơn dặn qua: "các ngươi hãy cẩn thận đi, Thiên Bách Tông không giống một cái tông môn chút nào đâu, mà giống như cái thành ở trao đổi buôn bán mà thôi, chỉ khi các ngươi thật sự vào được tầm mắt mấy vị kia mới được chú ý".
Nói xong hắn điều khiển thẳng con phượng hoàng bay vào cái tường bảo hộ đáp lên. Không nói nhiều, Mang Sơn trực tiếp ném Phi Dương cùng Bắc Khiếu cái lệnh bài đệ tử xuống rồi bay vút đi ngay. Phi Dương lệnh bài nội môn (màu xanh) còn Bắc Khiếu là ngoại môn (màu vàng).
Phi Dương mộng bức, đây là một cái đại tông thật ư. Ngạc nhiên nhất thời, hắn liền áp chế lại quay sang Bắc Khiếu: "Bắc huynh, ở chỗ này ta thât không quen ai, chỉ quen Bắc huynh ngươi, vì vậy cùng ta đi tham quan đi".
Bắc Khiếu chỉ có thể cười khổ trả lời: "Vậy hai ta cùng đi thôi".
Đi lòng vòng hồi lâu, Phi Dương rõ ràng đây thiệt là một cái chợ, phân chia rõ rệt khu vực, có giao dịch buôn bán trải rộng khắp nơi, có dịch vụ nhà trọ, làm ấm giường nay nọ thiệt mẹ nó không giống kiếp trước đọc tiểu thuyết chút nào.
Ở đây tiền là tất cả, không có tiền liền không bằng cẩu. Chỉ khác mấy thằng tạp dịch thân phận thấp, bắt buộc phải đi làm thuê mới có tiền. Phi Dương đi loanh quanh nãy giờ thì chả mua được cái mẹ gì, đồ đắt, hắn chỉ kịp rèn lại thanh kiếm của mình.
Nhìn túi tiền ít ỏi, hắn liền hỏi tên thợ rèn: "Huynh đài, ta mới tới đây làm sau để có nhiều tiền ngay lập tức vậy?".
Tên thợ rèn nghe xong, hắn gãi đầu chút xíu rồi nói: "Có hai cách đơn giản, chính là vượt Thiên Bách tháp một năm mỗi lần và đi làm nhiệm vụ mà thôi".
Phi Dương nói: " Cảm ơn huynh đài có lẽ ta sẽ đi băng tháp ngay bây giờ". Hỏi đường xong xuôi, hắn cùng Bắc Khiếu liền một đường đi thẳng đến vị trí cái tháp.
P/s: Ta định cho Phi Dương lên Võ Tướng đỉnh phong sớm lên một chút để can thiệp vào nội bộ đại lục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT