CHƯƠNG 15: BÀN TRANG ĐIỂM

Thành phố B ngày 13 tháng 6 năm 1942

Hôm nay tựa hồ là ngày nóng nhất của tháng sáu, lúc Liêu Bích Chi mặc một bộ áo dài ngang gối màu đỏ thẫm hoa văn nước loang bâu áo mai nở đi vào phòng ngoài tiệm may này, đã nóng đến mồ hôi đầm đìa, vừa vặn chủ tiệm Đông vừa mới tiếp đón các phu nhân của quan quân Nhật Bản xong, nhìn thấy cô vào, vội vàng chạy đến mang theo nụ cười tiêu chuẩn cuối đầu khom lưng: “Quân thái thái đã lâu không gặp, bà chờ một chút, vừa rồi các phu nhân Nhật Bản chọn một đống vải len dạ, trong phòng toàn bộ rối loạn, bà ngồi trước một lát, tôi gọi Hiểu Đồng tiếp bà.”

Liêu Bích Chi khẽ mỉm cười gật đầu, tùy ý ngồi trên sofa dành cho khách ở một bên, không quá ba giây sau con gái của chủ tiệm Đông Hiểu Đồng cầm nước ô mai ướp lạnh chạy tới, thân thiết nói: “Thái thái bà rốt cuộc đã tới rồi! Trông bà đã lâu lắm rồi, cha con gần đây lại vào một nhóm vải len dạ, lần trước con vừa nhìn đã nói ôi chao, nếu thái thái mặc vào khẳng định so với mấy cô gái hồng lâu gì kia còn xinh đẹp hơn!”

Liêu Bích Chi hé miệng cười, làm bộ oán trách nói: “Con bé kia, mấy ngày không gặp, miệng càng thêm lợi hại, mai này ai cưới con? Chắc chắn khổ rồi!” Hiểu Đồng cười hì hì lắc đầu, chu miệng: “Thái thái, con nói thật mà . . . . . . ” Những lời này còn chưa nói xong, chủ tiệm Đông liền từ buồng trong đi ra, nóng đầu đầy mồ hôi: “Quân thái thái để bà đợi lâu, xin mời vào trong.”

Tiệm may này ngoài may vá ưu tú nhất thành phố B còn bằng lòng thuần phục Hoàng quân, chủ tiệm Đông của tiệm cũng buôn bán vải vóc, xem như phục vụ một dây chuyền từ chọn vải đến may y phục, Liêu Bích Chi tùy ý chọn một chút, hàng len dạ không quá già giặn nhưng quá thô kệch, rốt cuộc một cái cũng không để vào mắt, chủ tiệm Đông một bên tùy mặt gửi lời xong, rất tận tình lấy ra một ít vải chất liệu gấm Tô Châu từ miền nam vận chuyển tới, cô lại nghĩ loại chất liệu vải này mặc lên người có chút hoa lệ, trường hợp bình thường mặc không được.

Chủ tiệm Đông có chút sốt ruột, lại thúc giục đứa làm thuê một bên lấy ra ít chất liệu vải hồng nhạt lam nhạt, lúc này mới quay đầu cung kính hỏi: “Đúng rồi, Quân thái thái, tôi nhớ tiên sinh thích đi cùng cô nhất, sao hôm nay . . . . . . ?”

Liêu Bích Chi thở dài một hơi, thục nhã nhấp một ít nước ô mai trong chén, sau khi lắc đầu có chút oán giận nói: “Ôi, anh ấy à, mấy ngày trước Hoàng quân gọi anh ấy đến, không biết có phải bảo anh ấy làm hội trưởng hiệp hội buôn bán gì đó không, nếu phải, hiện giờ có lẽ đang đi xã giao đấy.”

(Tiêu: Hoàng Quân là quân đội của Nhật Hoàng)

Chủ tiệm Đông à một tiếng thật dài, cười hắc hắc: “Quân tiên sinh thật sự là tiền đồ vô lượng.”

Liêu Bích Chi mất tự nhiên cười, âm thầm đắc ý, mình thật sự gả đúng người, tuy nói Quân Tử Hiên từ nhỏ là cô nhi, nghe nói người cha đã mất tích nhiều năm của anh ta còn từng tổ chức quân đội đánh thổ phỉ, hiện giờ ngẫm lại khẳng định đã sớm chết rồi, may là nhà mẹ Quân Tử Hiên thế lực khá lớn, từ nhỏ đã đưa anh ta đi Pháp du học, sau khi về nước nhanh chóng để anh ta tiếp quản xí nghiệp quặng đồng trong nhà, tuổi còn trẻ đã tự mình làm nên sự nghiệp, mặc dù đối với cô vô cùng lãnh đạm, cô vẫn vui vẻ hưởng thụ loại thanh phúc của vợ doanh nhân này.

Nhưng làm người không thể quá tỏa sáng, Liêu Bích Chi xòe cây quạt nhỏ đàn hương, che miệng nở nụ cười: “Chủ tiệm Đông ông cũng đừng nói vậy, vị kia nhà tôi ấy à . . . . . . .Cũng chỉ dựa vào vận khí thôi.”

Chủ tiệm Đông chép miệng, bỗng dưng cười như con chuột vậy, chậm rãi đến gần, thấp giọng nói: “Quân thái thái, tôi có chuyện cần cầu bà.” Trong lòng Liêu Bích Chi chợt động, “Ồ” một tiếng, hỏi: “Chuyện gì?”

Chủ tiệm Đông bỗng dưng có chút ngượng ngùng, thở dài một hơi, vẻ mặt có chút khó xử: “Việc kia, chính là con trai nhà tôi, anh trai Hiểu Đồng, Hiểu Uẩn, đứa nhỏ này năm nay mới tốt nghiệp đại học, muốn tìm một chân chạy vặt . . . . . . Bà nói. . . . . . . Bà có thể nói một chút cho con tôi làm thủ hạ chạy vặt cho Quân tiên sinh được không?”

Hóa ra là loại ý định này, trong lòng Liêu Bích Chi cảm thấy trơ tráo, nhưng vẫn giả vờ vô cùng khách khí, mắt tùy ý quét qua quét lại vừa định nói vài lời từ chối, lời đã đến bên miệng lại nhìn thấy bàn tràng điểm đặt trong góc.

Bàn trang điểm vô cùng xinh đẹp, chế từ gỗ lim, từ đằng xa nhìn giống như một tòa kiến trúc cỡ nhỏ, đình đài lầu các đầy đủ mọi thứ, gạch vàng ngói xanh, cửa chính là một mặt gương đồng, Liêu Bích Chi giống như bị ma ám đứng dậy, hơi bước về phía trước đến gần, phát hiện vóc dáng và khuôn mặt mình cũng không bị biến dạng, không nhịn được hiếu kỳ hỏi: “Ông chủ, đến đây đã lâu, nhưng tôi không phát hiện thứ này, đây là . . . . . . .”

Chủ tiệm Đông cười, khom người sang nói: “Đây à . . . . . . Là của hồi môn của vợ tôi, cô ấy cũng không thích lắm, vẫn đặt ở kho hàng đã nhiều năm, tháng trước tôi nhìn thấy nó rất phù hợp, cho nên chuyển ra đây.”

Liêu Bích Chi à một tiếng thật dài, chậm rãi lấy tay vuốt ve mặt ngoài của bàn trang điểm, nó thật sự quá xinh đẹp, xinh đẹp khiến người ta mê muội.

Liêu Bích Chi tinh tế nhìn bàn trang điểm này, chẳng biết tại sao, nghĩ càng nhìn càng thích, trong thoáng chốc bật thốt lên hỏi: “Con trai ông nó sẽ không phải là người. . . . . . . chứ?”

Chủ tiệm Đông cẩn thận quan sát vẻ mặt người phụ nữ trước mắt, nghe câu nói này mặt trở nên có chút cứng ngắc, kéo khóe miệng cười ngây ngô nói: “Thằng con nhà chúng tôi căn bản không có mảy may quan hệ với đảng phái hay quốc dân đảng gì cả, bà quen biết tôi nhiều năm thế rồi bà có thể không biết phẩm hạnh của tôi sao, đứa nhỏ Hiểu Uẩn kia tuyệt đối nghĩ giống tôi, tôn nghiêm chỉ có khi sống sót mới có thể thực hiện, bà nói có đúng không?”

Liêu Bích Chi giả vờ giả vịt thở dài: “Ôi, ông chớ khẩn trương, tôi vừa rồi quả thật đã nặng lời, mấu chốt là, tôi cũng sợ vậy . . . . . . ” Những lời này chưa nói xong, chủ tiệm Đông lập tức nói: “Bà yên tâm, thằng con nhà tôi, biết chừng mực, việc này . . . . . . .Đều là vì sinh tồn, thật sự . . . . . . Đứa con kia của tôi . . . . . . ”

Liêu Bích Chi nhìn mình trong gương, hơi nở nụ cười, lơ đãng trả lời: “Được, sự tình này cứ quyết định như vậy, tôi trở về nói với tiên sinh nhà tôi một chút, những thứ khác, phải dựa vào vận may của đứa nhỏ. . . . . . Nhưng chỉ có điều, tôi muốn mặt gương này.” Chủ tiệm Đông vội vàng gật đầu không ngớt, trong lòng mừng thầm, vội vàng kêu lên: “Vậy thì, Quân thái thái, tôi sẽ làm cho bà vài bộ áo dài nữa . . . . . . ”

Liêu Bích Chi mỉm cười gật gật đầu, nàng trong gương cũng mỉm cười, nhưng ánh đỏ trong mắt chợt lóe, chẳng qua, ai cũng không nhìn thấy được.

Quân gia ở Thành Nam có một căn nhà lầu nhỏ, cao hai tầng, diện tích cư trú khá lớn, là Hoàng quân thưởng quà cho công dân vinh dự của khối thịnh vượng chung Đại Đông Á, mà trong nhà chỉ có ba miệng ăn, còn có một mụ hầu gái tên Vân Di, chỉ có bốn người ở, một chút cũng không ngại chật.

(Tiêu: Khối thịnh vượng chung Đại Đông Á là một trong những khẩu hiệu và khái niệm được dùng để biện hộ cho sự xâm lược của Nhật Bản tại Đông Á từ thập niên 1930 cho đến hết Đệ nhị thế chiến và thuật ngữ “Khối Thịnh vượng chung Đại Đông Á” ngày nay chủ yếu được xem là bức bình phong cho sự quản lý của người Nhật tại các quốc gia chiếm đóng trong Chiến tranh thế giới II, trong đó chính quyền bù nhìn phải vận động người dân và nền kinh tế trong nước phục vụ cho lợi ích của Đế quốc Nhật Bản. —- Theo wiki)

Liêu Bích Chi thuê vài người chuyển gương về nhà đặt trong phòng ngủ, Quân Tử Hiên mới phong trần mệt mỏi trở về, anh ta năm nay còn chưa đến 30 tuổi, đã để một dúm râu nhỏ kiểu Nhật Bản, mặt mũi rất anh tuấn, nhưng không cao lắm, vừa vào nhà liền cởi quần áo hô nóng, ở trong phòng ngủ ở trần cầm quạt hương bồ quạt hồi lâu, mới nhìn đến bàn trang điểm mới chuyển về.

Quân Tử Hiên biết bà xã nhà mình những năm gần đây càng điệu đà phóng túng, nhưng anh ta chỉ hơi nhíu mày, hỏi: “A Văn thế nào rồi?” A Văn là con của họ, năm nay tám tuổi, học trong trường nội trú do người Nhật mở ở thành phố B. Kỳ thật họ cũng biết, người Nhật Bản để cho con bọn họ ở trường nội trú khẳng định không phải ý tốt gì, mà để dễ khống chế họ như con rối mà thôi.

Thế đạo thất thường mà. . . . . . .Người như họ đã bị những người Trung Quốc khác gọi là Hán gian, nhưng lúc đầu họ chỉ vì sống sót, Liêu Bích Chi khổ sở cười cười, thay một bộ nội y chất liệu mềm mỏng, nhìn mình trong gương, nói: “Em bảo cho mợ Vân cuối tuần này đi đón nó. Anh thì sao, gần đây thế nào, người Nhật Bản có làm khó dễ anh không?”

Quân Tử Hiên mệt mỏi thở dài một hơi, nằm trên giường, sâu sắc cảm thán nói: “Thà làm chó thịnh thế, không làm người loạn thế mà. . . . . . Còn có thể thế nào nữa . . . . . .Anh nghĩ một ngày nào đó anh sẽ bị họ đánh chết . . . . . . .”

Liêu Bích Chi nghe thấy những lời này có chút run rẩy, cô cắn môi, sắc mặt tái nhợt nhìn mình trong gương, quay đầu nhào vào trên giường tựa bên cạnh anh ta nỉ non nói: “Không. . . . . . Chúng ta đều sẽ sống sót . . . . . . .”

Trong lòng Quân Tử Hiên chợt động, anh ta vốn không thích phụ nữ, lấy Liêu Bích Chi cũng là vì thế lực của nhà mẹ cô, mấy năm nay hai người tương kính như tân, cuộc sống cũng coi như không tồi, lúc này thấy cô đang lo lắng nhìn anh, trong đôi mắt màu đen toát ra dịu dàng và van xin xâm nhập cốt tủy, không nhịn được trái tim lạnh lẽo hơi chút dao động, ôm cô nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, chúng ta sẽ sống sót, người Nhật đã thành nỏ mạnh hết đà rồi . . . . . . Họ sớm muộn cũng có ngày phải rời khỏi đây . . . . . . .Chúng ta sẽ đường đường chính chính mà sống tiếp, giống như những người khác. . . . . .Không bao giờ là con chó của chúng nữa. . . . . . .”

Hai người im lặng hồi lâu, cuối cùng không hẹn mà cùng không bao giờ nhắc tới chủ đề nặng nề này nữa, đổi thành con trai chủ tiệm Đông là Đông Hiểu Uẩn, về sau còn nói một lát nữa, rồi kéo đèn bàn, đi ngủ.

Buổi tối này không có trăng.

Trong phòng ngủ một mảnh đen kịt, cửa sổ màu nhạt chiếu bóng cây loang lổ, gió thổi qua sàn sạt rung động, còn có thể nghe thấy tiếng quạ đen và cú mèo hoặc khàn khàn hoặc bén nhọn, hai người cũng đã ngủ say, cũng chỉ có gương đồng của bàn trang điểm phản xạ ra chút ánh sáng màu vàng nhạt. Trong gương chợt lóe qua một khuôn mặt tái nhợt, hồi lâu sau mới phát ra thanh âm nỉ non: “Đến đây . . . . .Đến đây . . . . . . Đến đây . . . . .”

Trong bóng tối tựa hồ tràn ngập một cỗ mùi máu tanh như có như không, Quân Tử Hiên chậm rãi ngồi dậy, thân thể khẽ nhúc nhích, ngay cả dép cũng không mang, lặng lẽ xuống giường, thong thả đi vòng qua giường, tới trước bàn trang điểm, không hề phát ra một tiếng vang nào, ngồi trước gương.

Gương mờ mịt chỉ có thể hiện ra cái bóng của Quân Tử Hiên, anh ta ngơ ngác ngồi trước gương không hề nhúc nhích, bóng đen trong gương kia cũng không nhúc nhích.

Quân Tử Hiên ngồi trước bàn trang điểm, dùng hai mắt vô thần nhìn cái bóng trong gương, chậm rãi, trong gương vươn ra một cánh tay. Cánh tay này tái nhợt, cường tráng, vừa nhìn chính là cánh tay của đàn ông, nhưng móng tay rất dài phiếm vàng, mạch máu trên cánh tay đã biến thành màu tím sậm, thoạt nhìn khủng bố dị thường.

Trong gương nhanh chóng nổi lên khuôn mặt của một người đàn ông, đây là một người đàn ông vô cùng trẻ tuổi, tóc ngắn, mày dài vào tận tóc mai, anh tuấn dị thường, hai mắt đỏ như máu lóe ra quang mang hưng phấn, khóe môi mím chặt vẽ ra một mạt cười gằn, y hơi giơ tay lên, ra vẻ sẽ mò tới . . . . . . .

“Tách!” Đèn điện thoáng cái bật sáng, Liêu Bích Chi xoa mắt ngồi dậy, nhìn chồng mình ngồi trước bàn trang điểm, dùng giọng mũi mang theo nồng đậm nghi hoặc hỏi: “Anh làm gì đó?” Quân Tử Hiên nghe câu này hơi co giật một chút, nhìn mình trong gương, trong nét mặt tràn đầy mê man: “Anh mộng du?”

Việc này tựa hồ chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ.

Nhưng hai người tuyệt đối không biết rằng, chỉ cần đến tối, sau khi hai người ngủ say, bàn trang điểm nọ đều sẽ di chuyển như người, chậm rãi xê dịch đến đuôi giường của hai người, người đàn ông anh tuấn trong gương kia sẽ luôn luôn mặt không chút biểu cảm yên lặng nhìn Quân Tử Hiên đang ngủ say, hơn nữa hai người không hẹn mà cùng cảm giác thân thể yếu ớt, tựa hồ có thứ gì đó đang hút sức sống của họ vậy.

Vào ngày thứ sáu cuối hè, khi Liêu Bích Chi mặc một thân áo dài thuần sắc đỏ hồng cài nút cao cổ mới tinh, ngồi trước gương trang điểm, bảo mẫu Vân Di trong nhà đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Thái thái, tôi đi đón A Văn thiếu gia nhé.”

Liêu Bích Chi khẽ hô lên giật mình, quay đầu, cười với bảo mẫu trong nhà: “Thiệt là, đã quên mất, A Văn hôm nay sẽ về nhà . . . . . . Việc đó . . . . . Bà xem, trong nhà còn thịt bò không, hôm nay nấu thịt bò đi!”

Những lời này còn chưa nói hết, liền thấy Vân Di kinh hoảng chỉa về phía cô, sắc mặt tái nhợt run cầm cập nói: “Thái . . . . . .Thái . . . . . Thái thái . . . . . . Phía sau phía sau!” Liêu Bích Chi nghi hoặc quay đầu lại, thoáng cái sợ ngây người.

Bản thân trong gương không hề có động tác và vẻ mặt giống mình, mà là vẻ mặt dữ tợn, sắc mặt tái nhợt từ trong gương từng chút một chậm rãi bò ra.

Khóe mắt người phụ nữ này chảy ra máu tươi, trong miệng còn có răng nanh, mang theo nụ cười gằn chậm rãi bò ra xong, thoáng cái bắt được cổ của Liêu Bích Chi chân chính.

Vân Di sợ đến hét thành tiếng, chỉ cảm thấy chân mềm nhũn một bước cũng không đi nổi, trơ mắt nhìn Liêu Bích Chi một tay xách đầu của Liêu Bích Chi chân chính, từng bước một, dấu chân giẫm lên máu, chậm rãi đi về hướng mụ.

+++++

Khi Quân Tử Hiên về đến nhà, vừa vặn còn chưa đến 6h tối, trong căn nhà to như thế không bóng người.

Kỳ quái, thường ngày Vân Di đã sớm nhảy ra hoan nghênh mình về, hôm nay thế này . . . . . . ? Anh ta dạo một vòng quanh nhà, phát hiện bên trong phòng ngủ Liêu Bích Chi đang ngồi trước bàn trang điểm dùng cây lược gỗ từng chút từng chút chải tóc.

“Bích Chi . . . . . .” Quân Tử Hiên nghĩ cô có chút kỳ lạ, chậm rãi bước lên trước, còn chưa đụng tới cô, Liêu Bích Chi đã đột ngột quay đầu, hơi hé miệng cười, sắc mặt tái nhợt, dịu dàng hỏi: “Tử Hiên, anh đã về? Muốn ăn gì không, em đã mua chút bánh ngọt anh thích ăn nhất.”

Sắc mặt Quân Tử Hiên hơi thay đổi, đó là sở thích của anh ta sau khi người đó chết vài năm trước thì thay đổi, anh ta vội vàng cười: “Cám ơn.”

Liêu Bích Chi chậm rãi đứng dậy, vươn cánh tay ôm lấy cổ Quân Tử Hiên, ghé vào lỗ tai anh phả hơi nói: “Tử Hiên, chúng ta đã lâu chưa thân thiết rồi . . . . . . Thân thiết chút nhé?”

Quân Tử Hiên nhíu mày, không đáp ứng, từ sau khi sinh A Văn anh ta đã không còn hứng thú với Liêu Bích Chi, mà Liêu Bích Chi trên người lại vặn vẹo không thôi, anh muốn đẩy cô ra, nhưng thoáng cái cứng đờ tại chỗ.

Người trước mặt này không có bộ ngực mềm mại . . . . . . Đây là thân thể của đàn ông, Quân Tử Hiên sợ hãi biến sắc, thoáng cái đẩy Liêu Bích Chi ra, lui về phía sau vài bước, thoáng cái ngồi trên giường, thất thanh hỏi: “Ngươi không phải cô ấy! Cô ấy đâu?”

Liêu Bích Chi vẻ mặt hết sức vô tội, cong khóe miệng cực kỳ quỷ dị cười: “Tử Hiên, anh nói gì thế? Em chính là vợ anh mà . . . . . . Không phải anh nói muốn kết hôn với một người phụ nữ sao . . . . . . Em liền biến thành phụ nữ . . . . . . ” Thanh âm cô ta nói chuyện vô cùng nhẹ, Quân Tử Hiên hơi xê dịch, gáy tê dại, người trước mặt này, giọng nói đều đã phát sinh biến hóa, rõ ràng không phải bản thân Liêu Bích Chi.

Quân Tử Hiên tỉnh táo xê dịch về phía sau, từ dưới gối lấy ra một khẩu súng, nhắm thẳng Liêu Bích Chi, lạnh lùng nói: “Ngươi là đàn ông! Ngươi rốt cuộc là ai?”

Liêu Bích Chi ha hả cười, vẻ mặt biến đổi, đột nhiên khóe mắt rơi xuống huyết lệ, dữ tợn nhào lên.

“Bằng! . . . . . . ” Quân Tử Hiên không chút cho dự nổ súng, viên đạn ghim ngay ấn đường của Liêu Bích Chi, bắn tung tóe ra một mảng lớn máu đỏ tanh hôi, nhưng không hề hấn gì, túm lấy cổ của anh ta, gắt gao cưỡi lên người anh ta, hét ầm lên: “Quân Tử Hiên mày đền mạng đi!”

Quân Tử Hiên hoảng sợ nhìn dung mạo Liêu Bích Chi chậm rãi xảy ra biến hóa, biến thành người anh ta luôn tâm tâm niệm niệm kia . . . . . . Người yêu vài năm trước bất hạnh bị mình ngộ sát Liễu Thư Văn.

Vài năm trước, khi anh đang du học Pháp, gặp du học sinh học điêu khắc Liễu Thư Văn, hai người vừa gặp đã yêu, nhanh chóng ở cùng nhau, biết mẹ bảo anh ta về nước lấy vợ, Liễu Thư Văn không muốn, hai người cư nhiên xảy ra tranh chấp, Quân Tử Hiên không cẩn thận giết chết Liễu Thư Văn. Anh ta lúc ấy sợ choáng váng, hung hăng thống khổ một hồi, vội vã hủy thi diệt tích xong, liền chật vật trở về nước cưới Liêu Bích Chi.

Trong mắt Liễu Thư Văn lóe ra ánh đỏ, cười cực kỳ dữ tợn, tay từng chút từng chút bóp chặt cổ Quân Tử Hiên, thích ý hưởng thụ tiếng gào khóc yếu ớt của Quân Tử Hiên.

++++++

Cả nhà họ Quân chết bất đắc kỳ tử, chỉ có con anh ta ở trong trường nội trú may mắn thoát nạn, rốt cuộc là ai dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn giết cả gia đình này?

Chân tướng không ai biết được, dù sao Hoàng quân cũng đem danh xưng hung thủ này đặt trên người đặc nhiệm quốc dân đảng Đông Hiểu Uẩn kia.

Còn bàn trang điểm kia đã đi đâu? Tựa hồ được một người Nhật Bản chuyển trở về cố hương của hắn, tiếp tục cung cấp nguồn tưởng tượng vô hạn cho vô số biên kịch tương lai. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play