*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Dịch: Emily Ton.

Khanh Bắc không nghe lời nàng nói, mà bước ra từ sau lưng nàng, giọng nói bình tĩnh, "Cực Địa Hỏa Khôi là do ta ăn, muốn giết muốn xẻo thịt hay muốn làm gì ta cũng được, chuyện này không liên quan tới Khanh Vũ"

Khanh Vũ bên cạnh nhíu mày, "Ngươi điên rồi."

Nàng thật vất vả mới trị khỏi con ma ốm tàn phế này. Kết quả, hắn dám hồi báo nàng như vậy?

"Ngươi đã giúp ta nhiều rồi, ta không thể tiếp tục liên lụy tới ngươi."

"Liên lụy cái gì? Hiện tại ngươi chính là đang tìm chết!" Với thân thể nho nhỏ của hắn, còn chưa chịu nổi một chưởng của nhân gia.

Nhìn bộ dáng nàng nhíu mày đầy mặt không vui, khóe môi Khanh Bắc đột nhiên gợi lên. Hắn vốn là một thiếu niên lớn lên cực kỳ tinh xảo, ngày thường rất hiếm khi có cảm xúc dao động quá lớn, một toà giống như băng sơn đột nhiên hoà tan và tươi cười như thế, ngay cả Khanh Vũ nhất thời cũng bị giật mình.

"Khanh Vũ, ngươi luôn nói mình không phải là tỷ tỷ ta, nhưng mỗi lần đều thay ta chắn tất cả mọi nguy hiểm, vì sao vậy?" Ánh mắt Khanh Bắc hơi rũ xuống, dấu đi tất cả mọi cảm xúc, "Dù cho điều đó thật sự đúng hay không, người duy nhất vẫn luôn bảo vệ ta, chỉ có ngươi mà thôi."

Thiếu niên này cực kỳ mẫn cảm, có lẽ từ sau lần thoát ra từ trong lửa lớn, hắn đã phát hiện ra!

Nhưng hắn lại không muốn hết thảy này đều bị tan vỡ, cho dù là giả, cũng thật sự rất ấm áp......

Khanh Vũ dường như còn đang ở trong kinh ngạc, không có phản ứng lại. Thiếu niên vẫn chưa cao lớn ở trước mặt nàng, đã mạnh mẽ kéo nàng qua một góc, "Lần này hãy để ta bảo vệ ngươi."

Nếu như phiền toái bắt đầu từ hắn, hắn vẫn nên là người giải quyết.

Thân hình hắn trong nháy mắt dường như trở nên cao lớn hơn rất nhiều, mang theo dũng cảm không màng tất cả, khí chất an tĩnh trên người cũng trở nên sắc bén.

Tiểu tử này, thì ra vẫn luôn ẩn giấu, mắt nàng thật ra quá vụng về.

Đuôi lông mày của Khanh Vũ hơi nhếch lên, hắn không lo lắng quá nhiều, cứ tuỳ ý dựa vào một góc như vậy, giống như căn bản không cảm giác được bầu không khí nguy hiểm chỉ cần chạm vào là nổ này.

.......

"Ha ha ~ cuối cùng cũng chịu để tiểu quỷ kia sẵn lòng ra ngoài để chịu trách nhiệm, không biết vì sao ngươi muốn che chở cho hắn......" Giọng nói lười biếng, hơi khàn giống như vừa mới vừa tỉnh ngủ, cứ như vậy đột ngột vang lên ở trong đầu.

"Ngươi tỉnh?" Gia hỏa này đã ngủ hơn hai tháng nay, nhưng lúc này khi vừa mới thức tỉnh, hắn đã từ một hài đồng non nớt ngây ngô lập tức trở thành thiếu niên trưởng thành cường tráng, từ giọng nói đến hình thể bên ngoài đều thay đổi nhiều hơn một chút.

"Ngô...... tỉnh rồi. Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Muốn đánh nhau sao? Có cần hỗ trợ hay không?" Cuối cùng nó đã thích ứng được và nhìn thấy rõ ràng tình hình trước mắt, đột nhiên có chút hưng phấn không thể hiểu được, điều này cũng khiến cho cảm xúc của Khanh Vũ thay đổi.

Nàng lập tức không mặn không nhạt liếc mắt nhìn hắn, "Đừng quấy rối ta, tỉnh ngủ thì cứ ở bên trong tu luyện, ta không muốn một Khí Linh phế vật."

"Khí Linh phế vật?? Ngươi đang nói ta sao?!"

"Nếu không ngươi cho rằng còn có phế vật thứ hai hay sao? Nếu không phải ngươi liên lụy tới ta, ta cũng không đến mức trong quá trình tu luyện, sẽ rơi xuống rắc rối đáng xấu hổ này. Quỷ mới biết ngươi mơ ước đi theo ta tới đây làm gì. Nuốt một nửa linh hồn của ngươi? Nếu không phải ngươi và ta tồn tại khế ước huyết mạch, ta thật sự muốn vứt bỏ ngươi......"

"Dừng dừng dừng. Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Ta biết sai rồi, ta đây sẽ lập tức đi tu luyện. Nhưng thật đáng chết, ngươi là chủ nhân của ta, đời này của ngươi, không... đời đời kiếp kiếp của ngươi sẽ chỉ có thể có duy nhất một Khí Linh là ta. Vì vậy, cho dù ghét bỏ cũng phải chịu đựng cho ta!"

Giọng nói kia dường như hơi bị kích động, sau những lời nói đầy giận dữ, không còn một âm thanh nào truyền đến nữa, có lẽ hắn thật sự nghiêm túc rời đi tu luyện.

Đôi môi Khanh Vũ cong lên, nhưng trong lòng lại dâng lên gợn sóng.

Gia hỏa này đã ở bên trong cơ thể nàng từ khi nàng vừa được sinh ra, sau khi nàng chết cũng đi theo nàng tới dị thế này. Đối với nàng mà nói, có lẽ đó là một sự tồn tại duy nhất không thể dứt bỏ.

Rõ ràng hắn có thể rời bỏ nàng, tìm kiếm và ký khế ước với một người chủ khác mạnh mẽ hơn.

"Chủ nhân, chúng ta không bao giờ có thể tách ra, ta càng không có khả năng đi tìm chủ nhân mới. Ngươi không chỉ là chủ nhân của ta, mà còn là tín ngưỡng của ta. Ngươi đã giao sinh mệnh của mình cho ta, để ta có thể từ một Khí Linh lạnh băng biến thành bộ dáng có máu có thịt thế này. Nếu như ta rời khỏi ngươi, ta chỉ là đống sắt vụn vô dụng không có giá trị."

Khí Linh ở cùng một chỗ với người lâu rồi, thật sự bắt đầu sinh ra tình cảm nhân loại, nhưng vì sao nó là thứ gây tổn thương cho người nhiều nhất, nó vẫn là thứ mà con người phải chia sẻ thân tình huyết thống......

Khanh Vũ kéo kéo khóe môi, mang theo một chút lạnh lẽo.

.......

"A, tiểu quỷ không biết sống chết." Bạch Chi Ngạn nhìn xuống từ trên cao, cảnh tượng cực kỳ buồn cười trong mắt hắn, thần sắc vô cùng khinh thường, "Liên Cơ, giết tiểu quỷ này, những chuyện khác cứ giao cho ta."

Dám gây ra sự tình to gan lớn mật này, cần phải để hắn ta nhận hết muôn vàn tra tấn, khiến hắn ta muốn sống không được muốn chết không xong.

"Vâng!" Nữ tử trước đó còn yêu kiều quyến rũ, hiện giờ đã là hóa thân trở thành sát thủ máu lạnh, không có chút tình cảm nào, mặt đầy sát khí.

Một tỳ nữ nho nhỏ như thế, thực lực không thể khinh thường, đám người này xác thật là không dễ chọc.

Khanh Vũ lướt nhìn qua hai người có thế lực ngang nhau trước mắt, nhìn thấy tiểu Bắc nhà mình không hề có kinh nghiệm thực chiến, rất nhanh hắn sẽ rơi vào thế bất lợi, nói không chừng, còn sẽ trở thành con tin đối phương dùng để áp chế nàng.

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Khanh Vũ đều là một người cực kỳ thấp điệu, rõ ràng nàng có đủ thực lực để kiêu ngạo, nhưng nàng lại ghét phiền toái nhất. Nếu có thể giải quyết sự tình trong hoà bình, từ trước đến nay nàng đều không thích động thủ.

Vì thế, thời điểm khi một mình Khanh Bắc không địch lại được và trúng một chưởng của đối phương, sắp bị một kiếm đâm thủng ngực, Khanh Vũ thở dài một tiếng, ngay thời khắc mọi người đang nghẹn họng nhìn trân trối, nàng bay lên và hóa giải sát chiêu vô cùng uy vũ này. Nàng chẳng những đã hóa giải nó, ngay cả thanh kiếm ngàn năm tuổi trong tay Liên Cơ cũng xuất hiện một vết rạn.

Liên Cơ thật lâu cũng không thể hoàn hồn, sự đau đớn rõ ràng được truyền đến từ mu bàn tay và ngón tay. Thiếu niên này rất mạnh.

Binh khí của nàng đã có linh trí, so với khá khứ, cho dù bản thân lực công kích hay lực phòng thủ đều đã được tăng lên rất cao, ngay cả cơ thể của nàng cũng càng kiên cố không thể nào phá vỡ. Rất nhiều cường giả đã bị ăn mệt dưới kiếm của nàng, nhưng thiếu niên này thật sự đã khiến nó bị tổn thương......

Có thể thấy được chỗ đáng sợ của hắn.

Mắt tím phía sau màn che hơi chớp động một chút, hiếm khi nhìn thấy sự kinh ngạc.

Bạch Chi Ngạn hồng y quyến rũ cũng lắp bắp kinh hãi. (hồng y: mặc quần áo màu đỏ)

Liên Cơ là một thủ hạ ám sát của chủ công hắn, với thiên phú dị bẩm, khiêu chiến với người mạnh vượt cấp hơn so với nàng nhưng chưa bao giờ thất thủ, hôm nay lại bị một thiếu niên xinh đẹp thoạt nhìn không hề có lực sát thương đánh bại.

Hắn ta...... rốt cuộc là đến từ đâu?

Bạch Chi Ngạn bất giác kinh hãi. Hắn nghĩ tới thời điểm mấy năm trước khi tiểu quỷ này trộm Cực Địa Hỏa Khôi......

Không, không đúng!

Cực Địa Hỏa Khôi vẫn luôn được nuôi dưỡng ở trong viện của chủ thượng, nơi chủ thượng sống ngoại trừ vài người tâm phúc, người ngoài đi vào tuyệt đối có đến mà không có về. Đừng nói bên trong đủ loại cơ quan bẫy rập, ngay cả khi tới gần chủ thượng trăm mét nếu không chết thì cũng bị thương!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play