“May mà Thiếu soái cùng Tham mưu trưởng
đến kịp lúc, nếu không ban nãy tòa thị chính đã bị đám dân điên đó phá
tan hoang rồi!” Thị trưởng Thái Hoàn Diệu hệt như quả bóng phục phịch
vồn vã lăn đến trước mặt hai người, tiện thể xun xoe với cảnh vệ, “Nam
thống quân ra mặt quả nhiên không giống người thường, mấy vị đại ca này
ai nấy cũng đều sát khí đằng đằng oai phong lẫm liệt cả, hahaha!”
“Tăng Vĩ ở đây?”Không buồn khách sáo, Phương thiếu soái đánh phủ đầu.
“A, phải phải, Tăng sư đoàn trưởng đúng là đang ở chỗ chúng tôi.”
“ Bổn soái muốn gặp hắn ngay lập tức.” Phương Quân Càn bình tĩnh nói, giọng điệu kiên quyết chắc nịch.
Viên thị trưởng híp mắt nhìn Phương thiếu soái cùng những vệ binh uy dũng sau lưng, thần sắc lộ vẻ bất an lo lắng.
Tiếng gào thét của dân chúng bên ngoài dội vào, những tấm kính cửa lớn, cửa sổ run rẩy gồng mình trước ầm ầm tiếng dội.
Giả dụ lúc này Phương thiếu soái rũ tay bỏ đi, dân chúng phẫn nộ kia còn không lôi mình ra rút gân lột da cho hả giận mới là lạ.
Suy tới tính lui mãi, Thái thị trưởng mới dè dặt gật đầu đáp ứng, quay sang bên cạnh sai cận vệ: “Mau mời Tăng sư đoàn trưởng ra đây.”
Rất nhanh sau đó, Tăng Vĩ tay chân cập rập đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Tên đầu sỏ gây ra thảm họa bại trận kia,
lúc này đây đầu bù tóc rối, hốc mắt trũng sâu, cái bụng vốn nung núc bệ
vệ giờ uể oải chảy xệ xuống, liếc mắt cũng nhận ra được bộ dạng tửu sắc
quá độ.
Một kẻ như thế, Phương Quân Càn ngay cả liếc nhìn cũng chẳng có hứng thú.
Thái thị trưởng đứng một bên hi ha ton hót: “Phương thiếu soái, vị này đây là…”
“Khỏi dài dòng.” Phương thiếu soái ngắt
lời, “Theo điều lệ Quốc thống quân, đối với kẻ lâm trận bỏ trốn làm quân đội thất bại, xử phạt thế nào?”
Thị trưởng Ngọc Tuyên mồ hôi rịn đẫm trán, lí nhí trong cổ họng: “Kẻ lâm trận bỏ trốn làm quân đội thất bại, thì phải… phải…”
“Nói!”
Nọng mỡ của Thái thị trưởng rung rung,
mặt cúi gằm không dám nhìn đôi mắt cầu khẩn của Tăng Vĩ, răng đánh lập
cập: “Phải xử cực hình!”
Phương thiếu soái mặt giãn ra: “Vậy ông còn đợi gì nữa?”
Thái thị trưởng bàng hoàng ngẩng phắt đầu lên, đập vào mắt chính là sườn mặt khôi ngô anh tuấn mà lạnh lẽo như
băng của Phương Quân Càn.
“A!” Đầu óc bỗng lóe lên, lão lắp ba lắp
bắp khuyên can: “Nhưng mà… nhưng mà… Tăng sư đoàn trưởng là do đích thân Đoạn tổng thống bổ nhiệm…”
Khóe môi Phương Quân Càn nhếch lên lạnh buốt, không nói gì.
Tăng Vĩ mặt xám ngắt như tro: “Thiếu
soái! Thiếu soái! Tôi trực thuộc quyền của Đoạn đại tổng thống, ngài
không có quyền xử lý tôi, tôi muốn khiếu nại lên tòa án cấp cao, tôi
muốn…”
Ánh mắt Phương Quân Càn nhìn gã hệt như đang nhìn một con chó chết vệ đường.
Nhẹ nhàng phất tay: “Dẫn đi.”
Mấy cảnh vệ cùng lên ghè chặt gã xuống đất: “Mày muốn nói gì, cứ xuống gặp Diêm Vương mà nói đi.”
Tăng Vĩ hét lên thảm thiết, liều mạng vùng thoát.
“Thiếu soái tha mạng! Thuộc hạ chỉ nhất
thời nghe ma quỷ ám ảnh! Ngài không được giết tôi! Tôi là sư đoàn trưởng đích thân Đoạn tổng thống bổ nhiệm đó, ngài không có quyền tiền trảm
hậu tấu đâu! Phương thiếu soái, Phương tướng quân, Phương gia gia tha
mạng, tha mạng!”
Nhóm cảnh vệ lôi gã dậy kéo ra khỏi
phòng, gã lúc này đã hoàn toàn mất trí, vừa giằng co vùng vẫy, vừa tru
tréo thê thiết bằng thứ âm thanh nức nghẹn không thành lời từ trong cổ
họng xin tha mạng.
“Thiếu soái tha mạng! Ngài không thể giết tôi! Không đúng quy trình xét xử mà! Thiếu soái! Thiếu soái!”
Mấy vạn quân dân tụ tập trước tòa thị
chính rốt cuộc lặng phắc như tờ, mọi người đều nín thở dỏng tai, chỉ
nghe vang lên một tiếng súng đanh gọn, âm thanh kêu gào thảm thiết liền
tắt lịm, ai nấy như trút được gánh nặng ngàn cân, thở phào nhẹ nhõm.
Liền sau đó là tiếng hoan hô nhiệt liệt cùng vỗ tay rầm rầm như sấm dậy của dân chúng: “Xử hay lắm!”
Nghe âm thanh huyên náo kích động bên
ngoài, Thái thị trưởng rùng mình ớn lạnh, trộm liếc gương mặt điển trai
lạnh lùng của Phương thiếu soái, cười khoát khoát: “Phương thiếu soái
quả đúng là chí công vô tư, nói sao làm vậy.”
Phương Quân Càn nhìn lão, nhếch mép.
Tấm áo choàng đẫm máu đong đưa trong gió, Phương thiếu soái không nói không rằng xoay mình rời đi.
Từ lúc bước vào tòa thị chính đến giờ, có một người áo trắng muốt không tì vết, chính là Tiếu Khuynh Vũ, trước
sau vẫn ở sau lưng Phương Quân Càn, yên lặng trầm tư.
Lúc này, mắt thấy hai người chuẩn bị rời
đi, Thái thị trưởng hoang mang níu Tiếu tham mưu trưởng lại, run rẩy hỏi dò: “Tiếu tham mưu trưởng, ngài coi thử… Ý tứ của thiếu soái rốt cuộc
là làm sao?
Thiếu niên áo trắng mỉm cười rất nhẹ, sâu xa đáp: “Trở trời rồi! Mong Thái thị trưởng tự biết sắp xếp.”
Trở cái gì trời?
Trong tâm tưởng của Thái Hoàn Diệu, chữ “trời” kia không gì khác chính là chỉ Đoạn Tề Ngọc, Đoạn đại tổng thống.
Thế thì, cái trở trời kia chẳng phải là…
Kể từ cái ngày Tiếu Khuynh Vũ nói ra câu đó, lão càng nghĩ càng bất an lo lắng.
Xích mích giữa Phương Quân Càn cùng Đoạn
Tề Ngọc, nói chung cũng có nghe phong thanh. Mấy nhân vật cấp cao bọn họ tranh quyền đoạt lợi ngươi chết ta sống, một thị trưởng nhỏ bé như mình không nên dây vào thì hơn.
Suy tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định
bày một buổi tiệc thăm dò tình hình, vì thế mà không ngại vất vả mời
đích danh đệ nhất hoa khôi thành Ngọc Tuyên, Diêu Vu Thiện.
“Vu Thiện tiểu thư, khách dự tiệc hôm nay toàn là nhân vật cỡ lớn cả, cô phải để ý cho kỹ, ngàn vạn lần không
được có bất cứ sai sót nào.”
Đệ nhất hoa khôi Ngọc Tuyên Diêu Vu
Thiện, lanh lẹn hoạt bát, tâm cơ linh động, sở trưởng đoán ý trao lời,
lấy lòng chinh phục đối phương.
Tuy dung mạo của nàng cùng lắm chỉ có thể gọi là thanh tú, hoàn toàn không thuộc loại xinh đẹp khiến cho đàn ông si mê.
Song, nàng lại có sức hút khiến họ đã
nhìn càng muốn nhìn lâu hơn, một người phụ nữ càng nhìn càng bộc lộ vẻ
đẹp từ sâu trong tâm hồn.
Nhất là khi đôi mắt phượng ấy khẽ chau,
sóng mắt dập dềnh đong đưa trong làn mi dài mảnh, quả thực khiến người
ta bị hớp mất nửa hồn.
Nghĩ đoạn, Thái Hoàn Diệu không nhịn nổi vẻ mặt si mê, nắm lấy bàn tay ngọc nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng.
Diêu Vu Thiện lập tức rụt lại, giọng lạnh băng: “Thái thị trưởng, xin tự trọng.”
Thái thị trưởng xấu hổ cười gượng thu cái tay đầy những thịt về, lòng thầm chửi: Gái đĩ còn vờ vịt thanh cao,
chẳng phải cũng chỉ lên giường cho đàn ông chơi sao chứ!
Bên ngoài Đan Tâm các vọng đến tiếng cười nói lao xao, dùng Uy ngữ nói chuyện.
Diêu Vu Thiến biến sắc, song đã thấy hai người Uy Tang khệnh khạng đẩy cửa tiến vào.
Thái thị trưởng lật đật vồn vã xun xoe đon đả: “Hai vị đại nhân đã đến! Thái mỗ đợi nhị vị lâu lắm rồi đó.”
Ân cần kéo ghế cho cả hai: “Hôm nay Thái
mỗ phải vất vả bao nhiêu mới mời được Phương thiếu soái cùng Tiếu tham
mưu trưởng, lát nữa họ sẽ đến. Mọi người có gì thì ngồi xuống từ từ đàm
đạo, hà tất phải đánh đánh giết giết làm chi, tổn thương hòa khí!”
Một trong hai người Uy Tang tỏ ra rất hài lòng với biểu hiện của Thái Hoàn Diệu, cười khoe hàm răng xỉn vàng:
“Hoàn Diệu ngài đây quả nhiên là bạn bè tốt của nhân dân Uy Tang chúng
ta mà, này đương nhiên chúng ta thừa biết! Kỳ thực, người Uy Tang ai nấy cũng yêu hòa bình cuồng nhiệt đó!”
Người kia thì lại nhìn chòng chọc Diêu Vu Thiện rỏ dãi: “Người đẹp, thật đẹp quá đi!”
Sắc mặt Diêu Vu Thiện rất khó coi, cứ như đang cố nén nhịn điều gì đó.
Thái thị trưởng lật đật cười cầu tài: “Đây là Diêu tiểu thư, Oizumi đại nhân nếu có ý, Thái mỗ rất sẵn lòng làm ông mai nha.”
Diêu Vu Thiện nhịn hết nổi đứng phắt dậy cáo từ!
“Ấy ấy, người đẹp nàng bỏ đi đâu vậy?”
Một người nhanh tay lẹ mắt chụp nàng giữ lại, “Hầu hạ chúng ta một chút, chỉ cần làm bọn ta vui vẻ, rồi nàng muốn gì lại không có!”
Diêu Vu Thiện gắng sức giằng ra!
Cả ba đồng loạt sửng sốt.
Thái Hoàn Diệu trăm nghìn lần không ngờ một kỹ nữ tép riu thế mà lại dám lên mặt với cả bọn.
Quá sức mất mặt bèn chửi toáng lên: “Cho
cô hầu rượu đã là nể mặt cô lắm rồi! Chẳng phải chỉ là một con điếm mạt
hạng hả, vờ vịt cái gì!!!”
“Không sai! Tôi là gái điếm, tôi hèn hạ,
tôi lẳng lơ, tôi thấy tiền là sáng mắt, tôi làm vợ cả thế gian – Nhưng
ít nhất, tôi cũng còn biết tôi là người Hoa Hạ. Không giống như ai đó,
ngay cả tên họ tổ tiên ông bà là gì cũng quên sạch không sót chút gì!”
“Bọn ngoại lai giết đồng bào chúng ta
biết bao nhiêu mà kể, ông còn vui sướng cúc cung theo sau bọn chúng nịnh nọt lấy lòng, cung phụng bọn chúng như thượng khách, ông còn có chút
nào liêm sỉ không, ông có còn là con người không?” Đôi mắt phượng thật
dài nhíu lại, khóe mắt lóe lên tia chán ghét khinh bỉ: “Thái Hoàn Diệu,
ông còn hèn hạ hơn cả một con điếm!”
Sắc mặt Thái Hoàn Diệu hết trắng bệch lại đỏ gay.
Diêu Vu Thiện sửa sang lại chiếc xường
xám hoa mỹ trên người, vén lại mái tóc mềm mượt, mỉm cười, nụ cười thản
nhiên xinh đẹp như có ánh sáng chiếu rọi mọi góc tối: “Vu Thiện sở dĩ
nhận lời Thái thị trưởng dự buổi tiệc này, chính là vì ông nói có Phương thiếu soái cùng Tiếu tham mưu trưởng xuất hiện. Vu Thiện kính trọng bọn họ là anh hùng dân tộc, vừa muốn được một lần chiêm ngưỡng phong thái
của họ, mới không ngần ngại đến đây bồi tọa – Chứ ví như hai người Uy
Tang này, Vu Thiến chẳng có lý do cũng chẳng có tâm trạng nịnh bợ lấy
lòng, thứ lỗi không thể vâng lời được.”
‘Bộp bộp bộp.’ Tiếng vỗ tay giòn tan vang lên.
Một thiếu niên y phục trắng muốt đứng ngay lối vào Đan Tâm các.
Dưới mái hiên, đèn hành lang dìu dịu, như thể muốn nói gì đó, lại thôi.
Thiếu niên áo trắng không nhuốm bụi trần
tuyệt thế vô song, đường nét thân hình dưới ánh sáng của ánh đèn càng
mong manh ẩn hiện, trong suốt đến muốn xuyên qua.
Tiếng vỗ vừa rồi đúng là từ đôi tay y phát ra.
“Đáng tiếc hôm nay thiếu soái bận việc không thể đến, chứ nếu không tiếng vỗ tay vừa rồi nào đến lượt Tiếu mỗ cất lên.”
Diêu Vu Thiện kinh ngạc đến nỗi, môi anh đào hơi hé.
Y là… Y chính là Tổng tham mưu trưởng Tiếu Khuynh Vũ của Quốc thống quân!
Tiếu tham mưu trưởng lại vì mình mà vỗ tay ư?!
Mặc dù chưa từng diện kiến Tiếu tham mưu
trưởng, song hết thảy mọi người chỉ cần gặp y lần đầu tiên đều nhận thức – Người này, chính là Tiếu Khuynh Vũ!
Không thể nào có thêm một người thứ hai!
Tiêu Khuynh Vũ trang trọng hành quân lễ với nàng: “Đan Tâm các, hai chữ “đan tâm” này, hôm nay vì tiểu thư mà trở nên lấp lánh.”
Diêu Vu Thiện nháy mắt đỏ bừng mặt! Định
đáp lại bằng quân lễ, lại thấy không hợp lệ bộ, định đáp lễ bình thường, lại thấy không đúng lúc đúng nơi, nhất thời tay chân lúng túng không
biết đặt chỗ nào.
Mọi người đều biết Tiếu tham mưu trưởng
không hành quân lễ, cho dù diện kiến Đoạn đại tổng thống đi nữa cũng khó thấy y có vài phần kính cẩn.
Đến tận bây giờ, Tiếu Khuynh Vũ cũng chỉ hành quân lễ với hai người mà thôi.
Một người là Kim Lão Hắc, một người là Diêu Vu Thiện.
Một anh lính quèn, một cô gái điếm.
So với Đoạn đại tổng thống, họ chính xác
là những kẻ ở tận đáy xã hội, là con sâu cái kiến nhỏ nhoi không đáng
nhắc đến. Vậy mà, lần một rồi lại lần hai, cũng là hai con người bé mọn
ấy, lại có được sự tôn kính từ trong tâm khảm của Tiếu Khuynh Vũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT