Edit: Emily Ton.

Thanh Lan Quốc là một quốc gia dựa núi gần sông, điều kiện địa lý cực kỳ thuận lợi, dân cư đông đảo, đất đai phì nhiêu, người dân chất phác. Vì vậy, trong tình hình thế cục ba nước nằm vào thế chân vạc hiện tại, mơ hồ vẫn giữ được lợi thế nhỏ siêu việt hơn hai nước khác.

Thanh Lan Quốc sở dĩ có được lợi thế này, không chỉ vì điều kiện địa lý, một phần vì có một vị đế vương có ánh mắt cao xa.

Thanh Lan Quốc còn có một vị Vĩnh An Vương bách chiến bách thắng. Với tên Yến Túc, chỉ cần nằm tại nơi đó, đều khiến cho mấy tướng sĩ nước khác tâm sinh nhút nhát.

Trong những năm gần đây, danh tiếng trưởng tử của hắn là Yến Hi Thành cũng dần dần tăng lên, đi theo Vĩnh An Vương đã lập hạ không ít chiến công. Chỉ mới hai mươi tuổi đã được phong tướng, có thể thấy được rõ ràng địa vị Yến gia ở trong cảm nhận của Thanh Lan Đế.

"Quận chúa, hôm nay Vương gia và tướng quân hồi kinh, bên ngoài bá tánh đều đã chen đầy, nhưng ngài dường như không có chút lo lắng nào cả." Một tiểu nha đầu búi tóc hai bên vừa cài một cây trâm hoa cuối cùng lên cho nữ tử, vừa lẩm bẩm nói.

Nữ tử trước gương đồng, liếc mắt nhìn lại một cái, cực kỳ kinh diễm.

Đầu tiên tỏa sáng trước mắt là một làn da trắng tinh hoàn hảo, giữa trán còn có một đóa hoa màu hồng nhạt, cực kỳ tinh xảo quyến rũ.

Đó không phải là kết quả của việc cố tình chỉnh sửa vẽ nên, mà là khi nàng vừa mới sinh ra đã mang theo đóa hoa thánh khiết này, đóa hoa có một cái tên rất đẹp, gọi là Tử Uyên.

Một nữ tử được ra đời 16 năm trước tại Vĩnh An Vương phủ, hơn nửa bầu trời Thanh Lan quốc đỏ rực, xuất hiện một đám mây có hình dạng giống như một con phượng hoàng đang bay.

Thanh Lan Đế cực kỳ vui mừng, ngay lập tức phong hào quận chúa "Phượng Ngưng" cho nữ tử, và cũng định ra hôn ước cùng với Thái tử Hiên Viên Triệt.

Yến Ngưng Lạc quả nhiên không hổ trời sinh phượng cách, thiên tư thông minh, căn cốt nổi bật, được chưởng môn ba đại tông phái nhìn trúng, trực tiếp thu nhận làm đệ tử chính thức.

Đây đối với toàn bộ Thanh Lan Quốc chính là một sự tình vinh quang vô song.

Yến Ngưng Lạc cũng là đối tượng mà các thiên kim tiểu thư danh môn vọng tộc sùng bái học tập, nam nhân không ngừng điên cuồng mê luyến nàng, ngay cả nữ nhân cũng không ngăn cản được mị lực của nàng.

Hơn nữa, bản thân tính cách của Yến Ngưng Lạc cũng tương đối thanh lãnh, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, khí chất xuất trần lạnh lùng như băng tuyết, tựa như thần nữ không nhiễm một hạt bụi nhỏ, cũng khó trách nàng lại được coi trọng như thế.

Sau lưng, tiểu nha hoàn vẫn đang lẩm bẩm lầu bầu, Yến Ngưng Lạc đột nhiên đứng lên, khiến nàng ta hoảng sợ, thời điểm nàng ta liếc một đôi mắt to không biết nên làm gì, giọng nói cực kỳ thanh nhã của nữ tử đã chậm rãi truyền đến, "Đi thôi."

Tiểu nha hoàn lúc này mới có phản ứng lại, vội vàng cầm chiếc khăn mỏng bên cạnh, "Quận chúa, có muốn che mặt lại một chút hay không? Hôm nay nhiều người như vậy, nếu ngài cứ như vậy đi ra ngoài, nhất định sẽ gây ra oanh động."

"Không cần, ta sẽ không lộ diện." Yến Ngưng Lạc thờ ơ nói, sau đó đi ra khỏi cửa phòng. Khi tầm mắt đột nhiên quay về hướng một góc nào đó, ánh mắt hơi tối lại, phân phó thủ hạ bên người, "Vào một ngày như hôm nay, hãy theo dõi bọn chúng chặt chẽ, tốt nhất đừng để bọn họ rời khỏi nơi này."

"Vâng, quận chúa."

Vĩnh An Vương được Hoàng thượng coi trọng, ngay cả chi phí ăn mặc trong hoàng cung chỉ sợ không có người nào có thể so sánh được với hắn.

Nhưng vương phủ to như vậy, nơi chốn đều tráng lệ huy hoàng, cố tình có một nơi không phù hợp, yên tĩnh hẻo lánh, bên cạnh nơi bọn hạ nhân sinh sống, chính là chỗ ở đơn sơ nhất.

Mặc dù tiểu viện này hẻo lánh đơn sơ, nhưng lại là một nơi yên tĩnh tuyệt vời, ngày thường sẽ không có người nào tới đó.

Bên ngoài sân có một cái bàn đá, bên cạnh có một thiếu niên đang ngồi yên tĩnh đọc sách. Hắn khoảng chừng mười ba bốn tuổi, lớn lên mặt mày tinh xảo, một đôi mắt phượng hẹp dài đẹp mắt có thần, da thịt trắng nõn, mũi thẳng, phía dưới là một đôi cánh môi màu hồng nhạt.

Cửa bên trong căn nhà đột nhiên bị mở ra, thiếu niên theo bản năng ngước mắt lên nhìn, ngay lập tức ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy một thiếu niên dáng người mảnh khảnh đứng ở cửa, quần áo màu tím khiến khuôn mặt hắn giống như viên ngọc, tuấn mỹ bất phàm. Mái tóc dài được dùng một sợi dây cột lên cao, gọn gàng không chút cẩu thả. Diện mạo của hắn cực kỳ tương tự với thiếu niên kia, khác nhau chính là, đôi mắt phượng lộng lẫy bắt mắt tràn ngập chính khí vui vẻ hơn người, chỗ đuôi mắt của hắn hơi cao lên một chút, tăng thêm vài phần quyến rũ tà khí, giống như hồ ly xảo trá.

Thiếu niên choáng váng một hồi lâu, sau đó mới giật mình bối rối nói, "Khanh Vũ?"

Thiếu niên này, còn không phải là chính là Khanh Vũ nữ giả nam trang?

Ngay cả thân đệ đệ mình nhìn qua đều không thể nhận ra, đoán chừng dù người khác mặt đối mặt với nàng đều không có cảm giác gì.

"Tỷ mặc thành bộ dáng thế này để làm gì?"

Khanh Vũ liếc mắt nhìn hắn một cái, "Phụ vương ngươi đã trở lại, ngươi không muốn đi ra bên ngoài nghênh đón hay sao?"

"Đó cũng là phụ vương ngươi." Khanh Bắc nhăn mày phản bác nói.

"Ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta không phải là Khanh Vũ chân chính, ta đến từ một thế giới khác, chỉ có cùng tên gọi là Khanh Vũ mà thôi."

"Ta không quan tâm ngươi đến từ đâu, ngươi chính là Khanh Vũ, là tỷ tỷ của ta, cho dù không phải là tỷ, hiện tại cũng đã bá chiếm thân thể Khanh Vũ, ngươi không thể phủ nhận."

Trong sáu năm Khanh Vũ đi vào dị thế này, gần như cách một khoảng thời gian lại phải nhắc tới chuyện này một lần.

Đặc biệt là từ sau khi chữa khỏi chân cho hắn, khoảnh khắc một lần nữa hắn đứng lên từ trên xe lăn, ánh mắt nhìn Khanh Vũ, trong nháy mắt giống như đột nhiên đưa ra một quyết định nào đó. Từ đó về sau càng giống như thuốc cao bôi trên da chó, luôn dính lấy nàng, hơn nữa còn đương nhiên đường hoàng như vậy.

Khanh Bắc có thể khẳng định, người này chắc chắn không phải là Khanh Vũ chân chính, trên người nàng có quá nhiều bí mật không muốn người biết đến.

Ví như nàng đã chữa trị được chân tàn tật của hắn mà ngay cả ngự y trong cung không thể chữa khỏi. Ví như buổi tối ngày nọ có thích khách hắc y tiến vào muốn giết bọn họ, kết quả đều bị Khanh Vũ bất động thanh sắc giải quyết hết.

Hắn chỉ biết là, nàng sẽ không hại hắn, nếu không lúc trước nàng cũng sẽ không cố gắng quên mình cứu hắn như vậy.

Khanh Vũ yên lặng cùng hắn nhìn nhau trong chốc lát, sau đó quay đầu, thờ ơ mở miệng, "Thay quần áo, đi ra cửa."

Đối với một thiếu nữ 13-14 tuổi, đoán chừng hiếm khi có người cao gầy thon dài giống như Khanh Vũ. Vì thế cho dù nàng ra vẻ nam nhân, cũng không có bất luận cảm giác bất thường nào, ngược lại càng giống nam nhân hơn so với nam nhân Khanh Bắc hàng thật giá thật này.

Dù sao, Khanh Bắc vẫn chưa từng gặp qua nữ tử nào...... thẳng thắn thoải mái như vậy.

Hai thiếu niên dung nhan xuất chúng như thế vừa xuất hiện ở đầu đường, ngay lập tức tạo nên một trận oanh động.

Đặc biệt là cặp con ngươi của Khanh Vũ, mặc dù không cố tình câu dẫn cũng cực kỳ vô cùng quyến rũ, tùy ý liếc mắt một cái đều có thể khiến người sụp đổ.

Đôi mắt đào vào trong trái tim các thiếu nữ, phảng phất như đã quên ngày hôm nay tới đây là để chào đón Vĩnh An Vương trở lại đế đô, thể xác và tinh thần đều dừng ở trên người thiếu niên kia.

Bởi vì hắn đột nhiên xuất hiện mà mừng rỡ như điên, nhưng phản ứng mà bọn họ nhận được lại khiến bọn họ buồn bã mất mát.

Vân Lai Các.

Thật vất vả chạy thoát khỏi đám người chen chúc, lúc này Khanh Bắc đã có chút thở không ra hơi.

Chân hắn đã được chữa khỏi hai năm nay, nhưng vì để dấu tai mắt người, từ trước tới nay chưa từng đứng lên trước mặt người khác. Với một nỗ lực như thế, hiển nhiên có chút khó khăn để chịu đựng.

Và đầu sỏ tạo thành hết thảy này, mặt thậm chí không hề đỏ lên cũng không hề thở hổn hển chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play