“Cái gì? Phương Quân Càn không chết? Khụ khụ… khụ khụ khụ khụ…!” – Gia Duệ đế gắng gượng há mồm hớp hớp không khí, bao nhiêu uất hận, giận dữ hết thảy đông cứng lại thành một khối chì nặng trĩu ép chặt lồng ngực khiến lão không thể thở được!
Cơn ho sù sụ không dứt, càng lúc càng dữ dội, cơn này nối tiếp cơn khác như muốn xé toang lồng ngực già nua bệnh nhược, nước da tái nhợt không chút sinh khí, những nếp nhăn trên mặt xô ép, chồng chất lên nhau một cách miễn cưỡng, khiến cho gương mặt lão vua mang dáng vẻ của một con quỷ dữ trong cơn giận điên cuồng!
“Hết rồi… Hết rồi… Chẳng lẽ… là ý trời? Trời muốn Đại Khánh ta diệt vong thật sao…”
Phương Giản Huệ lẩm bẩm một mình: chẳng phải là vẫn chưa chết ư? Vậy mà nhìn bộ dạng Phụ hoàng đã thất hồn lạc phách, cúm rúm sợ sệt, trời còn chưa đổ sụp xuống đầu mà…
“Phụ hoàng, phải chăng người đã đánh giá Phương Quân Càn quá cao? Đành là hắn lợi hại, hắn tài giỏi, nhưng dù có hơn vậy đi nữa, bất quá hắn cũng chỉ là thần tử Đại Khánh, chỉ cần Phụ hoàng hạ lệnh tước bỏ binh quyền của hắn, há chẳng phải hắn chỉ còn là một tên áo vải tay không? Đến lúc đó, giết hắn hay không có gì là khó?”
“Có gì là khó?” – Gia Duệ đế run rẩy toàn thân, khó nhọc tì vào tay vịn long ngai, xiêu vẹo đứng lên. Bất lực nhìn chằm chằm đứa con ngu muội hồi lâu, ngón tay gầy rộc chỉ thẳng vào cánh mũi to bè phập phồng của gã, gằn mạnh từng tiếng: “Ngu xuẩn! Ngươi cho Phương Quân Càn là loại người nào? Phương Quân Càn có khả năng cho chúng ta cơ hội thứ hai sao? Đầu óc ngươi không phải bị thối rữa hết rồi chứ?!”
Hiện tại, ngay lúc này đây, Phương Quân Càn không chết.
Chính mình đã giết phụ mẫu hắn, hại hắn tan cửa nát nhà, giữa hai bên mà nói đã vào cái thế không chết không lui từ lâu rồi, hoặc là ngươi chết ta sống, hoặc là ngược lại, tuyệt không còn cục diện nào khác.
Với tính cách hữu thù tất báo của Phương Quân Càn, nhất định hắn sẽ trả thù rửa hận, hắn ở Bát Phương Thành chỉ cần hô một tiếng, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn binh san bằng Hoàng đô.
“Giải trừ binh quyền? Hahaha… Trẫm nói cho ngươi biết, chỉ cần hắn xuất hiện tại Bát Phương Thành, Bát Phương quân lập tức tôn hắn là chủ, tuyệt đối trung thành, cho dù triều đình hạ bao nhiêu lệnh để loại trừ hắn, trong mắt Bát Phương quân mà nói so với mớ giẻ rách cũng không bằng!”
Đại Khánh, thôi rồi…
Biểu hiện của Phương Gia Duệ vô cùng kinh hoàng, dường như nỗi sợ hãi cùng tuổi già đã khiến đầu óc lão mụ mị không còn đủ minh mẫn suy tính nữa, Phương Giản Huệ xưa nay chưa từng thấy qua một Phụ hoàng kỳ lạ như vậy, nhất thời chới với hoảng hốt theo, sợ đến nỗi phải run run thối lui mấy bước trấn tĩnh, ngập ngừng nói: “… Vậy… vậy thì… không cho hắn trở về Bát Phương Thành là được rồi!”
Ngu dốt nghìn năm, cũng được một lần sáng dạ. (1)
Gia Duệ đế sung sướng mở trừng hai mắt!
“Đúng rồi… Phải lắm… Quyết không được để hắn đặt chân về Bát Phương Thành. Bất luận dùng phương pháp gì… Nhất định… nhất định phải ngăn cản hắn…!!!”
Khánh lịch năm thứ 330, Đại Khánh dốc hết quân lực cả nước, bố trí vô số trạm kiểm tra, cắt cử binh sĩ canh gác dày đặc hòng bắt cho bằng được Tuyệt thế song kiêu.
Khẩn trương hối hả.
Khí thế bức người.
Lập tức, phong lai vũ khởi, lôi động thiên kinh, thiên hạ đại chấn.
Các thủ lĩnh lân bang đương nhiên rất vui mừng trước hành động đó, hết thảy đều vỗ tay tán thưởng, tỏ vẻ rất kiên quyết ủng hộ, thậm chí còn hỗ trợ Gia Duệ đế kéo dài động thái này. Nhưng một mặt, trở người nói với thuộc hạ thân tín: Đại Khánh… đã hết thời rồi!
Có người không hiểu, truy vấn…
Sao lại như vậy?
Giải thích rất đơn giản: sở dĩ Đại Khánh cho đến giờ phút này còn ngạo nghễ trụ vững trên thế gian, chính là vì văn có Vô Song, võ có Phương Hầu, Gia Duệ đế kia chẳng những không biết điều đãi ngộ cho tốt, trọng dụng hiền tài, lại còn đem quân đuổi tận giết tuyệt, tự hủy trường thành. Ngu ngốc! Xem ra… cái ngày Đại Khánh diệt vong đã không còn xa xôi nữa!
Ngoại nhân khinh bỉ.
Nội nhân cũng chẳng khá hơn.
Binh sĩ bão oán (2) tận trời.
Biển người mênh mông, cho dù là thiên la địa võng nhưng để truy bắt hai con người thì khó khăn biết nhường nào. Chuyện này… so với mò kim đáy bể có gì khác nhau?
Cái gì mà lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát, chẳng qua những kẻ cao cao tại thượng đó tự an ủi sự bất tài vô dụng của chính mình mà thôi, toàn là đồ heo đồ chó!
Huống hồ, người mà bọn họ rắp tâm bắt bằng được đó là ai chứ? Không phải ai khác mà chính là trụ cột của Đại Khánh – Tuyệt thế song kiêu!
Ngay cả các trưởng quan cũng hoài nghi, vạn nhất thực phải giáp mặt Tuyệt thế song kiêu, bọn họ cũng không chắc mình đủ can đảm chĩa vũ khí vào hai người họ.
Cả quan cả quân đều nghĩ như vậy, không nói cũng biết tâm tình của binh lính trực tiếp thừa hành mệnh lệnh khó chịu, mâu thuẫn đến nhược nào.
Có lẽ, chỗ đáng sợ thực sự của Tuyệt thế song kiêu không phải là anh dũng thiện chiến, mưu lược hơn người, mà chính là – chỗ dựa của lòng dân.
Dân tâm hướng về họ.
Một cỗ xe ngựa phi như bay trên quan đạo.
Nơi này cách Hoàng thành đã hơn năm mươi dặm, về phía trước khoảng mười dặm nữa sẽ đến một vùng đất chắc chắn có giao tranh đổ máu – Như Vĩnh thành.
Cùng lúc đó, trong cấm cung, Gia Duệ đế khoan khoái chỉ tay vào vị trí Như Vĩnh thành trên địa đồ, nhe răng cười nham hiểm: “Muốn đến Bát Phương Thành nhất thiết phải đi qua nơi này, Trẫm đã sắp xếp trọng binh canh giữ, bố trí thiên la địa võng, chỉ cần bọn chúng vừa lộ diện, lập tức một mẻ bắt gọn!”
Quay trở lại quan đạo, ngay lúc ấy một thanh âm trong trẻo tinh nhuần, trầm tĩnh đạm định truyền ra từ cỗ xe ngựa: “Dừng xe, trở lại đường cũ!”
Phu xe là Lao thúc thực sự không dám tin vào lỗ tai mình: “Trở lại đường cũ?”
Ngữ khí của Tiếu Khuynh Vũ vẫn ưu nhã thản nhiên nhưng đầy ắp tự tin của người luôn chiếm lĩnh tiên cơ: “Như Vĩnh thành lúc này chắc chắn là bát diện mai phục, đã biết như vậy hà tất ngu xuẩn đến mức đến đó đưa đầu vào rọ? Lập tức trở lại Hoàng thành!”
Trước đó, trong lúc binh sĩ trong thành tập trung lực lượng lùng sục khắp các hang cùng ngõ hẻm thì họ âm thầm đánh xe lao nhanh ra khỏi cổng thành. Giờ đây, ai cũng đinh ninh hai người đang trên đường cao chạy xa bay, trước mắt kinh thành là nơi bể yên sóng lặng, Như Vĩnh thành phía trước chắc chắn đang cơn gió giật mây vần, đến đó chỉ có con đường chết. Vô Song công tử không chút do dự lập tức hạ lệnh: trở về kinh thành. Không một ai ngờ được, Tuyệt thế song kiêu lại có thể trở lại Hoàng đô!
Lao thúc sững người kinh ngạc trong một tích tắc, rồi ngay lập tức cao giọng đáp: “Tuân lệnh!”
Ngọn roi dài trong tay lại vút lên quất vào thân tuấn mã, Lao thúc khéo léo ghìm ngựa quay đầu, hướng Hoàng thành lao như tên bắn.
Phương Quân Càn mở trừng mắt.
“Huynh tỉnh rồi?” – Thanh âm trong trẻo vẫn lãnh đạm trầm ổn, rất có điểm tương đồng với minh nguyệt lạnh lẽo vô tình, nhưng sâu thẳm lại gợn lên một nỗi lo lắng bất an, “Thấy khá hơn không?”
Khuôn mặt phong thần tuấn lãng của Phương Quân Càn bị phủ lên một lớp vô cảm, đôi môi bợt bạt nhếch lên, gọi là cười nhưng không thể nghĩ là cười, mà cũng không thể gọi tên thứ xúc cảm đó: “Chỉ cần không chết, đó chính là kết quả tốt nhất!”
Quả thực không dám tưởng tượng, chỉ cần hắc y nhân kia đến chậm một tích tắc, Phương Quân Càn…
Vô Song công tử đưa ánh mắt phức tạp nhìn Phương Quân Càn: “Chỉ cần huynh không việc gì là tốt rồi!”
Phương tiểu hầu gia nhẹ cười, không tỏ thái độ: “Bổn hầu còn tưởng Khuynh Vũ sẽ hỏi người cứu ta rốt cục là ai!”
“Huynh không nói, ta cũng sẽ không hỏi. Chỉ cần đến thời điểm, tự Tiểu hầu gia sẽ nói. Kỳ thực, chỉ cần huynh bình an vô sự, Tiếu mỗ đã yên tâm rồi!”
“Khuynh Vũ thật đang lo lắng cho ta sao?” – Phương Quân Càn tà mị cười, ánh mắt sáng như sao lại ngời lên nét tinh nghịch cố hữu.
Tiếu Khuynh Vũ chăm chú nhìn hắn, bỗng nhiên lặng lẽ cúi đầu, không đáp. Giữa đôi chân mày thanh tú, vết chu sa càng thắm đỏ kiều diễm, như mộng như mê.
Phương Quân Càn thinh lặng ngắm y không chớp mắt.
Rõ ràng là… thân thể tàn tật, so với bất kỳ kẻ nào cũng phải nỗ lực gấp bội lần, vậy mà lại uyên bác cao minh, thông tuệ mẫn tiệp vượt xa hết thảy bọn họ.
Rõ ràng là… không thể hành tẩu, vậy mà không oán không hận, cũng không hối hận bỏ mặc tất cả cùng với mình nghìn dặm bôn ba.
Rõ ràng là… thân thể hư nhược yếu đuối, vậy mà so với bất cứ ai cũng là kiên nhẫn, kiên định, kiên cường hơn hết thảy, tuyệt không đầu hàng số phận, tuyệt không oán thán thở than, tuyệt không đắn đo bất quyết.
“Khuynh Vũ, Phương Quân Càn này có tài gì, có đức gì, lại có thể phiền lụy huynh đến tận nước này…?
Trước mắt hắn, người ấy đích thực là thiên chi kiêu tử (3), y văn võ song toàn, kinh tài tuyệt diễm, phong lưu thiên hạ.
Một người tuyệt đỉnh thông minh như vậy, hẳn nhiên liệu việc như thần, tính ngoài ngàn dặm, đã ra tay là chắc thắng.
Một người thanh khiết thoát tục, bụi trần bất nhiễm như vậy, hẳn là cao cao tại thượng, dùng ánh mắt lãnh tĩnh đạm mạc nhìn xuống chúng sinh.
Vốn là phải như vậy.
Nhưng y, lại vì mình mà lựa chọn một con đường khác…
Một con đường chông gai trắc trở, thập diện tàn sát. Con đường quanh co khúc khuỷu nhất, gập ghềnh khó đi nhất, gian nan nguy hiểm nhất.
Người trước mặt đó, quyền thế cùng vinh quang làm bạn, còn hắn, khó nguy cùng khổ nạn đồng hành.
Đôi tay ấy, trắng nõn thanh tú, kiên định hữu lực. Cho dù phong vân cuồng loạn, ba đào ngả nghiêng, thì chỉ cần im lặng siết chặt đôi tay này, sẽ liền xuất hiện cảm giác an tường cùng ấm áp.
Như lúc này đây.
Tiếu Khuynh Vũ dõi đôi mắt nhìn ra ngoài không trung, xa xôi nơi chân trời phía đông là khung cảnh huy hoàng tráng lệ của vầng dương buổi sớm, dịu dàng mở miệng: “Cho dù tan xương nát thịt, Tiếu Khuynh Vũ cũng nhất định bảo vệ huynh toàn vẹn!”
Nhất định như vậy!
---oOo---
(1): nguyên văn ‘Ngu giả thiên lự, tất hữu nhất đắc’ có nghĩa: kẻ ngu dốt suy nghĩ một ngàn lần cũng phải có 1 lần đúng, tương tự câu ‘ngu triền miên thông minh đột xuất’ vậy
(2): bão oán: oán giận, oán trách (mức độ nặng)
(3): thiên chi kiêu tử: con cưng của trời, ý chỉ người vô cùng tài giỏi xuất chúng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT