CHƯƠNG 6: QUỶ ANH (THƯỢNG)

Lạc Phi gần đây luôn mơ thấy một giấc mộng.

Giấc mộng anh bị một người đàn ông hung hăng xâm phạm.

Người đàn ông kia bộ dạng thế nào, anh không biết, chỉ cảm thấy người đàn ông rất gầy, thắt lưng cực kỳ mảnh, nhưng sức lực vô cùng lớn, da tái nhợt loại bệnh trạng, mang theo tiếng cười như có như không, cùng với mùi hương thoang thoảng đặc thù trên người, dùng hai tay tuyệt đối mạnh mẽ, buộc chặt vòng eo anh, ra sức va chạm thân thể anh.

Mà chính anh lại toàn thân vô lực, hai chân mở rộng, chân gắt gao vắt trên eo nhỏ của người đàn ông, phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn như phụ nữ, vật thể bén nhọn như lưỡi hái kia một lần lại một lần va đập vào anh, thân thể như trôi giạt giữa biển rộng, vĩnh viễn nhấp nhô giữa những cơn sóng, cuối cùng họ đồng thời phát tiết, toàn thân tản ra vị ngọt tanh tưởi ẩm nóng, cho nhau nụ hôn nồng nàn, mãi đến một khắc khi anh tỉnh mộng kia.

Trời ạ . . . . . . Tôi rốt cuộc bị sao vậy? Lạc Phi phất tay hất chuông báo thức đang run bần bật xuống đất, mệt nhọc trở mình một cái, cảm giác phía sau có chút đau đớn mơ hồ, anh không nhịn được mắng một tiếng, vùi đầu thật sâu vào trong gối, hưởng thụ khoảnh khắc cuối cùng của giấc ngủ.

Nhờ phúc của giấc mộng xuân này, anh đã liên tục ba bốn ngày ngủ không được ngon giấc, thật vất vả mới có vài ngày nghỉ phép liền bị lãng phí như vậy, sách của Freud anh sắp lật đến nát vụn rồi, cũng không biết được nguyên cớ, chẳng lẽ thật sự là dục cầu bất mãn sao?

“Reng reng reng . . . . . .” Điện thoại bàn trong nhà đột ngột vang lên, Lạc Phi âm thầm mắng một tiếng, ngay cả dép cũng không thèm mang, vội vàng xuống giường, chạy đi nghe điện thoại.

Điện thoại là em trai anh Lạc Tường gọi tới, Lạc Phi mắng vài tiếng, vừa định quở trách vài câu, thằng em liền cười hì hì phản bác nói: “Ông anh, anh xem bây giờ đã là mấy giờ rồi, điện thoại di động anh không mở máy, em chỉ đành gọi điện thoại này thôi!”

Lạc Phi tùy tiện nhìn lướt qua tường, bi ai kêu lên: “Trời ạ, sao chỉ ngủ một chút, không ngờ đã sắp 3h rồi!” Lạc Tường hắc hắc cười vài tiếng, trong giọng nói mang theo chế nhạo: “Đúng vậy, thật là tiếc quá, thật vất vả mẹ nói làm cho anh món cá mực chiên xù anh thích ăn nhất, kết quả anh ngủ mất rồi! Em liền ăn hết. . . . . . .Đúng rồi, anh, tại sao lúc giữa trưa tất cả điện thoại của anh đều không kết nối hả? Không phải là anh cố ý đó chứ?”

Lạc Phi kinh ngạc nhíu mày, có chút mờ mịt: “Sao có thể thế được? Anh không hề động vào cái gì cả, vậy là sao?”

Lạc Tường hiển nhiên không để bụng chuyện này, giọng điệu vô cùng thoải mái: “Vậy tối anh về nhà nhé, em còn phải đến bệnh viện chăm bảo bối nhà em nữa, còn việc kia. . . . . . .Chúc anh may mắn, bởi vì giữa trưa anh không tới ăn cơm, mẹ nhất định sẽ lải nhải chết anh.”

Thằng nhóc thối. . . . . . . Sung sướng để điện thoại xuống, Lạc Phi vươn vai một cái, tùy ý liếc nhìn điện thoại cố định của nhà mình, trong lòng lóe qua một ý niệm, đây có phải là trùng hợp hay không?

Lạc Phi năm nay chỉ mới 23 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, liền đến đài truyền hình đảm nhiệm biên đạo, trong lúc đó không biết gặp phải vận cứt chó thế nào, khi không được đề bạt trở thành người chủ trì của tiết mục du lịch mạo hiểm, một tháng ít nhất có 20 ngày đều đến những điểm tham quan du lịch ghi hình tiết mục, lúc này đây, anh vừa mới từ Vân Nam trở về.

Đúng rồi, ngày mai còn phải đến sân khấu trong nhà ghi âm hậu kỳ, nói không chừng đồng nghiệp còn có chuyện gì đó. Nghĩ tới đây, Lạc Phi vội vàng mở điện thoại di động của anh, chỉ chốc lát sau, điện thoại di động lần lần lượt lượt nhận được 10 tin nhắn, trong đó có mấy cái là em trai anh gửi, còn có mấy cái là biên đạo chương trình của đài truyền hình Tiểu Mẫn gửi tới, nói là có việc gấp tìm anh.

Tiểu Mẫn là một cô gái rất trẻ tuổi, nhưng có lối suy nghĩ linh hoạt, tài văn chương rất tốt, bình thường lời thuyết minh trong chương trình đều là cô sáng tác, gửi tin nhắn có việc gấp . . . . . .Có thể là chuyện gì đây? Nhanh chóng bấm số gọi đi, thanh âm của Tiểu Mẫn cuống cuồng truyền tới: “Anh Lạc, anh cuối cùng cũng mở máy rồi, làm sao bây giờ, băng chúng ta quay được đều có vấn đề!”

Choáng, cực khổ vất vả ở Vân Nam nán lại suốt một tháng, sao băng lại có chuyện rồi? Lạc Phi nhíu mày, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện chỗ nào hả? Có nghiêm trọng không?” Tiểu Mẫn vội nói: “Anh Lạc, kỳ thật cũng có thể đủ tiêu chuẩn để phát sóng, nhưng trên đó đều là hột trắng, tôi sợ bộ trưởng không cho qua, lại còn khấu trừ tiền lương của mọi người!”

Lạc Phi vô cùng buồn bực: “Kỳ quái, tôi nhớ rõ băng từ tôi đều đã xem qua mà, không thành vấn đề mà, làm sao có hột trắng được?” “Anh Lạc, điện thoại của Tiểu Vương quay phim tôi căn bản gọi không được, thật sự là kỳ quái, bốn người đi, điện thoại của cả bốn đều gọi không được, hai trợ lý quay phim kia dứt khoát đã không có tin tức gì nữa, có phải các anh mệt mỏi quá độ không?”

Điện thoại của mọi người đều gọi không được? Lạc Phi còn chưa cẩn thận nghĩ đến chuyện quỷ dị này, Tiểu Mẫn lại nói: “Không bằng thế này đi, tôi đã viết xong bản thảo, chiều anh sang đây ghi âm một chút nhé?”

Trong giọng nói mang theo ba phần van nài ba phần làm nũng bốn phần cường thế, Lạc Phi chỉ có thể tỏ vẻ đồng ý, cô nương Tiểu Mẫn này thực chất bên trong chính là một nữ lưu manh, nếu anh không đáp ứng khẳng định anh sẽ ăn khổ.

Trong đài truyền hình vĩnh viễn cũng không có ngày nghỉ, Lạc Phi mặc quần áo tử tế lái xe tới đài truyền hình, mới vừa vào phòng làm việc của khâu liền nhìn thấy rất nhiều người ra ra vào vào, vô cùng bận rộn, Tiểu Mẫn đang trốn trước bàn làm việc của mình cầm bản thảo một bên sửa chữa một bên viết, anh vội vàng chào hỏi, Tiểu Mẫn cũng rất sang sảng đáp lại, vừa xoay đầu sang hăng hái bừng bừng nhìn về phía máy tính của mình, hưng phấn nói: “Woa! Anh Lạc, lãnh đạo cho các anh đến ba vạn đồng, bốn người các anh làm thế nào mà chỉ dùng 15 ngày du lịch quay lại được nhiều cảnh như vậy? Thật sự là quá tuyệt vời?”

Lạc Phi cười cười, tiện tay kéo qua cái ghế gỗ, cũng ngồi xuống quan sát một cuộn phim đã cắt nối biên tập xong, cuộn phim này chủ yếu là thuyết minh cảnh tượng tự nhiên ở ngoại thành, cảnh sắc trong hình ảnh thật sự xinh đẹp muôn vẻ, lộng lẫy hoa mỹ, anh không nhịn được bắt đầu nhớ núi tuyết Mai Lý nơi đỉnh Thập Tam . . . . . . Bích Tháp Hải. . . . . . Còn có một nơi nữa trên núi tuyết . . . . . . . Hang đá vôi.

Thình lình Lạc Phi chỉ cảm thấy trái tim khó chịu như kim đâm, kỳ quái, sao anh bỗng dưng lại nhớ tới nơi kia? Hang đá vôi kia. . . . . . .Anh thử nhớ lại mình đã nói đã làm những gì trong hang động đá vôi, nhưng một chút cũng nhớ không ra . . . . .. Thật là kỳ lạ.

Tiểu Mẫn không phát hiện sự dị thường của anh, còn đang hăng hái bừng bừng xem phim biên tập lại xong, lúc này cảnh vừa chuyển, Lạc Phi trong màn ảnh mặc một bộ đồ leo núi màu đỏ tươi đã lên đến núi tuyết Mai Lý, tay cầm micro đang giới thiệu núi tuyết Mai Lý.

Đúng đúng đúng, anh nhận ra nơi này, sau khi anh đến đây đã ở trên độ cao 5000m so với mực nước biển, lúc ấy anh quay về phía ống kính nói xong đoạn giới thiệu này phải hít dưỡng khí đến 3 phút đấy. . . . . . . Ừm. . . . . . Kỳ quái. . . . . . . Lạc Phi cảm thấy không đúng, đoạt lấy chuột ngừng lại, chỉ vào màn hình nói: “Tiểu Mẫn, em xem, sao lại có một người đứng phía sau anh hả?”

Đây là một người đàn ông. . . . . . . Nhưng vì hình ảnh quá mờ nhìn không rõ mặt mũi, một mái tóc dài, mặc một bộ áo choàng không biết là của triều đại hay dân tộc nào, vô cùng gầy, đang không hề động đậy nhìn chằm chằm phía sau lưng mình trong màn hình.

Tiểu Mẫn ngó qua, nhìn một khối Lạc Phi lấy tay chỉ chỉ kia: “. . . . . . Không có nha. . . . . . . Sao em chẳng nhìn thấy gì hết cả. . . . . . . ” Nói rồi, cô quay đầu mang theo nụ cười nói với anh: “Anh Lạc. . . . . . . Anh đừng làm em sợ, em nghe nói trên núi tuyết Mai Lý thường xuyên có người gặp nạn, không phải anh . . . . . .Đã gặp quỷ rồi đó chứ!”

Con bé chết tiệt kia Lạc Phi cắn răng giả vờ vung đấm tay, trừng mắt nói: “Em đừng có mà trù người ta như vậy được không? Hơn nữa, gặp nạn chính là người Nhật Bản, hắn dù thật sự biến thành quỷ ít nhất cũng phải tìm một người nước mình chứ, nếu không lúc dọa anh sợ hắn nói gì anh cũng nghe không hiểu đâu!”

Không đúng . . . . . . . .Không đúng không đúng . . . . . . . . Người này không phải quỷ, Lạc Phi lắc đầu, anh đã gặp người đàn ông này. . . . . . Đúng, người đàn ông này anh chắc chắn đã từng gặp . . . . . . . .Nhưng mà đã gặp nhau ở đâu chứ? Lạc Phi theo bản năng cảm thấy mình thật sự đã từng gặp y trong hang đá vôi giữa núi tuyết, y là hướng dẫn viên du lịch? Hay là gì?

Lạc Phi thu lại nụ cười, lắc đầu, cố gắng làm cho tư duy của mình trở nên rõ ràng, bắt đầu nhớ lại người đàn ông này, ngày hôm đó, họ phát hiện một hang đá vôi hình thành tự nhiên, liền theo hướng dẫn viên du lịch cùng vào trong đó nhưng mà. . . . . . . Nhưng mà . . . . . . Sau khi tiến vào hang đá vôi rộng lớn này đã xảy ra chuyện gì? Sao anh chẳng mảy may nhớ được, Tiểu Mẫn lại hăng hái bừng bừng nhìn màn hình, cảm thán nói: “Oa, nơi này thật sự rất đẹp đó!” Nói rồi, cô càng không ngừng phàn nàn: “Thiệt là, tại sao em không xin lãnh đạo đi theo các anh chứ, thiệt là, bỏ lỡ mất cảnh tượng đẹp như vậy. . . . . . . Đúng rồi, anh Lạc, sao anh không vào hang đá vôi này?”

Trong lòng Lạc Phi nghi hoặc: “Hửm? Bọn anh tiến vào mà, còn chụp một đống tư liệu nữa, em tìm xem, anh nhớ kỹ lúc đầu anh tiến vào nhìn là . . . . . .băng từ thứ 21?” Tiểu Mẫn lắc đầu, gọi đồng nghiệp hậu kỳ Tiểu Lưu đang cắt nối biên tập bên cạnh: “Này, Tiểu Lưu, băng từ thứ 21 ở chỗ cậu sao? Cậu tìm được túi ảnh chụp sau khi họ tiến vào hang đá vôi không?”

Đang nỗ lực công tác một bên Tiểu Lưu đẩy mắt kính trên mũi: “Tôi đang cắt nối biên tập băng thứ 21, trên đó đều là hột trắng, căn bản không thể dùng.”

. . . . . .Sinh cho ta một đứa con . . . . . . Ta sẽ để ngươi sống sót . . . . . . Hừ hừ . . . . . .

Thình lình, tựa hồ có người bên tai anh thấp giọng nỉ non, trong câu nói trầm thấp này mang theo sự nguy hiểm chí mạng dọa đến Lạc Phi cả người run bắn, đứng vụt dậy, xoay người bỏ đi.

“Này này này! Anh Lạc, anh làm sao vậy? Chờ em!” Phía sau Tiểu Mẫn không ngừng kêu, Lạc Phi lại như chạy trốn hốt hoảng chạy xuống lầu, mãi đến khi ngồi trên xe mới nghĩ tại sao mình chạy trốn như đụng phải quỷ vậy?

Nghĩ về lúc trong hang đá vôi tới cùng đã chụp phải những gì, về việc tại sao anh thoáng cái đều nhớ không nổi, anh cảm giác được nỗi sợ hãi từ trong xương cốt, lúc này đây, tới cùng đã xảy ra chuyện gì?

Ồ. . . . . . Cưng à . . . . . . Cưng chẳng qua là không nghỉ ngơi tốt, áp lực lớn. Trong lòng một thanh âm nho nhỏ nói cho anh biết như vậy, khiến Lạc Phi thoáng an tâm hơn, anh mệt mỏi chà xát mặt, có thể lắm, thật sự áp lực công việc rất lớn.

Lạc Phi sau khi ngơ ngơ ngẩn ngẩn trở về nhà cha mẹ, cha mẹ đang bận trước bận sau, trên bàn đã bày đầy thức ăn anh yêu thích nhất, Lạc Tường đã sớm ngồi bên cạnh bàn trừng mắt, vừa nhìn Lạc Phi về, lập tức cười cong mắt: “Anh à, thật sự là kỳ quái, mỗi lần điện thoại cho anh máy luôn không kết nối, không ngờ anh trở về sớm như vậy, thế thì chúng ta bắt đầu ăn thôi!” Nói rồi, cậu ta cười hì hì kéo cổ anh: “Anh . . . . . .Thật kỳ lạ ghê. . . . . . .Sao nhìn thế nào em cũng thấy anh trở nên xinh đẹp hơn. . . . . . . Nói! Có phải quan hệ với bạn bè gì không nên quan hệ rồi không?”

“Mày biến nha!” Lạc Phi hung hăng cho cậu ta một quyền, nhưng tâm tư vẫn dừng lại ở ký ức đã biến mất, nhìn một bàn mỹ vị trước mắt, nhưng lúc nào cũng không dậy nổi hứng thú, chỉ có thể cầm đũa giương mắt nhìn, trong thực quản giữa ngực tựa hồ có một đống đồ vật, lấp đến nỗi anh một chút cũng không muốn ăn.

Lạc Tường cười cực kỳ kiêu ngạo: “Anh à, không phải anh có bầu đó chứ!”

“Đi chết đi, thằng thối tha, có phải muốn anh cho mày ăn đánh không hả!” Lạc Phi lại dứ dứ nắm đấm, nhưng rất nhanh bị tiếng ho khan của bố Lạc cắt ngang: “Ăn không lời ngủ không nói! Mấy đứa còn bàn cái gì . . . . . .”

Lạc Tường nhún vai, không nói gì thêm.

Một bữa cơm quả nhiên ăn vô vị, trong lòng Lạc Phi vô cùng áy náy, cố gắng phớt lờ khuôn mặt đã chảy dài của mẹ, làm bộ điềm nhiên như không, đem tiền lương của mình đủ số nộp lên xong khuôn mặt mẹ mới cười thành một đóa hoa cúc.

Buổi tối này, anh chọn ở lại nhà cha mẹ, ngủ chung phòng với em trai, rồi lại mơ thấy một giấc mộng kỳ quái. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play