Hai tuần sau, trong quán trọ.

Phi Dương đang ngồi trên cái ghế lắp chân tròn đung đưa uống trà thư giãn. Tĩnh dưỡng suốt hai tuần nay vết thương của hắn đã gần như khỏi hẳn chắc chỉ hai hôm nữa là xong.

Kể ra thì cuộc sống mấy hôm nay của hắn khá phê, sung sướng. Ăn, nằm, nghỉ và ôm gấu khiến hắn thấy cuộc đời khá an nhàn.

Nhưng hắn không phải là kẻ sẽ bị niềm vui tầm thường chi phối. Hắn vẫn không quên cái truy cầu trường sinh của mình. Ngồi lại đây, hắn cũng đang cảm khái về thời gian vất vả vừa qua.

Giờ thì hắn đang đợi cơ hội, một cơ hội chín mồi để thanh lý Thủy Sơn Tông. Lý do gần đây hắn cũng không ra khỏi nhà cũng là vì tránh bị người nhìn thấy.

Ở đời nhiều khi cũng phải thật cẩn thận vạn nhất sẽ không có truyện.

Lạch cạch.

Liên nhi mang đồ ăn từ dưới lầu lên cho hắn một mâm cơm tròn thịt cá đầy đủ đặt xuống bàn.

Phi Dương thèm rỏ dãi tiến vào bàn cơm ăn như hổ đói. Tuy võ giả cũng có linh lực duy trì có thể hấp thu không khí mà nhịn ăn mấy tháng cũng được.

Nhưng hắn thì khác, không thể vì không đói mà bỏ đi đồ ăn ngon như vậy được. Ăn không khí vừa vô vị vừa nhạt bỏ mẹ.

Liên nhi bên cạch không khỏi cười khúc khíc nhìn hắn: "Chàng ăn từ từ thôi."

"Kệ ta đi chứ a, nàng đi xuống bảo thằng trưởng quỹ lấy thêm đi, ít quá."Phi Dương vừa nhai vừa nói.

Gật đầu một cái Thanh Liên chạy xuống lấy thêm đồ ăn cho hắn. Ăn cơm xong xuôi một cái, nàng nói với hắn: " Chàng nghỉ ngơi đi, để thiếp đi mua thêm chút thuốc cho chàng."

Phi Dương tùy ý gật đầu một cái rồi lại lăn ra giường ngủ.

...

Lúc này, một vị đại hán cưỡi trên một con lừa đen đang lặng lẽ đi vào thành. Nhìn một vẻ chả có phong cách gì cả. Ăn mặc thì xộc xệch quần áo thì dơ giáy.

Nhìn thấy dáng vẻ như vậy nhiều đệ tử con em giàu có thấy cũng mà cười. Nhưng khi nhìn thấy cái huy hiệu đeo trên trán họ không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Đấy là Huy Hiệu của Dương Quan môn, một trong ngũ đại thế lực tông môn hùng hậu. Hiển nhiên những kẻ có đeo huy hiệu chính là trưởng lão một trong.

Đại hán dừng lại nhìn thẳng một tên khách qua đường: "Thiên Thủy tông ở chỗ nào?, dẫn ta đi."

"Vâng, vâng thưa đại nhân." Tên hành khách này không khỏi xoắn xuýt đưa hắn đi.

Dừng lại, trước cổng ngọn sơn phong tên đại hán ném cho thiếu niên một thỏi bạc rồi kéo ngựa đi lên.

Đang ngồi làm việc, Thiên Sơn không khỏi nhíu mày cái. Hắn vội vàng cất hết đồ đạc lại chạy vội ra trước cổng vào.

"Đại nhân, ngọn gió nào đưa ngài tới đây." Thiên Sơn xoắn xuýt nói lung tung lên nhìn chả giống uy nghiêm một tông chủ gì cả.

"Không có gì, ta vào trong hẵng nói." Đại hán kéo theo con lừa cùng Thiên Sơn đi vào.

Ngồi trên chủ vị đại hán nói: " hôm nay ta có việc cần nhờ ngươi đi theo ta, để thương nghị một việc trọng đại không được chậm trễ."

Thiên Sơn thần sắc rất gấp gáp: "Đại nhân nhưng mà ta, tông ta đang có chuyện gấp."

Đại hán rống lớn: "Ngươi bắt buộc phải đi, nếu không chết".

Một câu nói này không khỏi khiến Thiên Sơn tái mặt run run: "Ngài đợi ta thu xếp một chút."

"Không thể chậm trễ được ta cần các ngươi đi cùng để vây quét tổ chức kia, không thể bọn chúng hoàn thành mục đích được." Đại hán nói xong rồi quay người đi ra.

Thiên Sơn vội vàng thông tri các trưởng lão về điện. Trước khi đi để phòng bị hắn gọi tất cả mọi người trong tông tập hợp.

Thiên Thủy trưởng lão không khỏi than thở: "Tông chủ, ngài sắp đi."

Tống trưởng lão nói thẳng: "Vấn đề là ta chưa bắt được tên đó".

Thiên Sơn thấy vậy không khỏi nói: "Vậy thì sao chứ, hắn chỉ có một người, cả cái tông môn để làm gì huống chi còn có đại trận chứ."

Một trưởng lão vội nói: "Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì hết cứ thế mà làm." Thiên Sơn gằn lên một cái để lại câu nói: "Ta đi đây." Rồi phóng đi ra đại sảnh.

Sắp xếp trận tự một lần xong xuôi, hắn cải tạo lại lần nữa đại trận để phòng bị truyện bất trắc. Rồi hắn đi thẳng ra đến trước mặt đại hán.

Thiên Sơn nói: "Đại nhân ta đi thôi".

Gật đầu một cái, hai người một ngựa một lừa đi ra khỏi thành.

...

Không được bao lâu trong thành tin tức ngũ đại tông môn triệu kiến mấy vị tông chủ đi làm việc gì đó đã truyền khắp thành.

Nói thật, tuy Phi Dương ở trong phòng trọ nhưng hắn luôn có thể vận dụng linh lực kiểm tra tin tức xung quanh.

Khi nghe tới cái tin này. Hắn không khỏi bật mình từ ghế lên cuồng cười một tiếng: "Đợi bao lâu, cuối cùng thời điểm đã tới."

Hắn mở cái hòm ra lấy hết các đạo cụ từ bom khói, bom nổ tới bom gai dắt hết vào hôm. Lắp thêm cái mặt vào trên áo.

Hắn đi ra hôn thẳng Liên nhi một cái rồi nói: "Liên nhi, ta sẽ đi một vài ngày nha." Phi Dương nói xong rồi hắn xoay người cầm lấy đoản kiếm treo trên tường đi thẳng ra ngoài.

"Tốt nhất chàng đừng về nữa đi." Thanh Liên nàng cười nhẹ nói một câu.

...

Giữa đường phố, một thân ảnh liên tục du tẩu. Nhiều người đi đường thấy hắn cũng vội vàng tránh né ra. Đó chính là Phi Dương.

Phi Dương chạy như bay trên đường cái. Hiển nhiên nơi hắn tiến tới chính là Thủy Sơn Tông.

Hắn đợi chính là thời điểm này. Một vị tông chủ cũng không thể lúc nào cũng ở tông môn được a. Đặc biệt là nhị lưu tông môn. Chỉ cần có sơ hở này là hắn có thể lợi dụng ngay.

Đi tới một ngọn sơn phong cao cao. Trước của là một cái cổng ghi chữ "Thủy Sơn Tông". Trước cổng là hai tên đệ tử đang trông coi.

Phi Dương chủ động chọn một chỗ khuất để đột nhập vào. Lúc sắp đi vào, cảm nhận thấy một luồng khí ngăn cản mình hắn không khỏi nhíu mày.

"Suýt nữa thì ta quên mất, một cái tông môn còn có đại trận chứ". Hắn thấy mình dạo này an nhàn nhiều quá nên IQ có giảm chút.

Bất quá, kể cả có trận pháp thì làm sao có thể cản được hắn chứ.

P/s: Thủy Sơn Tông sẽ được giải quyết sớm để chuyển sang hành trình mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play