20 năm sau.

Đế Long Hoàng Quốc, Đế Đô, Phi gia địa phủ.

So sánh với Phi Gia của 20 năm trước, trốn chui trốn lủi vì sợ người khác, Phi Gia bây giờ có thể nói là đã biến đổi nghiêng trời lệch đất, hóa thân thành long thành phượng.

Sau sự kiện hủy diệt Thiên Xu Quốc, hung uy của Phi Dương đã lan xa đại lục, dân chúng thấp cổ bé họng ở đây tuy rằng không ai biết đến hắn nhưng trên mặt bàn của mấy đám lão tổ tông Võ Đế cường giả, Phi Dương đã có mặt, bọn họ nhìn ra, Phi Dương một người địch quốc tồn tại cần lực lượng khủng bố như thế nào, tàn sát cả trăm vạn người, tâm cảnh chính là giống đám kia ma môn lão ma đầu, xem như bọn họ, thật cũng không dám một lượt giết tới nhiều người như vậy.

Bất quá, đám lão tổ tông kia nghĩ gì cũng không quan trọng, nhờ mối quan hệ với Đế Thiên, Phi Dương đã có thể công bố sự tồn tại của Phi Gia ra ánh sáng. 20 năm này, hắn trực tiếp di chuyển Phi Gia đến đế thành, đóng đại bản doanh ở đây.

Lập tức chuyển đến, liền là đệ nhất gia tộc trong đế đô, kể cả hoàng tộc cũng phải cúi thấp một cái đầu. 20 năm này, Phi Gia một lần khuếch trương thế lực, liền là gần như hơn chục km phủ đệ, phòng ốc xa hoa vô số, cơ hồ không có xu thế dừng lại.

Cửa lớn Phi Gia lẫn tường vây bên ngoài, lắp giáp liền là cả chục tấn linh thạch bọc quanh, xa xa nhìn lại, cũng để cho người nhìn cảm giác thừa linh thạch là như thế nào!!!

Hôm nay, Phi Gia lúc này là một ngày vui.

Phủ đệ bên trong, lầu các xa hoa, đình viện vô số, bốn phương thông suốt giăng đầy dải lụa, đèn đỏ, treo đầy chữ hỉ.

Hành lang một dãy, người ra người vào tấp nập, hàng vạn thị nữ nha hoàn đung đưa đi lại. Các nàng này, người nào cũng vô cùng xinh đẹp, phóng tới ngoại giới liền là tuyệt sắc giai nhân, vạn người không có một.

Phi Gia Phủ Một Chỗ Phòng Nhỏ, ba mỹ nữ đang đứng xung quanh một cô gái, tỉ mỉ mà ngồi trang điểm cho người ở giữa, thanh thần tươi mát, lụa mỏng quấn thân.

Nhìn kĩ, nàng này chính là Thanh Liên.

Thanh Liên nhìn chính mình trong gương, cảm giác có chút không thực, nàng thật sự mộng, cảm giác như mình đang mơ vậy, Phi Dương cái này địa vị cũng quá cao đi.

Xem như nàng trăm nghĩ vạn nghĩ, nàng cũng không nghĩ tới thân phận mình biến đổi nghiêng trời lệch đất như thế. Thân phận từ một đứa con gái trong gia tộc nhỏ, nàng liền leo đến lên đỉnh tháp tồn tại không thể chọc nổi, cái này cũng quá kinh khủng rồi.

Thị nữ xung quanh, 3 người càng là không thể dấu được ghen ghét trong ánh mắt chi sắc. Bọn họ có bao nhiêu xinh đẹp, có bao là đặc biệt vưu vật trời sinh.

Thế mà, thế mà bọn họ còn không bằng một đứa con gái thôn quê, đây là ý vị gì khiến người không thể chấp nhận.

Bất quá, các nàng còn có thể làm sao, ai bảo nhân gia số hưởng cơ chứ.

............

Theo thời gian trôi qua, đại sảnh nhà Phi Dương đã tấp nập người đến. Phi Dương lúc này thì đứng ở cổng nhà, hắn đang một thân áo chú rể đứng ở cửa ra vào tiếp đón.

"Đế Long quốc, Đế Thiên hoàng đế đến." Một hơi, tên thị vệ ngoài cửa liền hô to tên người đến.

Chỉ thấy một thân ảnh đi đến cửa nhà hắn, 4 mỹ nữ khiêng kiệu, tên này người mặc một bộ hoàng bào, khuôn mặt trung niên 40 tuổi, đội cái mũ hình rồng uy vũ. Hiển nhiên, tên này chính là Đế Thiên.

Từ từ, Đế Thiên Hoàng Đế trang một bộ nịnh nọt bộ dáng đi vào nhà hắn, cái này so với dáng dấp uy nghiêm hoàng đế ngày xưa trước mặt hắn khác hoàn toàn.

"Dương hiền chất, chúng ta lại gặp nhau a. Hôm nay Dương Hiền Chất mặc áo chú rể thật đẹp trai." Đế Thiên Hoàng Đế nói.

Trong lòng hắn thật sự là ngỡ ngàng, không nghĩ tới tiểu tử mà mình mới quen biết chục năm trước giờ đã là Võ Đế, đúng là thói đời khó lường.

Cũng may, cũng may khi ấy mình không có quyết định sai!!!

"Đâu có, Đế Thiên Đại Nhân quá khen rồi. Phi Dương ta nói, ta không có đẹp trai, mặc quần áo chú rể cũng chỉ như vậy." Phi Dương tính trước lão này gần nhà hắn nhất, đến đầu tiên là đúng rồi. Bằng hữu chục năm nay đánh cờ với hắn, sao dễ dàng quên, làm một cái ôm thân thiết, dẫn Đế Thiên vào trong.

"Ấy, Dương hiền chất quá khiêm tốn rồi, Hoàng Đế như ta có mắt nhìn, hiền chất tuyệt đối là nhân vật phong vân hôm nay." Đế Thiên Hoàng Đế Ngồi cười nói, theo lượt mời đi vào.

"Được, còn mời dùng bữa, ta còn đi đón tiếp."

Kế tiếp, Phi Dương lại ra cửa đứng đường, hộ vệ canh cửa hô to khách nhân kế tiếp.

"Lão tổ Dương Quan Môn, Bằng Lăng đến."

"Lão tổ Nữ Cung Các, Ly Yển đến".

Nhìn thấy 2 người tiếp theo đến, Phi Dương gương mặt nhanh chóng treo lên một nụ cười chào đón: "Bằng Lăng, Ly Yển, hai vị lão tổ, hạch ngộ, hạch ngộ."

"Dương thiếu hiệp, khách khí, khách khí quá. Dương thiếu hiệp đường đường Võ Đế đỉnh phong cường giả, việc gì phải thấp mình đón tiếp như vậy." Bằng Lăng mặt cười hiền hòa, làm một cái tên béo giống phú nhị đại đại, cười khô khô nói.

Kế tiếp là lão tổ Nữ Cung Các, Ly Yển chính là, nàng thân hình giống một cái mỹ phụ cười duyên: "Tiểu nữ rất vui được gặp Dương Thiếu Hiệp nha. Dương Thiếu Hiệp ngày đại hỉ vui vẻ."

"Ân, Tiểu Nữ." Phi Dương hơi nhỏ giọng, cái này lão bà bà sống ngàn năm dám xưng tiểu nữ. Tuy Nhiên, hắn đây vẫn xì cười, làm bộ làm tịch khách khí nói: "Làm gì có, bằng hữu với nhau cả, ta đây không đón tiếp làm sao được. Đại ca cùng muội muội ta còn xin nhờ các vị chăm sóc đây.""

Phi Dương làm một cái ôm với hai người, đưa tay thủ thế mời.

"Được, chúng ta đi vào." Hai vị lão tổ đồng thời gật đầu đi vào.

Tiếp đến đi sau là mấy bằng hữu cũ của hắn, Bắc Khiếu, Cửu Khung trưởng lão, Hàng Lăng, Mãng Tử cùng với đám bạn cũ ở Thiên Bách Tông, mấy thuộc hạ Cung Hi, Phong Dương.. v.v.

Đám người lần lượt đi qua chào hỏi. Phi Dương gặp ai cũng đều rộng rãi chào đón hết.

Những người bằng hữu mà Phi Dương quen biết ngày đó, 20 năm đi qua cũng chỉ là một đám giun dế, sức mạnh cơ hồ không bằng hắn một phần vạn.

Kể cả như vậy, Phi Dương cũng không có làm sự tình trang bức hay dùng mắt chó coi thường người khác, bởi vì nó không cần thiết. Những người bằng hữu này giao hảo với hắn, theo hắn từ cố sự từng bước đi lên. Họ là bằng hữu của hắn, vĩnh viễn không thay đổi.

Tuy nhiên, cuộc nói chuyện của hắn với bọn họ có vẻ không được tự nhiên, địa vị của Phi Dương cách biệt với bọn họ quá xa, dường như gây nên rào cản vô hình nào đó về ngôn ngữ.

"Mọi người, cùng vào đi." Không tính làm khó, ai hắn cũng đều mời vào trong.

........

Đến giờ kết hôn.

Ngoài trừ những nhân vật không có tăm tiếng ở ngoài ra, Các đại lão tổ hầu như đều đã tập trung đầy đủ trong sảnh.

Nhìn đến trên bậc thang trên kia, Phi Dương khoác trên người trang phục chú rể đang đứng bên trên, cầm nhẫn chờ đợi.

Cha hắn Phi Chiến ngồi trên chủ vị vỗ vai hắn khích lệ: "Phi Dương, cố lên."

"Vâng, cha." Hắn đáp lại, nhìn ra phía cửa.

Đại sảnh lễ cưới, Thanh Liên cùng với một đám thị nữ song hành bước vào, chậm rãi và từ từ.

Nhất bái thiên địa!

Nhị bái cao đường!

Phu thuê giao bái!

3 thức quen thuộc làm xong, Phi Dương liền chính thức kết hôn với Thanh Liên. Và từ bây giờ trở đi, hắn chỉ có mình Thanh Liên làm vợ. Trừ Mộng Dao ra, bởi vì hắn đã hứa, hắn nói hắn có người yêu nên hắn sẽ chỉ cưới nàng làm vợ bé.

Mộng Dao tâm cơ rất sâu, không đáng để hắn phải đau đầu nghĩ nhiều. Hắn phải để nàng biết rõ thân phận của mình, minh bạch tương lai không có chuyện phát sinh, mà có chuyện hắn cũng trảm hết, quan tâm gì.

Nói đến chúng nữ nô tỳ phía dưới, Thục Hiền, Kha Nguyệt, Thiên Thu, Thiên Kim, Phi Dương sẽ không cưới ai cả. Hắn diệt tộc nhà người ta, còn nghĩ đến chuyện cưới làm gì, đấy là không ngại bị đâm thêm 1 đao á.

P/s: Tác trở lại viết đây, lần này sẽ ko drop, tác phải đi làm từ sáng đến tối ko có thời gian, viết 1c truyện 3 tiếng rất là mệt, còn ko có đại cương nữa, lần nào cũng phải tự bổ não ra.... haizz

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play