Yến Tích Nhu và Yến Tích Vũ bị mẫu thân mình nghiêm túc dặn dò, nếu không thể tạo được mối quan hệ tốt với hai tỷ đệ Du Nhiên Cư, cũng nhớ rằng ngàn vạn không thể trở thành kẻ địch của bọn họ.
Mặc dù hai người không biết nguyên nhân trong đó, nhưng sau khi nghe chuyện nữ nhân Mạc Hàn Yên lòng dạ thâm hậu thủ đoạn cao minh đều bị hai tỷ đệ chỉnh cho suy sụp, lập tức sợ hãi trong lòng, bắt đầu an phận.
Nghe nói nha đầu Yến Khanh Vũ còn là luyện dược sư, đi theo nàng không chừng còn có thể chiếm được một số lợi thế, hai chị em các nàng bắt đầu ấp ủ ý xấu.
Tần Phương sáng sớm đã tới Vĩnh An Vương phủ, có lẽ bọn hạ nhân vừa mới ngủ dậy, chân trời mới vừa nổi lên bụng cá trắng, nhưng ông không ngờ tới chính là, lúc tới trước cửa đã nhìn thấy bóng dáng hai người đang đứng ở nơi đó.
Thiếu nữ áo trắng dáng người mảnh khảnh cùng với thiếu niên áo xanh dáng người cao ráo, đang đứng nói chuyện ở nơi đó. Hai người đều ăn mặc rất gọn gàng sạch sẽ, dường như đã chờ đợi từ lâu.
Tần Phương hiện lên một chút tán thưởng, đi qua nói, "Các ngươi dậy sớm như thế?"
Hai người vừa thấy ông bước tới thì ngừng nói chuyện, Khanh Vũ cười mở miệng nói, "Tiền bối cũng đến sớm như thế, là tiểu bối sao có thể để ngài chờ chúng ta."
Tần Phương vừa lòng gật đầu, ông đã ước định thời gian là giờ Mão canh ba, nhưng ông tới đây trước khoảng một khắc, nhưng hai đứa nhỏ này rõ ràng còn chờ ở đây sớm hơn, ông cực kỳ thích những người đến đúng giờ thế này.
Bởi vì thời gian vẫn chưa tới, hai tỷ muội Yến Tích Nhu cũng chưa tới, vì thế Tần Phương bắt đầu nói chuyện phiếm với hai người.
Đôi mắt thông minh khôn khéo của ông mang theo nụ cười đánh giá thiếu nữ dung nhan tuyệt mỹ. Không biết vì sao, ông luôn là cảm thấy trên người nha đầu này có rất nhiều bí mật. Từ sau lần nàng cố gắng che giấu thiên phú, tu vi cao thâm, Tần Phương vẫn luôn nghi ngờ, năng lực của nàng có lẽ không chỉ có như vậy.
Nghĩ đến đây, ông thử hỏi một câu, "Các ngươi có biết, vì sao ta muốn các ngươi xuất phát sớm hơn một chút?"
Nghe thấy vậy, Khanh Vũ nhấp môi cười một chút, sau đó nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, nhướng mày.
"Là muốn chúng ta tạo thành thói quen dậy sớm, để thân thể điều chỉnh tới một trạng thái tốt nhất, điều này sẽ giúp ích cho việc tu luyện của chúng ta?"
Tần Phương nhíu mày lắc đầu.
Khanh Vũ thấp giọng cười cười nói, "Bởi vì lần này chúng ta tới U Minh Hạp Cốc, bên trong chướng khí rất nặng, hơn nữa khi ánh nắng tản ra chướng khí sẽ càng ngày càng dày đặc. Nhưng, khi tới giờ Mão chướng khí sẽ tiêu tán, chỉ có trong khoảng thời gian này mới có thể vào trong đó. Nếu không, một khi trời sáng hẳn, chúng ta sẽ không thể tìm thấy lối vào."
Nghe những gì Khanh Vũ giải thích, thiếu niên lúc này mới hiểu rõ gật đầu.
Tần Phương lại kinh ngạc nói, "Sao ngươi biết được chúng ta sẽ đi U Minh Hạp Cốc? Hơn nữa thời gian chướng khí tiêu tán, ngươi làm thế nào biết được?"
"Trong khoảng thời gian gần đây, tiền bối đã phân tích cho chúng ta rất nhiều nơi hung hiểm, còn có đặc tính và nhược điểm của các loại linh thú. Trong đó U Minh Hạp Cốc là nơi nổi tiếng có nhiều linh thú, khắp nơi đều có thể nhìn thấy chim bay thú chạy, hơn nữa độ hung hiểm không được xem là đặc biệt cao, chỉ trên mức trung bình một chút. Đối với chúng ta, những người lần đầu tiên ra ngoài huấn luyện mà nói, đó là nơi tương đối thích hợp."
"Đối với thời gian chướng khí......" Khanh Vũ hơi dừng lại một chút, sau đó dường như có chút đắc ý nói, "Trước đó vài ngày ta đã tới bên ngoài U Minh Hạp Cốc cả đêm nên phát hiện ra được."
Những lời của thiếu nữ vừa nói càng khiến Tần Phương thêm sửng sốt.
Nói cách khác, trong tình huống không biết gì cả, nàng chỉ dựa vào những dấu hiệu nhỏ ngày thường ông vô tình lộ ra một chút, có thể đoán ra được ông đã xác định địa điểm huấn luyện!
Hơn nữa nàng chỉ là một tiểu nữ hài, không ngờ dám lẻ loi một mình chạy đến hiểm địa kia tìm hiểu tình hình!
Sự can đảm này cũng khiến Tần Phương than nhẹ một tiếng, nghé con mới sinh không sợ cọp.
Khanh Bắc bên cạnh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nàng một cái, chẳng trách trước đó hai ngày không nhìn thấy nàng, thì ra là một mình đi dò đường.
Mấy người bên này nói chuyện, thời gian bất tri bất giác đã qua giờ Mão canh ba, bên trong Vĩnh An Vương phủ lúc này mới truyền tới một loạt tiếng bước chân vội vàng. Thân ảnh Yến Tích Vũ xuất hiện đầu tiên, Yến Tích Nhu theo ở phía sau có chút uể oải ỉu xìu, thoạt nhìn giống như còn chưa tỉnh ngủ.
Mặc dù Tần Phương có chút không vui, nhưng cũng không nhiều lời. Lúc này đã qua giờ Mão canh ba, nhưng nhũng chưa muộn lắm.
Dù sao các nàng đều là thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, có lẽ chưa từng phải dậy sớm như thế, so với hai người Khanh Vũ và Khanh Bắc, Tần Phương có chút bất mãn với các nàng. Đều là người trong một vương phủ, phẩm cách thật ra kém xa nhau rất nhiều.
U Minh Hạp Cốc ở phía Tây của Thanh Lan Quốc, từ kinh đô đi ngựa tới đó sẽ mất khoảng nửa canh giờ (1h), lúc đó trời vẫn còn chưa sáng lắm.
Lần này Tần Phương đưa mấy người bọn họ đến đó xong, sẽ không đi theo, nhưng ông vẫn đưa cho mỗi người một ngọc bài truyền tống. Nếu như gặp phải nguy hiểm hoặc không thể tiếp tục kiên trì ở bên trong, chỉ cần bóp nát ngọc bài là có thể ra ngoài. Nhưng, một khi ngọc bài bị bóp nát, có nghĩa là huấn luyện lần này thất bại.
Môi trường bên trong U Minh Hạp Cốc rất đặc biệt, quanh năm đều đen tối như mực, một ngày chỉ có hai canh giờ (4h) là ban ngày, thời gian còn lại đều là đêm tối, nếu người đi vào trong đó một thời gian lâu rồi, sẽ không biết đêm nay là năm nào.
Bởi vậy Tần Phương ấn định thời gian trải nghiệm lần này cho bọn họ là mười ngày.
Sau mười ngày ông sẽ đến đây nghênh đón bọn họ.
Khi mọi người tới U Minh Hạp Cốc, bọn họ có thể nhìn thấy một vùng ánh sáng rộng lớn, bầu trời dần dần trở nên tươi sáng.
Lối vào U Minh Hạp Cốc lờ mờ hiện ra trong màn sương trắng mờ ảo, đó là một cái hốc cây được hình thành bởi những cây cổ thụ hình thù kỳ quái, cao bằng vài người.
"Ta chỉ đưa các ngươi tới đây thôi, các ngươi phải tự mình đi vào!" Tần Phương nhẹ nhàng nói, "Lần này nhiệm vụ ta giao cho các ngươi chính là, mỗi người phải thu thập được ít nhất năm tinh hạch của linh thú cấp 3 trở lên."
"Vâng." Mọi người đều đồng thanh đáp lại.
Dưới sự quan sát của Tần Phương, bọn họ xuyên qua sương trắng mờ ảo, đi qua lối vào. Sau khi mọi người chìm vào trong sương mù trắng xoá, sương trắng gần như trong nháy mắt lại dày đặc hơn, tỏa ra một mùi hương như có như không.
Tần Phương đột nhiên lui ra phía sau vài bước, bịt kín miệng mũi. Chướng khí này quả nhiên lợi hại, không biết mấy người bọn họ có thể chịu đựng được hay không.
Lối vào chỗ hốc cây đã hoàn toàn bị che khuất, không thể nhìn ra được một chút manh mối.
Tuy nhiên, sau khi Tần Phương rời đi không lâu, những cây đại thụ bên trong chướng khí đột nhiên run rẩy giống như cơ thể con người, sau đó biến hoá một lúc, lối vào chỗ hốc cây đột nhiên biến mất, giống như nơi này chỉ là một rừng cây đại thụ bình thường.
***
"Tiểu hồ ly đã đến U Minh Hạp Cốc?"
Lúc đó, trong một căn phòng trang nhã của Phương Phỉ Các, nam nhân mắt tím thản nhiên mở miệng hỏi.
Bạch Chi Ngạn đối diện gật đầu, "Đúng vậy, ta cũng vừa mới biết, dường như sáng sớm hôm qua đã xuất phát rồi, nghe nói là đi ra ngoài rèn luyện làm nhiệm vụ để tiến vào Phiêu Miểu Tông."
"Thật không?." Lâu Quân Nghiêu cong môi, sau đó nói, "Tình hình gần đây ở Vân Trung Thiên như thế nào?"
"Một đám luyện dược sư được chiêu mộ lúc trước có rất nhiều gian tế tình báo muốn đục nước béo cò, nhưng Tiểu Quái Vật vẫn rất khôn khéo, trực tiếp lấy giải độc đan mà lần trước Khanh Vũ luyện chế ra, yêu cầu bọn họ viết ra thành phần đan dược, hơn nữa luyện chế ra một viên đan dược mới giống như thế, ngươi đoán kết quả thế nào?"
Khi Bạch Chi Ngạn nói tới điều này, khuôn mặt trở nên hớn hở hơn, "Đừng nói tới luyện dược, ngay cả thành phần của viên đan dược kia, đều không có một người nào hoàn toàn đúng. Ta nói rồi, nha đầu này không tới Vân Trung Thiên quả thực là lãng phí, thiên phú và thực lực bực này, ngay cả hội trưởng công hội luyện dược sư ở đại lục Bạch Trạch, đều phải thoái vị nhường đường cho nàng."
"Xem trọng nàng như thế?" Lâu Quân Nghiêu cười như không cười liếc mắt nhìn hắn nói.
Những người có thể đi theo bên cạnh Lâu Quân Nghiêu, đều không phải là người bình thường, hơn nữa đều có bệnh chung chính là kiêu căng cao ngạo, ngoại trừ chủ thượng nhà mình đều khinh thường tất cả những người khác, người tệ nhất trong đó phải kể đến Bạch Chi Ngạn.
Ngay cả ở Vân Trung Thiên, không có vài người có thể khiến hắn chịu phục, nhưng ấn tượng của hắn đối với Khanh Vũ vẫn luôn rất tốt.
Nghe thấy vậy, Bạch Chi Ngạn chớp chớp cặp mắt hoa đào đa tình xinh đẹp, "Đó là điều đương nhiên. Đừng nói tới y thuật của nàng cao hơn ta vài cái đầu, chỉ dựa vào một nha đầu tóc vàng như nàng năm đó có thể bình an chạy thoát khỏi thủ hạ của ngươi, trước khi đi còn trộm Cực Địa Hoả Khôi, sự gan dạ đó đủ khiến ta phải bội phục, quỳ lạy trước nàng!"
"Nhưng ta vẫn không hiểu một chuyện." Bạch Chi Ngạn đột nhiên thu liễm biểu tình trêu đùa của mình, "Năm đó ngươi trúng cổ độc lợi hại như vậy, ngay cả ta đều không thể tới gần người ngươi, vì sao tiểu nha đầu chạm vào ngươi lại không sao cả?"
Lâu Quân Nghiêu, "......"
Chuyện này bản thân ngươi là một luyện dược sư phẩm cấp cao cũng không biết, làm sao ta biết được?
Lâu Quân Nghiêu còn chưa nói lời nào, kết quả Bạch Chi Ngạn đột nhiên thay đổi biểu cảm, dường như nghĩ tới điều gì đó khó tin, giọng điệu có chút ấp úng, "Chẳng lẽ giống như những vở kịch được lưu truyền rộng rãi, chính là bởi vì chỉ có người trong định mệnh của mình mới có thể đến gần?"
Lâu Quân Nghiêu nheo mắt lại, giọng điệu sâu kín, "Ta thấy ngươi gần đây ở trong lâu ấm áp dịu dàng quá lâu, ý tưởng này của ngươi rất nguy hiểm."
Bạch Chi Ngạn nghi hoặc, "Nguy hiểm?"
"Ta đã mấy trăm tuổi? Tiểu hồ ly đối với ta mà nói, không khác gì tiểu hài tử non nớt. Ngươi nói về người trong định mệnh gì đó, chẳng lẽ không nguy hiểm hay sao?" Lâu Quân Nghiêu nói.
Bạch Chi Ngạn vẻ mặt nghiêm túc, "Vậy thì sao? Mặc dù tiểu nha đầu có hơi nhỏ tuổi một chút, nhưng tâm trí thủ đoạn đều không nhỏ chút nào, hơn nữa dáng dấp và tính cách đều tốt. Nàng như thế, vì sao không thể là người trong định mệnh của ngươi?"
Nói xong lời cuối cùng, Bạch Chi Ngạn hoàn toàn trở thành kẻ đối đầu, cực kỳ bất mãn với thái độ của Lâu Quân Nghiêu, thật sự giống như mang theo một loại tâm lý đáng sợ "Khuê nữ của ta đều tốt như vậy, vì sao ngươi không thích nàng?".
Lâu Quân Nghiêu không để ý đến Bạch Chi Ngạn đang lải nhải, thái dương hơi co giãn, cố gắng nén lại xúc động muốn ném người trước mặt ra ngoài cửa sổ, thản nhiên hỏi một câu, "Nghe nói Lôi Viêm độc giác bị thương lúc trước được ngươi cứu đã lên cấp 11?"
"Đúng vậy, lần trước tiến cấp bị lôi kiếp, thiếu chút nữa đã bị đánh chết. Đại lục cấp thấp này thật là phiền toái, linh thú cấp 8 trở lên đều rất bị hạn chế." Lời nói của Lâu Quân Nghiêu đã thành công dời lực chú ý của Bạch Chi Ngạn, "Nhắc tới điều này, ta chưa từng nghĩ rằng sẽ có một hạt giống linh thú tốt như vậy ở đại lục cấp thấp. Nếu bồi dưỡng tốt, có thể nó sẽ có cơ hội trở thành siêu thần thú."
"Ngươi đã để nó ở đâu?" Nếu như kết giới bị giới hạn, vậy thì Lôi Viêm độc giác thú khẳng định không thể để ở một nơi bình thường.
~~~Hết chương 92~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT