Có lẽ là vì cả nhà đã trải qua cái Tết này trong ngột ngạt, bữa cơm ngày hôm nay mới coi như là bình ổn lại, trên mặt ông bà đã có nụ cười, ba mẹ cũng nói nhiều hơn ngày thường.

Một đống hỗn loạn đè trên ngực Phương Trì cũng chậm rãi tản đi, cùng Tiếu Nhất Minh và Trình Mạc câu có câu không nói chuyện tào lao, chuyện trường bọn họ, cả nhà đều thích nghe, bọn họ nói lung tung, ông bà ba mẹ đều cười theo.

Tôn Vấn Cừ vẫn như cũ, không nhiều lời, ngồi bên cạnh chốc chốc cong khóe miệng, thi thoảng nói đôi câu.

Người ta một khi đã thả lỏng, rượu sẽ dễ ngấm.

Phương Trì vốn cảm thấy mình tuy thi uống không thành công, thua Tôn Vấn Cừ, nhưng cơ bản cũng chỉ là hơi chóng mặt, nhìn người khác có hơi nhập nhòe, kết quả là lúc mọi người tám chuyện đã đời chuẩn bị tàn cuộc, cậu định ăn thêm miếng sườn, gắp lên đầu tiên đụng phải khóe miệng, điều chỉnh lại góc độ rồi mới nhét được vào miệng.

Phương Trì hơi bực bội, làm sao đã say thành thế nay rồi?

Cái rượu rách nát này mạnh quá à?

Lại nhìn sang Tôn Vấn Cừ, uống cũng không ít, cơ bản đều là anh một chén em một chén mà so nhau, nhưng hắn hiện giờ, ngoài nhìn phấn chấn hơn so với bình thường, cũng không có gì khác nhau nhiều.

Lúc bà nội nói tới câu đối Tết ngoài cổng, Tôn Vấn Cừ cứ thế vung tay lên: "Có bút mực không? Giờ con viết luôn."

Bút lông năm ngoái Tôn Vấn Cừ mua vẫn còn để ở nhà, ba sang nhà chú Trương hàng xóm mượn mực của con chú.

Tiếu Nhất Minh muốn giúp hắn thu dọn lại bàn để hắn viết, hắn khoát tay áo một cái.

"Không cần," Tôn Vấn Cừ cứ thế trải giấy lên sàn, "Như vậy là được."

Phương Trì dựa vào ghế nhìn hắn, cảm giác nếu đổi là mình, chưa viết được hai chữ, đầu đã cắm xuống đất.

Tay Tôn Vấn Cừ rất vững vàng, cầm bút lên, còn chê trách mực không chuyên nghiệp, sau đó nhìn bà nội hỏi một câu: "Bà, bà muốn viết chữ gì?"

"Ôi, bà nào có biết?" Bà nội nở nụ cười, quay đầu nhìn Phương Trì, Trình Mạc và Tiếu Nhất Minh, "Mấy cậu sinh viên bọn con nói thử xem?"

"Nhất can nhị tịnh trừ cựu tập, ngũ giảng tứ mỹ thụ tân phong*," Trình Mạc không hề nghĩ ngợi gì, "Từ cựu nghênh xuân*."

*Nhất can nhị tịnh 一干二净: dọn dẹp sạch sẽ

Trừ cựu tập 除旧习 nghĩa là bỏ đi những thói quen cũ

Ngũ giảng tứ mỹ 五讲四美: đề cập đến thói quen sống của con người trong thời đại mới. Ngũ giảng bao gồm: "văn minh", "lịch sự", "hợp vệ sinh", "tuân thủ trật tự", "đạo đức". Tứ mỹ bao gồm: "đẹp trong tâm hồn", "đẹp trong ngôn từ", "đẹp trong hành vi", "vẻ đẹp của môi trường sống".

Thụ tân phong 树新风: xây dựng phong cách sống mới, văn minh.

Cả phòng toàn người cười vui vẻ.

"Ngũ cái quái gì?" Tiếu Nhất Minh nhìn y.

"Nhà anh năm nay dán thế mà, mẹ anh còn gửi ảnh cho anh xem." Trình Mạc cười nói.

"Cứ....viết theo cái đang dán năm nay là được?" Phương Trì vừa cười vừa đứng lên, muốn đi xem câu đối dán ngoài cổng là gì.

Mới vừa đứng lên liền cảm thấy chóng mặt không chịu được, đạp một cái lên chân Trình Mạc, sau đó va phải người y.

"Ai!" Trình Mạc cũng uống không ít, bị cậu giẫm một cái, cả hai va vào nhau cùng ngã tới bên cạnh ghế, suýt nữa lăn tới trước.

"Lục trúc biệt kỳ tam phân cảnh, hồng mai chính báo vạn gia xuân, hoành phi là "hồi xuân đại địa"." Tôn Vấn Cừ cười.

*绿竹别其三分景,红梅正报万家春

Hồng mai cùng với Lục trúc là hai trong ba loài cây của "Tuế hàn tam hữu" (Trúc, Tùng, Mai) với ý nghĩa là ba người bạn của mùa đông. Sở dĩ được gọi như vậy là bởi vì dưới gió đông giá rét, chỉ còn ba loài cây này vẫn kiên cường làm bạn với con người vượt qua cái lạnh, mà lại vẫn giữ được sắc thái độc nhất của mình.

"...Anh thuộc từ lúc nào đấy?" Phương Trì đỡ Trình Mạc đứng lên, hơi giật mình hỏi.

"Sau khi vào cổng," Tôn Vấn Cừ nói, chấm bút vào mực, ngòi bút rơi xuống giấy.

"Trí nhớ của Thủy Cừ tốt thật." Ông nội nói.

Phương Trì cười không nói gì, nhìn chăm chú vào Tôn Vấn Cừ.

Mặc dù là tư thế mất tự nhiên như quỳ một chân trên đất cúi người, nhưng vẫn là cảm giác quen thuộc, Tôn Vấn Cừ cho dù đã uống rượu, vẫn cầm bút lên liền quay lại khí chất khiến Phương Trì tim đập dồn dập chỉ muốn quỳ xuống ngưỡng mộ hắn.

Bà nội lấy ra chính là giấy đỏ viết câu đối loại một mét tám để trong nhà, có lẽ là mua năm ngoái, cảm thấy quá lớn không dùng được gì.

Chữ Tôn Vấn Cừ viết cũng rất lớn, Phương Trì nhìn không hiểu, chỉ cảm thấy rất tiêu sái khoáng đạt, hai mắt liên tục nhìn chằm chằm vào tay hắn, đắm chìm vào trong tay hắn và lâng lâng ấm áp dễ chịu.

Câu đối Tết đã viết xong, mấy người cùng nhau ra cổng dán, Phương Trì dưới chân có hơi phập phù, cậu cố gắng khống chế chính mình, vẫn va phải người Tôn Vấn Cừ đến mấy lần.

Tôn Vấn Cừ lùi lại hai bước muốn nhìn thử xem câu đối Tết dán đã được chưa, Phương Trì đứng ở phía sau hắn chưa kịp tránh đi, hoặc là nói cậu căn bản cũng không phản ứng lại là phải tránh đi, bị Tôn Vấn Cừ va vào một cái, cứ như cái bao tải ngã xuống tuyết.

"Ai," Tiếu Nhất Minh thở dài, "Trước đây tôi vẫn cảm thấy Phương Trì uống giỏi lắm."

"Đúng là uống giỏi," Trình Mạc hắt hơi một cái, nói chuyện cũng hơi líu lưỡi, "Em không đếm cậu ta uống bao nhiêu chén à, chỉ có điều so sánh với tửu lượng không có hạn mức tối đa như chú Tôn em.... anh Tôn anh, mới lộ ra là cậu ta không uống được."

Tiếu Nhất Minh liếc mắt nhìn y, không nói gì.

"Xem ra Trình Mạc vẫn chưa uống nhiều đâu, còn cố tận dụng chiếm lợi mọi chỗ đây mà," Tôn Vấn Cừ kéo Phương Trì từ dưới đất lên, phủi tuyết trên quần cậu, nhìn qua Trình Mạc, "Không thì hai ta uống thêm một lúc."

"Không được," Trình Mạc lập tức từ chối, "Tôi nhìn ra rồi, trong nhà này không ai uống qua được, anh dùng nội công đổ hết rượu trong chén xuống đất đúng không."

Phương Trì cười khà khà dựa vào trên người Tôn Vấn Cừ, quay đầu qua nhìn Trình Mạc: "Không uống nữa thật à? Uống mỗi thế gan đã đủ to chưa."

"Đủ rồi," Trình Mạc nói, "Vừa khéo."

Trình Mạc và Tiếu Nhất Minh giúp đỡ dọn xong bàn liền về nông gia nhạc, Tiếu Nhất Minh dùng túi xếp vào một túi đồ ăn vặt, lại xin ông nội một bát thịt bò khô, giờ mới xách ra cổng.

"Anh không đi về à?" Phương Trì bị gió bắc thổi, rồi vào nhà lại bị lửa nóng đốt, cảm giác cả người đều ở trạng thái lơ lửng, bay tới bay lui, lắc lắc lư lư.

Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu không nói gì.

"Vấn Cừ ngủ ở nhà," Mẹ nói, "Làm gì có Tết còn đuổi người đi?"

"Vậy Trình Mạc với lão Tiếu không phải cũng là bị con đuổi....đi rồi à?" Phương Trì lại cười ha ha, chút lý trí sót lại bị hơi rượu bao lấy không tài nào làm rõ được tại sao mình lại liên tục cười ngây ngô như vậy.

"Uống nhiều thật rồi!" Bà nội đập cho cậu một cái, "Đi ngủ đi! Thủy Cừ con kệ nó đi, con cũng đi ngủ đi."

"Con không ngủ," Phương Trì giơ tay, "Con còn phải tắm."

"Con một ngày tắm bao nhiêu lần? Chiều nay trước lúc đi đón bạn không phải mới vừa tắm à!" Bà nội cau mày, "Lột da đấy à!"

"Thủy Cừ con dẫn nó lên đi," Ông nội nói, "Say thật rồi."

"Vâng." Tôn Vấn Cừ kéo cánh tay Phương Trì tha cậu lên tầng.

"Ông nội, bà nội, ba, mẹ," Phương Trì dựa vào người Tôn Vấn Cừ, đi được mấy bước liền quay đầu lại, nói rất to, "Con xin lỗi!"

Cả nhà đều sửng sốt, nhìn cậu.

"Con xin lỗi," Phương Trì nói tiếp, "Con cảm ơn cả nhà."

"Ôi," Bà nội ngây người rồi lau mắt, "Thủy Cừ con mau kéo nó lên đi."

Tôn Vấn Cừ không nói gì, nửa kéo nửa tha mà bước nhanh lôi Phương Trì lên tầng, đi vào phòng của cậu, ném cậu lên giường.

Lúc quay người chuẩn bị đi ra ngoài, Phương Trì một phát tóm được tay hắn: "Đi à?"

"Chốc nữa tôi lên," Tôn Vấn Cừ cúi đầu hôn lên chóp mũi cậu, "Cậu cứ nằm trước đi đã."

"Lấy gel bôi trơn à?" Phương Trì hỏi, không khống chế được âm lượng, như thể đang gào lên.

".......Lấy băng dính đến!" Tôn Vấn Cừ bịt miệng cậu lại, "Cậu ngậm miệng nằm đi."

"Ừ." Phương Trì đáp trong lòng bàn tay hắn.

Tay vừa lấy ra, cậu liền nhắm hai mắt lại cười, Tôn Vấn Cừ thở dài, quay người ra ngoài, đóng chặt cửa lại, cách một lớp cửa còn có thể nghe được nụ cười khúc khích vui vẻ của Phương Trì.

Cười gần được một phút, Phương Trì cảm thấy thật sự là cười mệt rồi, cũng không cười được nữa, mới ngậm miệng lại.

Tôn Vấn Cừ đi đâu làm gì, cậu không biết, có điều giờ cậu nằm cũng rất thoải mái, hơi rượu đúng là có ngấm, nhưng cũng không say tới mức bất tỉnh nhân sự, chỉ là mơ mơ màng màng, cả người mềm nhũn ra, đạp lên đâu sờ lên đâu cũng như chạm phải đệm mềm.

Còn lại chính là chóng mặt, thế giới ào ào xoay chuyển theo chiều kim đồng hồ, vì để tránh cho xoay chuyển mạnh quá choáng váng, cậu cố gắng để cho mình quay theo chiều một lúc rồi ngược lại một lúc.

Tôn Vấn Cừ đi làm gì rồi?

Đi đã bao lâu rồi?

Sao còn chưa lên?

Nhưng cậu cũng không lo lắng, giờ đã không giống trước kia nữa.

Trong lòng cậu rất an tâm.

Tôn Vấn Cừ có thể là đi tắm, đi lấy bao đeo lên, đi lấy gel bôi trơn, đi lấy băng dính dán, đi ngủ...

Đúng đấy, cho dù Tôn Vấn Cừ có về nông gia nhạc đi ngủ đi nữa, cậu vẫn sẽ yên lòng như cũ.

Cũng sẽ không bao giờ sợ có chuyện gì xảy ra nữa.

Bên trong mơ màng, Phương Trì nghe thấy cửa phòng bị đẩy ra, có người đưa tay sờ lên mặt cậu.

Là tay Tôn Vấn Cừ, cậu không cần mở mắt ra nhìn đã biết.

Còn có hô hấp của Tôn Vấn Cừ, lúc đảo qua mặt, cậu có thể nhận ra được.

Môi Tôn Vấn Cừ cũng giống như vậy, va chạm nhỏ bé, cậu có thể cảm nhận được tim đập dồn dập.

"Buồn ngủ không?" Tôn Vấn Cừ ghé vào tai cậu nói khẽ.

"Không buồn ngủ," Phương Trì nói, có điều vừa mở miệng đã bị chính mình làm sợ hết hồn, quả thực lảnh lót êm tai như tiếng chuông lớn, cậu nhắm mắt lại cười: "Ôi, giọng em hay thật."

Tôn Vấn Cừ nhìn cậu không nói gì.

"Em hơi nóng." Phương Trì nói thêm.

"Cậu quấn quần áo chui trong chăn, đương nhiên là nóng," Tôn Vấn Cừ nói.

Phương Trì mở mắt ra, nhìn thấy Tôn Vấn Cừ đang quỳ một chân trên giường, cánh tay chống lên giường nhìn cậu.

"Anh muốn làm gì?" Phương Trì cười ha ha, vén chăn lên, lột áo lột quần trên người ra ném xuống đất.

"Cậu như thế này," Tôn Vấn Cừ thở dài khe khẽ, ngồi dậy cũng cởi áo quần ra, "Tôi thật sự chưa nghĩ ra được xem muốn làm gì."

"Không phải là muốn làm em à?" Phương Trì hỏi.

"Ôi," Tôn Vấn Cừ nhanh chóng bịt miệng cậu lại, "Cậu không kiềm chế được miệng à? Trước đây sao lại không phát hiện ra cậu uống say rồi có thể đi hát cơ chứ?"

"Em đã kiềm chế rồi mà." Phương Trì nói không rõ.

Tôn Vấn Cừ chép miệng, rướn lên trên người cậu, cúi đầu xuống hôn lên môi cậu.

Phương Trì uống say rồi, cả người đều phập phù, ngay cả đầu lưỡi dây dưa cũng lộ ra phong cách di hình hoán vị của đại hiệp, không để ý là không biết chạy đi đâu mất luôn.

Tôn Vấn Cừ hơi buồn cười, thế nhưng cảm giác này lại rất kỳ diệu, dây dưa như thể khiêu khích vô ý thức này lại khiến hắn rất hưng phấn.

Lúc buông Phương Trì ra, tay hắn đã đi xuống dưới.

"Ái!" Phương Trì đột nhiên hô một tiếng, lẫn theo tiếng thở dốc.

Tôn Vấn Cừ bị cậu làm cho sợ đến mức suýt nữa ngã xuống giường, gằn giọng hỏi một câu: "Sao thế?"

"...Không." Phương Trì ngửa cổ lên, thở rất gấp, "Dễ chịu."

Tôn Vấn Cừ há hốc miệng không nói nên lời.

"Tiếp tục đi," Phương Trì nhấc tay lên ôm lấy cổ hắn.

Tôn Vấn Cừ nhìn cậu chằm chằm mấy giây, tay một lần nữa sờ xuống dưới.

Lần này Phương Trì không phát ra tiếng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc mang theo run rẩy của cậu.

Lúc Tôn Vấn Cừ đang định làm thêm động tác, Phương Trì cắn môi một cái: "Ái chà chà——"

"Ái chà chà tiên sư nhà cậu!" Tôn Vấn Cừ rút tay về đập một cái lên miệng cậu, "Cậu còn được nữa không!"

"Em không được nữa mà," Phương Trì sờ lên eo hắn, "Anh được là được rồi."

Tôn Vấn Cừ đặt mông ngồi lên đùi cậu, tay chống trên đùi cậu nhìn cậu, qua nửa buổi mới nói một câu: "Cậu có thể nằm ngoan ngoãn im lặng được không?"

"Anh không muốn nghe à?" Phương Trì đưa tay sờ lung tung trên đùi hắn, "Em cũng thích nghe âm thanh của anh mà."

"Tôi có gào lên à?" Tôn Vấn Cừ sắp cười ra tiếng rồi.

"Em cũng có... gào lên đâu?" Phương Trì nhìn hắn, "Em chỉ là có miệng thì kêu thôi, dù sao thì miệng cũng đang nhàn rỗi..."

"Vậy à?"Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, một lúc sau liền thở dài, ngồi dậy vắt qua ngực cậu, "Được thôi, vậy cậu đừng có để miệng rảnh rỗi nữa."

...

Từ lúc về nhà ăn Tết tới giờ, đây là lần Phương Trì ngủ được sâu nhất, cũng ngủ được lâu nhất, không nằm mơ, không bị tỉnh, cũng không buồn tiểu mà tỉnh.

Mở mắt ra là vì cảm nhận được ánh nắng từ ngoài cửa sổ xuyên vào, cậu dễ chịu chậm rãi xoay người, mơ mơ màng màng nghe thấy bà nội ở ngoài sân sau hỏi ông nội trưa nay ăn thế nào.

Lần mò điện thoại di động qua nhìn, phát hiện ra đã gần 11 giờ.

Cậu nghiêng đầu đi liếc mắt nhìn sang bên cạnh, lập tức không nhịn được cười.

Tôn Vấn Cừ nằm bên cạnh cậu, mặt quay về phía tường, vẫn chưa tỉnh dậy.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn gò má Tôn Vấn Cừ, ánh nắng chỉ có thể chiếu tới cằm hắn, chiếu ra một vầng sáng nhỏ, Phương Trì rất cẩn thận lại gần, hôn lên trên vầng sáng nhỏ kia một cái.

Còn chưa đợi cậu rời đi, tay Tôn Vấn Cừ đã đưa từ trong chăn ra ngoài, chuẩn xác mà quay về phía sau gảy một cái lên chóp mũi cậu.

"Ai!" Phương Trì sợ hết hồn, bưng cái mũi bị gảy đến đau, "Anh dậy rồi à?"

"Tôi đã tỉnh ba hồi rồi," Tôn Vấn Cừ trở mình nằm ngửa, "Cậu ngủ cũng ngon thật."

"Em còn trẻ mà, anh xem ông bà nội em kìa, bốn giờ đã dậy." Phương Trì cười ha ha.

"Cậu đừng cười nữa," Tôn Vấn Cừ chỉ vào cậu, "Giờ nghe thấy cậu cười tôi chỉ muốn cho cậu một trận."

"Sao lại thế?" Phương Trì ngây người nhìn Tôn Vấn Cừ nửa buổi liền cười, "Mẹ nó, em hình như biết tại sao rồi."

"Còn nhớ à? Tôi còn tưởng cậu không nhớ rõ kia." Tôn Vấn Cừ hơi híp mắt lại.

"Nhớ," Phương Trì vừa cười vừa ôm chầm lấy hắn hôn mấy cái lên xương quai xanh hắn, "Em không phải là uống say rồi à, nhưng có nhớ vụn vặt."

"A, vậy thì lần cậu mất trí nhớ Tết năm ngoái cũng là giả vờ thật?" Tôn Vấn Cừ cười.

"Cũng không phải giả vờ..." Phương Trì ôm lấy eo hắn dụi dụi, nửa người đều đã nằm sấp trên người hắn, chôn mặt bên trong hõm vai hắn, "Đó là em ngại ngùng."

"Giờ cậu nói xem chuyện tối hôm qua thì làm sao bây giờ?" Tôn Vấn Cừ nói.

Phương Trì vừa cười vừa buồn bực nói: "Tùy anh chứ, chuyện này lúc nào em cũng được, bây giờ cũng được."

"Tôi không muốn động đậy." Tôn Vấn Cừ tặc lưỡi.

"Anh nói anh, may mà em không lười," Phương Trì ôm hắn, cười khanh khách.

Hai người đều không nói gì nữa, qua một lúc Phương Trì mới nghiêng đầu đi nói một câu: "Hai ta đi chạy bộ đi?"

"Tuyết đang rơi đấy." Tôn Vấn Cừ ngáp.

"Em biết mà," Phương Trì nhìn ra bên ngoài cửa sổ, "Em cảm giác đã lâu lắm rồi không chạy bộ cùng anh... Em còn nhớ được lần đầu tiên hai chúng ta cùng nhau chạy bộ."

"Tôi cũng nhớ được mà." Tôn Vấn Cừ xoa tóc cậu.

"Là, chân anh trật một cái, làm em hoảng cả lên," Phương Trì cười nói, "Còn sợ nữa."

"Sợ gì." Tôn Vấn Cừ dụi mắt.

"Em hay hoảng thế mà, em cũng sợ lắm," Phương Trì chép miệng, "Cảm giác mình thật sự xong đời rồi."

"Vậy có xong đời không?" Tôn Vấn Cừ cười.

"Có thể không xong đời được chắc," Phương Trì cúi đầu cắn lên vai hắn, "Xong sạch sành sanh luôn, cả đời này đều xong trên tay anh."

"Cảm giác thế nào?" Tôn Vấn Cừ quay mặt qua nhìn cậu.

"Cảm giác muốn báo thù, nhất định phải báo thù," Phương Trì đụng nhẹ trên môi hắn, "Anh cũng phải xong đời trên tay em."

Bên ngoài, tuyết rơi nhẹ hơn, nhưng vẫn đang rơi.

Lúc Phương Trì và Tôn Vấn Cừ đội mũ quàng khăn đeo khẩu trang chuẩn bị ra ngoài, bà nội cầm một bó cải thảo nhìn hai người bọn họ chằm chằm: "Hai đứa còn chưa tỉnh rượu à?"

"Tỉnh rồi," Phương Trì làm trung bình tấn giơ giơ tay, "Chỉ là muốn hoạt động một lúc."

"Con cũng động kinh theo nó luôn?" Bà nội quay đầu nhìn Tôn Vấn Cừ, "Nó từ nhỏ đã dã như thế, con cũng cùng nó điên luôn?"

"Cho cậu ấy vui vẻ một lúc đi," Tôn Vấn Cừ cũng làm trung bình tấn, giơ giơ tay, "Con làm cùng."

"Thần kinh!" Bà nội cười mắng một câu, nghĩ lại liền nói thêm, "Không thì hai đứa chốc nữa tiện đường gọi cả Tiếu Nhất Minh với Trình Mạc đến ăn cơm, có khi hai đứa nó còn chưa dậy đâu."

"Vâng." Phương Trì gật đầu.

Trong thôn yên ắng vô cùng, loại yên tĩnh nhàn tản chỉ có trong trưa ngày Tết, tuyết trên đường còn chưa có ai quét, rơi xuống một tầng, đạp lên vang ra âm thanh sàn sạt, khiến người ta cảm thấy thư thái.

Phương Trì và Tôn Vấn Cừ vẫn chạy bộ theo con đường trước đây, thuận theo đường chạy ra khỏi làng, xuyên qua bờ sông, đi vòng qua bên sườn núi.

Tiểu Tử vui vẻ chạy đằng trước bọn họ, thi thoảng còn có thể ngã ra trên đống tuyết chà xát lưng.

"Đến bên bờ suối không?" Phương Trì hỏi, "Nước suối có khi còn chưa đông đâu."

"Đi đi." Tôn Vấn Cừ gật đầu.

Cánh rừng trọc dưới ánh mắt trời lại lộ ra một cảnh tượng rất khác, Phương Trì vừa chạy vừa nhìn xung quanh: "Này, anh có cảm thấy không, rừng mùa đông nhìn rất đẹp?"

"Ừ, cảm thấy được." Tôn Vấn Cừ nói.

"Có cảm thấy hai chúng ta vừa chạy vừa xem thế này rất thoải mái không?" Phương Trì nói.

"Rất...lãng mạn." Tôn Vấn Cừ cười nói.

"Mệt không?" Phương Trì lại hỏi nữa, "Đừng có vắt chân."

"Những nội dung này có thể không hỏi liên tiếp được không," Tôn Vấn Cừ tặc lưỡi, "Phá hết bầu không khí, không mệt, cũng không vắt chân."

Phương Trì cười ha ha vui vẻ, quay người chạy tới phía trước vài bước, rồi dừng lại, thở dài với Tiểu Tử bên người.

"Làm sao thế?" Tôn Vấn Cừ đi tới bên cạnh cậu.

"Nhìn đi." Phương Trì chỉ vào phía trước cười, cố nén lại tiếng cười.

Phía trước chính là mảnh đất trống bên cạnh dòng suối nhỏ, Tôn Vấn Cừ rất quen thuộc, trước đây hắn còn tập bát đoạn cẩm ở đó.

Hiện giờ trên bãi đất trống đang có người, hai người.

Là Trình Mạc và Tiếu Nhất Minh cũng quấn thành con gấu như bọn họ.

Tiếu Nhất Minh đang cùng Trình Mạc khoa tay múa chân, Tôn Vấn Cừ nhìn một lúc cũng cười theo: "Tập thể dục buổi sáng à?"

"Quân thế quyền." Phương Trì vừa cười vừa nhỏ giọng nói, "Em cũng biết, anh có muốn em dạy anh không?"

"Nhìn quá ngốc..." Tôn Vấn Cừ cười nói, "Thà để tôi qua đó dạy hai người họ bát đoạn cẩm còn hơn."

"Anh định qua à?" Phương Trì nhìn hắn.

"Không qua, chúng ta là quần chúng hóng chuyện có tố chất," Tôn Vấn Cừ lấy điện thoại di động ra, chụp mấy bức ảnh của hai người kia, rồi cười nói, "Chúng ta đi chỗ khác."

"Em dẫn anh lên ngọn núi nhỏ này đi," Phương Trì nói, "Đường dễ đi, không cao."

"Được."

Trời đông giá rét quấn một đống quần áo dày lên người, bất chấp bông tuyết, đi leo một đỉnh núi nhỏ, Tôn Vấn Cừ cảm thấy nếu không phải là quen Phương Trì, cả đời này hắn cũng sẽ không làm việc như vậy.

Cũng may là hôm qua hắn ngủ không tệ, chuyện tiêu tốn thể lực cũng làm chẳng thành, leo lên đỉnh ngọn núi nhỏ này không thành vấn đề.

Phương Trì vừa vào núi là như thể như con thú hoang về lại núi rừng đã xa cách bao năm, sức sống tỏa ra bốn phía, cả đường đi ngay cả lời nói cũng nhiều hơn, nói không ngừng, trên đường đi qua rừng trúc còn dẫn hắn tiện tay đào măng mùa đông.

"Đến rồi," Phương Trì giơ cây măng trong tay chỉ về phía trước, "Qua tảng đá kia là đến."

"Ừ." Tôn Vấn Cừ bước nhanh hơn.

Vòng ra sau tảng đá, trước mắt đột nhiên trống trải.

Đây thật ra không tính là đỉnh núi, chỉ là một khối đất bằng trên sườn núi, nhưng bởi vì nhìn ra sơn cốc nhỏ, phía trước cũng không có ngọn núi khác, mà nhìn ra mặt đất, khiến trong lòng người có một cơn khoan khoái như thể đột nhiên từ trong đường hầm xuyên ra ngoài.

"Thế nào? Tuyệt đúng không!" Phương Trì dang hai tay ra về phía hắn, một tay cầm cây măng.

Tôn Vấn Cừ đi qua ôm lấy cậu: "Tuyệt."

"Em cũng không biết hôm nay là thế nào," Phương Trì ôm chặt hắn, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói, "Em chỉ muốn mang anh đi khắp nơi, còn có mấy chỗ em vẫn chưa dẫn anh đi xem, đều là những nơi trước đây em cảm thấy không có gì hay, mà bây giờ lại cảm thấy hay cực kỳ, cực kỳ muốn dẫn anh đến xem."

"Còn nhiều thời gian mà," Tôn Vấn Cừ nghiêng đầu đi, hôn lên tai cậu, "Để dành lại một ít, không sợ sau này không còn gì cho tôi xem à?"

"Được," Phương Trì nở nụ cười, "Vậy ngộ nhỡ có ngày nào đó xem hết rồi thì sao?"

"Xem xong rồi vẫn có thể ôn tập mà," Tôn Vấn Cừ nói, "Ngày mấy tháng mấy năm bao nhiêu, chúng ta đến đỉnh núi nhỏ lần thứ tám, phong cảnh vẫn không thay đổi, lần trước tới là ngày mấy tháng mấy năm bao nhiêu, chỉ chớp mắt mà đã bao năm.... Ngày mấy tháng mấy năm bao nhiêu, chúng ta đến đỉnh núi nhỏ lần thứ 86..."

"Đệt," Phương Trì cười, "Khoảng cách."

"Cho nhanh," Tôn Vấn Cừ cười, "Không biết lần thứ 86 hai ta đã ra sao rồi, chắc còn không bò lên được đây đâu nhỉ?"

"Ông lão với ông lão lão, em thấy em không có vấn đề gì," Phương Trì nói, "Nếu anh không được thì em sẽ cõng anh tới... Đúng rồi, em phải rèn luyện liên tục, nhưng mà anh cũng không thể cứ uống cacao như thế được, em sợ lúc đó anh biến thành ông lão lão béo rồi em không cõng nổi anh..."

Tôn Vấn Cừ cười không nói gì.

"Có nghe không đó?" Phương Trì nhìn hắn.

"Nghe rồi." Tôn Vấn Cừ cười, hôn lên môi cậu.

_-_-_-_-_-_-_-_-_

Tác giả có lời muốn nói:

Xong, chính văn tới đây thôi, ngày mai bắt đầu đăng phiên ngoại, khoảng hai hoặc ba phiên ngoại gì đó.

Cám ơn mọi người đã ủng hộ chính bản, ngộ lại viết xong thêm một bộ nữa. Ách, đột nhiên không biết còn gì muốn nói nữa....

Cứ như vậy đi, dù sao thì cũng còn phiên ngoại, dù sao thì kết thúc rồi cũng sẽ còn có hố mới sau hố mới sau sau, ngộ còn rất nhiều thời gian để nói lảm nhảm mà.

_Một tác giả có thâm niên lắm lời mỉm cười nói_

____________________________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play