"Một khi đã như vậy, ta đây sẽ nhận lấy." Khanh Vũ không nói nhiều, cất chiếc nhẫn trữ vật.

Bạch Chi Ngạn nhìn nàng, đột nhiên cười nói, "Nghe nói ngươi muốn tới Phiêu Miểu Tông gì đó?"

"Sao ngươi biết?"

"Trên đại lục này có chuyện gì mà ta không biết, ngươi cho rằng Phương Phỉ Các của ta chỉ ăn mà không làm?." Bạch Chi Ngạn mang vẻ mặt cao ngạo nói, giống như đây là chuyện đương nhiên.

Hắn thật sự rất tự tin!

"Theo ta, ngươi dứt khoát đi cùng chúng ta trở về Vân Trung Thiên thì rất tuyệt, tài nguyên ở đó tốt hơn, đi Phiêu Miểu Tông làm gì, với thực lực của ngươi còn cần vào trong đó tu hành hay sao?" Bạch Chi Ngạn vẫn rất kiên nhẫn, không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để lôi kéo nàng.

Nghe thấy vậy, Khanh Vũ vô cảm nhìn hắn nói, "Đại lục cấp cao tàn nhẫn hơn, cả ngày chém giết quyết đấu nội loạn không thôi. Trở về cùng các ngươi, với thực lực hiện tại của ta chính là đi chịu chết. Nếu không phải Vân Trung Thiên quá loạn, các ngươi có cần phải trốn ở đây mãi không về?"

"......" Quả thực là một câu thành sấm!

Đầu óc của nha đầu này quá độc!!

Khi bọn họ đang nói chuyện, Lâu Quân Nghiêu đi từ bên ngoài tới, cảm nhận được không khí quỷ dị trong phòng, nhướng mày, nghi ngờ hỏi, "Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?"

Bạch Chi Ngạn quay đầu, liếc mắt đánh giá hắn một cái, "Vừa rồi ngươi đi đâu vậy?"

Lâu Quân Nghiêu lướt ánh mắt qua đầu sỏ gây tội, không trả lời, nhưng khi đến gần phát hiện ra một hộp thủy tinh bao chỉ còn thấy đáy, thần sắc đột nhiên biến đổi, nhẹ nhàng hỏi, "Ngươi ăn?"

Bạch Chi Ngạn cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn không do dự đáp lại, "Đúng rồi, ta đói bụng nên ăn. Đây không phải Khanh Vũ mang tới cho ta hay sao?"

Nói xong hắn còn giống như chứng thực nhìn thiếu nữ đối diện một chút, người sau vô tội chớp chớp mắt với Lâu Quân Nghiêu.

"Đó là của ta." Lâu Quân Nghiêu vô cảm nhìn hắn, thần sắc có chút đáng sợ.

Bạch Chi Ngạn lập tức cảm thấy mất mặt, một đôi mắt hoa đào yêu nghiệt giống như đang cháy lên hai ngọn lửa nhỏ, "Xảy ra chuyện gì vậy? Huynh đệ cùng cảnh ngộ nhiều năm như thế, ăn vài cái bánh bao của ngươi cũng không được?!"

"Mười một cái." Lâu Quân Nghiêu nghiêm trang sửa đúng nói.

Bên trong chiếc hộp kia có tổng cộng mười hai cái, lúc trước hai người trêu cợt nhau lãng phí một cái, còn lại tất cả đều vào trong bụng Bạch Chi Ngạn.

Vốn dĩ Bạch Chi Ngạn ăn mấy cái bánh bao không phải chuyện gì to tát, chẳng qua đây là lần đầu tiên tiểu hồ ly tặng hắn, mặc dù chỉ là một hộp bánh bao, nhưng ý nghĩa phi phàm, sao có thể cho phép Bạch Chi Ngạn ăn như thế?

Mặc dù đến bây giờ Lâu Quân Nghiêu cũng không biết, vì sao Khanh Vũ đưa cho hắn một hộp bánh bao, hắn lại cảm thấy vui mừng.

"Lâu Quân Nghiêu, ta nói cho ngươi biết, ta đã dung túng ngươi lâu lắm rồi! Nếu ngươi còn tiếp tục lãnh khốc vô tình với ta, huynh đệ này ta không làm được nữa!!" Bạch Chi Ngạn nghiến răng nghiến lợi vô cùng phẫn nộ.

Khanh Vũ một bên, "......"

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trở mặt thành thù chỉ vì một hộp bánh bao??

Thật sự quá thái quá......

Nàng bất đắc dĩ nhìn thoáng qua hai thanh kiếm trong mắt hai người, mở miệng nói, "Ta vẫn...... còn có một hộp, các ngươi nếu ai muốn, hãy cầm lấy đi!"

"Ta chỉ cần một hộp vừa rồi." Lâu Quân Nghiêu cực kỳ cố chấp nói.

"Phi, ai hiếm lạ bánh bao của ngươi! Muốn ta hiện tại phun ra cho ngươi hay không?" Bạch Chi Ngạn cố ý ghê tởm nói.

"Phun, hiện tại ngươi phun ra đi. Đồ của ta, chết cũng không cần chết ở trong bụng ngươi."

"......"

Đúng là một đôi vừa yêu vừa hận.

Nàng sợ rằng mình ở đây không thích hợp lắm, nếu như ở lâu thêm chút nữa, phát hiện ra hai người này lắm yêu nhiều hận, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng sẽ bị diệt khẩu.

"Các ngươi tiếp tục, ta đây sẽ đi trước." Khanh Vũ thản nhiên nói một câu, sau đó cầm lấy hộp bánh bao bị hai người ghét bỏ, chậm rãi đi ra ngoài.

Trước khi đi, nàng phát hiện mấy người dưới lầu vẫn ngủ say không biết trời đất. Có lẽ vì không khí ở đây quá quỷ dị, đến bây giờ vẫn không có một người khách nào dám vào.

Đúng là một đám người cổ quái kỳ lạ.

Nhưng nàng không phát hiện ra chính là, sau khi nàng vừa đi xa, nam nhân đang đứng ở cửa mở mắt to ngủ từ đầu đến cuối, không hề có một chút phản ứng. Lúc này tròng mắt đột nhiên xoay chuyển, giống như suy tư điều gì, lẩm bẩm nói, "Tiểu nha đầu này là người nào vậy? Quan hệ với chủ thượng thật không bình thường!"

"Nghe nói là ân nhân cứu mạng của chủ thượng, là người mà phía trên phân phó không thể đắc tội."

Tiểu nhị chỗ quầy vẫn đánh bàn tính lách cách, nói mà không ngẩng đầu lên, phong cách chuyển biến cực nhanh, phảng phất như người vừa mới ngáy ngủ như chết kia không phải là hắn.

"Các ngươi thì biết cái gì." Nam nhân nằm bò trên bàn có lẽ là ngủ thoải mái nhất.

Lúc này hắn vẫn đang buồn ngủ dụi mắt, quẹt vệt nước miếng nơi miệng, lười biếng ngáp một cái.

Nếu như Khanh Vũ ở đây có thể nhận ra được, nam tử này chính là người đã mang nàng ra khỏi Trấn Hồn Tháp lúc trước.

Hai người kia nghe thấy hắn nói vậy thì tỉnh hẳn, đều vô cùng kinh ngạc, sau đó đã nghe hắn nói, "Đó không phải là ân nhân cứu mạng bình thường....."

Giọng nói cực kỳ ý vị sâu xa.

"Ngươi có ý gì vậy?"

"Ta nói ra các ngươi cũng không hiểu." Nam tử áo xám nói với vẻ mặt khinh bỉ, sau đó lại ngáp ngủ một cái rồi nói, "Đừng ồn ào nữa, ta tiếp tục ngủ bù."

"......"

Gia hỏa này đời trước chưa từng ngủ hay sao?!

Một ngày mười hai canh giờ thì mười canh giờ hắn đều ngủ, một canh giờ ăn cơm, một canh giờ nửa tỉnh nửa mê, thật tuyệt.

***

Sau khi Khanh Vũ trở về, đưa thủy tinh bao vẫn còn ấm cho Khanh Bắc, đã nhiều năm hắn không ra khỏi phủ nên hiếm khi nhìn thấy đồ ăn vặt bên ngoài. Rốt cuộc, hắn vẫn là một hài tử, vẫn thích tỷ tỷ mua đồ cho hắn, vì thế lòng tràn đầy vui sướng.

Từ sau khi Tần Phương biết thiên phú của bọn họ, ông đã rất thoải mái với bọn họ, nhưng lâu lâu vẫn kiểm tra tiến độ tu luyện của bọn họ. Ngược lại, đối với hai người Yến Tích Nhu và Yến Tích Vũ lại đốc thúc cực kỳ nghiêm khắc.

Yến Tích Vũ luôn luôn ẩn nhẫn, thật ra không có gì. Yến Tích Nhu suốt ngày không ngừng kêu khổ, bởi vì từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa từng phải chịu đau khổ như vậy.

Ngay cả khi quay về oán giận mẫu thân trắc phi của mình, bà ta cũng không giúp được gì, dù sao đó là mệnh lệnh của Yến Túc, không ai có thể can thiệp, bên cạnh còn phải chịu đựng Vương phi Mạc Hàn Yên châm chọc mỉa mai, bà ta cũng rất khó khăn.

Bên này, Khanh Vũ trở về phòng, lật xem 《Thiên Y Pháp Giám》, tìm hiểu một chút về dược và độc bên trong.

Về phương diện võ đạo, bởi vì khí linh Táng Mai thức tỉnh đã khôi phục lại, hiện tại nàng tu luyện đều là làm ít công to, không cần phải tiếp tục tiêu hao tinh lực dư thừa đi tẩm bổ khí linh. Lúc này, nàng cần phải đề cao y thuật lên một chút, mặc dù bản thân nàng cũng không biết, hiện giờ nàng rốt cuộc đang ở trình độ nào.

Nàng ngồi xếp bằng ở trên giường, vừa mới tiến vào thức hải, không hiểu sao cảm thấy có chút đau đầu.

Khanh Vũ nhíu mày, ngón tay xoa xoa giữa mày, có chuyện gì xảy ra vậy?

Nàng không quá mức mệt nhọc, vì sao lại có cảm giác này? Cũng may cảm giác đau đớn chỉ trong nháy mắt liền biến mất.

Khi nàng không thèm để ý tới nữa, một cảnh tượng khủng khiếp đẫm máu từ vùng Tu La đột nhiên loé lên ở trước mắt. Trong một dãy sao khổng lồ, một nam một nữ ôm chặt lấy nhau, quần áo trên người đều nhuộm đỏ máu tươi.

Bàn tay nam nhân nắm chặt lưỡi dao sắc nhọn đâm về phía cơ thể mình, che chắn hoàn toàn cho người nữ tử, nhưng con dao găm trong tay nữ tử lại đâm thật sâu vào trong ngực nam nhân.

Khanh Vũ đột nhiên mở to hai mắt, bên trong con ngươi dài hẹp là một mảnh đỏ tươi, cực kỳ khủng bố.

Một ánh sáng màu vàng xuất hiện bên cạnh nàng, thiếu niên tóc vàng đột nhiên xuất hiện, chỉ ngón tay của mình về giữa trán của nàng, cả người Khanh Vũ ngay lập tức mềm nhũn ngã xuống giường.

"Chủ nhân, chủ nhân, ngươi không sao chứ!" Táng Mai lo lắng ghé vào mép giường hỏi.

"Vừa rồi ta xảy ra chuyện gì vậy?" Khanh Vũ nhíu mày, bàn tay sờ soạng trán mình một chút, phát hiện trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

"Vừa rồi hình như linh hồn ngươi bị dẫn vào vùng Tu La, sát ý cực mạnh. Nếu không phải ta kịp thời xuất hiện mang ngươi trở về, ngươi nhất định sẽ bị sát ý bao trùm, gặp người liền giết." Táng Mai vẫn còn sợ hãi trong lòng nói.

"Vùng Tu La...... Đó là cái gì?."

"Vùng Tu La là một không gian được hình thành bởi niệm lực của những người có tu vi cường đại trước khi chết lưu lại, bởi vì chém giết quá đẫm máu, vì thế nên bị gọi là vùng Tu La."

Khanh Vũ đột nhiên trầm mặc.

Nàng nghĩ tới cảnh tượng mình vừa mới nhìn thấy, hai người một nam một nữ kia.

Dường như đây không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh tượng này.

Còn có một lần, nàng nghĩ tới.

Đó là mấy ngày nàng hôn mê bất tỉnh sau khi rời khỏi Trấn Hồn Tháp, nàng bị khóa ở trong một không gian. Nàng không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ nhớ rõ, không trung có màu đỏ, mặt trời đỏ rực, những con quạ cũng có màu đỏ.

Một bầy quạ lớn đại diện cho hơi thở tử vong, không ngừng bay lượn và kêu gào ở trên không trung, vô cùng chói tai thê lương, giống như thương tiếc cho những người sắp chết.

Nàng nhớ tới nữ nhân kia, nữ nhân mà nàng không thể nhìn rõ khuôn mặt, môi đỏ khẽ mở nói với nàng một câu, thực xin lỗi.

Nàng ấy đã nói xin lỗi.

Có lẽ Khanh Vũ không phát hiện ra, hốc mắt nàng đỏ hoe, một giọt nước mắt rớt xuống từ khóe mắt.

Thiếu niên tóc vàng sợ hãi, gần như cũng muốn khóc, "Chủ nhân, chủ nhân, ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Đau ở đâu? Ngươi đừng khóc......"

Từ lúc Táng Mai gặp chủ nhân, cho dù khó khăn tới đâu, nàng chưa từng yếu mềm rơi nước mắt. Thậm chí có thể nói, chủ nhân là người chưa bao giờ hiểu khóc là gì. Đây là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy nàng rơi lệ. Trong lúc nhất thời, Táng Mai lo lắng luống cuống chân tay.

Nghe thấy giọng nói lo lắng hoảng loạn của thiếu niên, Khanh Vũ mới lấy lại tinh thần, "Cái gì? Ta khóc ư?"

Nàng giơ tay lau mắt, mới phát hiện hốc mắt ẩm ướt.

Nàng sững sờ trong giây lát, không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nghĩ tới nữ nhân kia trong mộng, khóe môi nàng hiện lên nụ cười thê lương. Giọng nói xin lỗi của nữ nhân kia, khiến trong lòng nàng nháy mắt có một sự chua xót khôn kể, không ngờ nàng lại bất giác rơi lệ.

"Chôn Chôn, vì sao ta lại nhìn thấy mấy cảnh tượng xa lạ như vậy? Từ trước tới nay ta chưa từng nhìn thấy nơi như thế." Khanh Vũ nhìn vệt nước ẩm ướt trên mu bàn tay, nhẹ giọng hỏi.

Táng Mai trầm ngâm một chút, nói, "Ta nghĩ, điều này có lẽ liên quan tới thân thể trọng sinh của chủ nhân."

Khanh Vũ ngẩn ra một chút, "Ngươi muốn nói về...... thân thế của thân thể này?"

"Không sai, điều này có khả năng rất lớn."

Lúc trước nàng từng nghe Khanh Bắc nói, bọn họ dường như không phải hài tử thân sinh của Yến Túc. Trước khi mẫu thân bọn họ gả cho Yến Túc thì đã có thai. Yến Túc một mặt vì có tình với mẫu thân bọn họ, một mặt khác là vì năm đó nợ ân tình của mẫu thân bọn họ, vì thế nên bảo vệ bọn họ.

Nếu vậy...... thân phận của mẫu thân, rốt cuộc là gì?

Hay là thật sự có liên quan tới Vân Trung Thiên bên kia......

***Edit: Emily Ton***

Diệu Nguyệt Thần Điện.

Trong không gian đen nhánh có vô số hồn bài treo lơ lửng, không biết từ khi nào chỗ trên cao phát ra một ánh sáng màu đỏ mờ nhạt, màu sắc càng lúc cành đậm, biến thành màu đỏ sẫm như máu đang rỉ.

Nữ tử phía dưới dường như có thể nhìn thấy sự thống khổ giằng xé đau đớn trong đó, đôi môi duyên dáng nhợt nhạt nhếch lên, giọng nói nhẹ nhàng, giống như gió thổi qua sẽ bị xua tan, không biết là đang nói với chính mình, hay là nói cho một người khác nghe.

"Sớm biết hôm nay, lúc trước cần gì phải......"

"Thống khổ than khóc hôm nay, ai mà biết được."

Người bên cạnh tiến lên phía trước, thấp giọng nói, "Dường như hồn thể của nàng đã bắt đầu có tri giác, tin rằng không lâu sau, nàng có thể khôi phục ý thức."

Nhưng nữ tử cười lắc đầu, "Điều này vẫn còn chưa đủ, nàng vẫn còn một nửa linh hồn bị cắt xén ở thế giới bên ngoài, nếu như không thể dung hợp, rất khó khôi phục ý thức."

"Điện chủ, thật sự muốn để nàng sống lại sao?"

"A......" Nữ tử cười không thể giải thích, "Dù sao cũng phải ăn một chút đau khổ, nếu không nàng vĩnh viễn sẽ không nhớ được."

"Ta đã nói với nàng, tình yêu là thứ không chạm vào được, cũng không được chạm vào, nhưng nàng vẫn kiên quyết phạm giới, rơi vào kết cục thảm hại như thế......"

Nói tới đây, nữ tử có chút tự giễu, "Nhưng từ xưa...... Ai có thể chân chính tránh được kiếp nạn này."

***

Khi tin tức Ma Vực tuyển nhận số lượng lớn luyện dược sư được tung ra, toàn bộ Vân Trung Thiên đều chấn động.

Tà ma ngoại đạo này đang có ý định gì vậy, không ngờ muốn mượn sức luyện dược sư?

Phải biết rằng, mỗi một môn đồ của bọn họ đều có thân thủ quỷ dị, chiêu số tu luyện võ công đều khác với toàn bộ Vân Trung Thiên. Vì vậy, trong bí cảnh không người nào có thể nắm bắt được chiêu số võ công của bọn họ, vì thế lúc đối chiêu khó tránh khỏi bị rơi vào thế hạ phong.

Nếu như có thêm luyện dược sư cường đại gia nhập, Ma Vực sau này sẽ như thế nào?

Chẳng phải là sẽ xưng vương xưng bá ở Vân Trung Thiên hay sao!

Mặc dù Bạch Chi Ngạn có quan hệ với Lâu Quân Nghiêu, Thần Y tộc không bài xích người Ma Vực, nhưng bọn họ vẫn là những người cứu người chết và người bị thương. Những lời giáo huấn của tổ tiên còn ở nơi đó, nghiêm cấm cưỡng chế đệ tử thủ hạ, không được có liên quan tới người Ma Vực. Nếu không, đều bị trục xuất khỏi Thần Y tộc.

Vì thế, mặc dù chuyện xảy ra của Bạch Chi Ngạn năm đó có nguyên nhân, nhưng chung quy vẫn vi phạm vào quy tắc của Thần Y tộc, nên đã tuyên bố với thế giới bên ngoài, hắn không còn là thiếu chủ Thần Y tộc.

Đại gia tộc được lão tổ tông truyền thừa mấy trăm năm, không thể bị hổ thẹn bởi vì bất luận một vết nhơ nào.

Mặc dù Thần Y tộc đã đưa ra tuyên bố, sẽ không có bất cứ một đệ tử nào gia nhập Ma Vực, nhưng vẫn có không ít tán tu tán y ngao du tứ phương thích tác phòng hành sự tùy ý của bọn họ, ngưỡng mộ thanh danh tiến đến.

Trong khoảng thời gian ngắn, số lượng người trong Ma Vực đột nhiên tăng lên rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play