*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Phương Trì ngẩng mặt lên, một tia nắng nhỏ vừa khéo chiếu lên khuôn mặt lấm tấm giọt nước của cậu.

Nước lấp lánh ánh sáng, cậu híp mắt lại, nghiêng đầu đi.

Tôn Vấn Cừ nhìn cậu không nói gì, khóe miệng vẫn còn mang theo nụ cười.

"Anh cứ ngồi xổm nhảy xuống là được," Phương Trì có lẽ là đã mặc quần lót xong, nâng cánh tay giơ về phía hắn, "Anh vừa xuống nước cái tôi sẽ kéo anh lên."

Tôn Vấn Cừ nhìn xuống đầm nước, rồi cười nói: "Được."

"Đến đi." Phương Trì dang tay ra quạt nước.

Tôn Vấn Cừ lấy lại bình tĩnh, cũng không chần chừ, cởi áo và quần thể thao xong liền nhảy xuống.

Hắn chưa từng nhảy xuống nước như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là nhảy từ bờ bể bơi xuống nước, cảm thấy nhảy từ một chỗ cao hai mét như viên đạn dùng mông mở đường đập xuống một cái đầm nước không biết hoang dã tới mức nào, căn bản không thể nào so sánh được.

Cũng rất vui, trong nháy mắt ngắn ngủi rơi giữa không trung, da trên người có thể đồng thời cảm nhận được ánh nắng lẫn làn gió êm dịu, sau đó liền được nước bao bọc lấy.

Trước mắt đều là bọt nước tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh bị bắn lên, bên tai là tiếng nước ục ục.

Cả người đều được thả lỏng.

Một cảm xúc rất diệu kỳ.

Lúc Tôn Vấn Cừ vừa rơi xuống nước, Phương Trì cũng đồng thời lặn xuống, cánh tay quạt nước một cái liền bơi tới.

Tư thế Tôn Vấn Cừ nhảy xuống nước đáng yêu thật, co lại như đứa trẻ con.

Có điều, trước đó hắn tỏ vẻ rằng nhảy cầu như vậy rất đáng sợ, thế nhưng Phương Trì nhìn ra được hắn có biết bơi, vừa xuống nước liền lập tức mở người ra, gia tăng lực cản, không để mình tiếp tục chìm xuống.

Phương Trì bơi xuống bên cạnh hắn, sóng nước dập dờn ánh sáng chiếu lên người Tôn Vấn Cừ, có hơi gầy, gốc đùi...không có hình xăm.

Tôn Vấn Cừ cũng gầy thật...

Cậu cầm lấy cổ tay Tôn Vấn Cừ, kéo Tôn Vấn Cừ ra khỏi mặt nước.

"Xung lực mạnh thật," Tôn Vấn Cừ gạt nước trên mặt, bơi về hướng bên cạnh hồ nước, "Tôi biết sao quần cậu lại rơi mất rồi."

"Trước đây tôi nhảy đều không mặc quần," Phương Trì bơi sau hắn, "Tôi toàn cởi truồng nhảy, dù sao cũng chẳng có ai."

"Cậu cũng hoang dại thật," Tôn Vấn Cừ cười nói, đầm nước cũng không rộng, bơi hai ba cái liền tới bên bờ, là một sườn có hơi dốc, đạp lên mới phát hiện ra không phải là đá, mà là cát mịn và bùn mềm mại, hắn sờ lên cỏ mọc um tùm bên bờ hồ, "Đáy là bùn à, thảo nào cỏ mọc nhiều vậy..."

Còn chưa nói hết, phía sau đã vang lên tiếng nước chảy ào ào, Phương Trì cứ thế nhào lên người hắn.

Chân Tôn Vấn Cừ còn đang ở trong nước, lòng bàn chân dẫm lên cát mịn, bị cậu ép tới, cứ thế nằm sấp bên bờ hồ.

"Cậu..." Tôn Vấn Cừ có hơi buồn cười, một cái áp này, mặt hắn đã cọ hết lên bãi cỏ, bị dính bùn ẩm mềm lẫn vụn cỏ.

Phương Trì vặn lấy vai hắn, lật người hắn lại, rướn qua người hắn, quỳ xuống, một tay chống bên đầu hắn, rồi nhìn hắn chằm chằm.

"Sao?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, tay xoa bùn trên mặt.

Phương Trì gỡ tay hắn ra, dùng ngón tay xoa xoa mặt hắn, "Dính bùn rồi."

"Ừ." Tôn Vấn Cừ cười.

"Tôi..." Phương Trì nhíu mày, đầu ngón tay còn đang xoa trên mặt hắn, "Chính là...tôi muốn nói...là...sao anh không nói gì?"

"Tôi nói gì?" Tôn Vấn Cừ ngây người, "Giờ không phải là cậu đang nói à?"

"Bình thường không phải tôi nói gì anh cũng đều đoán được à." Phương Trì nói.

"Tôi cảm thấy kể từ hôm qua, tôi đã không đoán được nữa rồi." Tôn Vấn Cừ cười nói.

"À," Phương Trì nhìn hắn, tay còn đang nắm lấy cổ tay hắn có hơi run nhẹ, cắn khóe miệng như thể quyết tâm mà nói một câu: "Là thế này, em...hình như là rất...thích anh."

Tôn Vấn Cừ hơi híp mắt lại, khóe miệng cong lên một nụ cười, nhưng không nói gì.

"Không phải là hình như," Phương Trì lệch đầu đi nhìn chằm chằm cỏ bên cạnh một lúc, rồi quay đầu về nhìn chăm chú hai mắt của hắn, "Em chính là rất thích anh, em chưa từng thích ai, như thích anh cả."

"Ừ." Lông mày bên trái của Tôn Vấn Cừ nhẹ nhàng nhướng lên, đưa tay ra nhẹ nhàng gõ lên cằm cậu.

"Thế nhưng, chỉ là em bây giờ..." Phương Trì cau mày, nói hơi vất vả, "Chính là, những thứ khác em đều không thể nói...không dám nói, em chỉ dám nói em thích anh, anh hiểu...ý của em không?"

"Cậu vẫn chưa hiểu rồi," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Giờ cậu chỉ dám chuyện này thôi cũng đã được rồi."

"....À," Phương Trì nhìn hắn, "Vậy anh có....thích em không?"

"Cậu thấy thế nào?" Tôn Vấn Cừ di chuyển cổ tay bị Phương Trì ấn trên đỉnh đầu, có điều không biết Phương Trì đang căng thẳng hay thế nào, cầm lấy không buông, hắn chỉ đành tiếp tục giơ một tay, "Nếu là người khác, dám tùy tiện động tay động miệng với tôi ở đây đã bị tôi đánh từ lâu rồi, kể cả tôi có cho ai động tay động miệng với tôi đi nữa, trêu được nửa đã bỏ chạy, chỉ cần một lần thôi, đời này tôi cũng sẽ không nhìn đến người đó lần thứ hai."

"Em trêu một nửa rồi chạy lúc nào?" Phương Trì sững sờ.

"Đây là trọng điểm à?" Tôn Vấn Cừ thở dài.

"A?" Phương Trì nhìn hắn.

"Tôi rất thích cậu, rất thích," Tôn Vấn Cừ nói, "Nếu không, chỉ cái tính tình này của cậu, tôi có nhịn thêm ba năm nữa cũng không thèm để ý tới cậu."

Phương Trì không nói gì, câu sau Tôn Vấn Cừ nói gì, cậu căn bản không nghe thấy, chỉ nghe thấy một chữ "thích."

Hô hấp đầu tiên là dừng lại, sau đó tim đập nhanh tới mức có hơi không theo kịp.

Trong giây lát này, cậu cảm giác nếu mình đè ngực dán xuống mặt đất, còn có thể làm nước trong đầm dao động nổi sóng.

Thích.

Thích.

Thích.

Ào ào ào...

Nổi sóng rồi...

"Này," Tôn Vấn Cừ gảy một cái lên cằm cậu, "Cậu có thật sự muốn cùng tôi làm gì đó không đấy?"

"Hả?" Trong đầu Phương Trì còn đang xoay chuyển, thích, ào ào ào, thích, ào ào ào.

"Thả tay ra đi," Tôn Vấn Cừ một lần nữa cử động cổ tay bị nắm chặt, "Còn cầm nữa là thiếu máu mất."

"A?" Phương Trì vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần, thế nhưng tay nắm lấy tay hắn vẫn buông lỏng ra.

"Hay là để tôi dạy cậu đi," Tôn Vấn Cừ cong một chân lên, tay đè lên vai Phương Trì, "Dạy cậu xem thế nào là làm liền một mạch?"

Nói xong câu này, hắn cũng không đợi Phương Trì có phản ứng, cứ thế dùng sức đẩy Phương Trì sang bên cạnh, Phương Trì cũng như hắn đang đạp lên bùn mềm không dễ dùng sức, vừa đẩy một cái đã dễ dàng bị hắn gạt qua một bên.

Sau đó Tôn Vấn Cừ rướn người áp lên.

Phương Trì có hơi choáng váng, lúc cậu trở người qua, vừa khéo một tia nắng chiếu nghiêng trên ánh mắt cậu, trước mắt lấp lánh ánh sáng, bên trong ánh nắng lấp lánh là Tôn Vấn Cừ đã rướn lên trên người cậu.

Sau khi tránh đi ánh nắng, khôi phục được thị lực, Tôn Vấn Cừ đã hôn lên môi cậu.

Cậu ở giữa một trận mê man lẫn hào hứng, gần như không chần chừ không do dự mà nhanh chóng nghênh đón, cùng đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại của Tôn Vấn Cừ quấn quýt lấy nhau.

Khác với lúc cậu hôn Tôn Vấn Cừ, nụ hôn của Tôn Vấn Cừ tràn ngập khiêu khích, khuấy đảo phác họa giữa môi răng, ngay lúc cậu muốn nắm bắt lại khiêu khích lên dây thần kinh nhạy cảm của cậu.

Hô hấp của cậu, giữa truy đuổi quấn quýt không ngừng đã dần dần trở nên nặng nề.

Mà đến lúc tay Tôn Vấn Cừ đè lên thắt lưng cậu, cả người cậu đều căng ra, Tôn Vấn Cừ mới từ dưới nước lên, trong lòng bàn tay mang theo ướt át cùng một chút cảm giác man mát, chậm rãi lướt từ trên thắt lưng tới đùi cậu, mang theo run rẩy như thể điện giật trong nháy mắt đã lan ra toàn thân.

Hô hấp, nhịp tim, có phải đã gấp gấp, có phải đã tăng tốc hay không, cũng chẳng còn quan trọng nữa, trong giây phút này, cậu cảm thấy, chỉ cần có vuốt ve của Tôn Vấn Cừ là có được sinh mệnh.

Môi Tôn Vấn Cừ chậm rãi lướt xuống dưới, cằm, cổ, xương quai xanh, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng môi Tôn Vấn Cừ cùng với hơi thở ấm áp đảo qua làn da cậu.

Đụng chạm bé nhỏ cuối cùng dừng lại trên bụng dưới cậu, Tôn Vấn Cừ đứng thẳng người, một tay đặt trên vai cậu, một tay khác nắm lấy cạp quần lót của cậu, nhẹ nhàng kéo ra.

Khu vực bên đầm nước này là một mặt phẳng dốc, từ góc độ này, Phương Trì có thể nhìn thấy rõ ràng từng động tác của Tôn Vấn Cừ trên người mình.

Lúc ngón tay thon dài kéo lưng quần của mình ra, Phương Trì rút cuộc cũng chú ý tới hơi thở đã sắp gãy ra thành từng mảnh của mình.

Cậu nhìn chằm chằm tay Tôn Vấn Cừ, đây là bàn tay cậu đã từng ngắm nhìn vô số lần, lần nào cũng có thể mang tới cho cậu cảm thụ thị giác hoàn toàn khác nhau, bàn tay thon gầy mà mạnh mẽ.

Hiện giờ, ngón tay này đang đặt trên bụng cậu, sau khi kéo cạp quần ra liền nhẹ nhàng buông xuống, đầu ngón tay rơi trên bụng cậu, đi xuống, lại xuống chút nữa... Phương Trì chật vật thở hổn hển.

Cảm giác kích thích, hưng phấn, hào hứng cùng nhau trộn lại này, không nói rõ được là mong đợi hay là gì khác, khiến trước mắt cậu trở nên hơi mơ hồ.

Ngay lúc tay Tôn Vấn Cừ cách quần phủ xuống, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, hừ một tiếng rất thấp.

Tôn Vấn Cừ chậm rãi đè tới, nhẹ tay xoa nắn, ghé vào tai cậu thấp giọng: "Đây gọi là làm liền một mạch, nếu như giờ tôi ngủ mất...cậu cảm thấy thế nào?"

Phương Trì thở hổn hển liếc mắt nhìn hắn không nói gì, sau mấy giây thì dừng lại, một cái tóm được tay Tôn Vấn Cừ, nhét vào trong quần mình.

Sau đó ôm lấy hắn, tàn nhẫn mà hôn lên, vươn mình, đè lên, rồi dùng sức mà hôn lên tai, góc cổ, trong hõm vai Tôn Vấn Cừ, cắn xé, như thể sư tử đói bụng một tháng rút cuộc cũng tìm được bữa tiệc lớn.

Hô hấp Tôn Vấn Cừ rất gấp gáp, ngay bên tai cậu, bàn tay bên trong quần cậu trở nên ấm áp, bao khỏa, trêu chọc dây thần kinh nhạy cảm nhất trên người cậu.

Phương Trì cắn lên vai hắn, tay nắm lấy quần Tôn Vấn Cừ kéo xuống, chạm lên...

...

Có gió thổi qua, nước trong hồ nổi lên gợn sóng rất nhỏ, nước bao lấy chân hai người còn đang thả trong nước đung đưa.

Bốn phía vẫn luôn có tiếng lá trúc sàn sạt, vang lên an tĩnh, như thể nhạc đệm cho hô hấp bọn họ từ gấp gáp mà chậm rãi vững vàng trở lại.

Phương Trì nhìn chằm chằm lá trúc lay động phía trên, không nói rõ được cảm giác hiện giờ của mình, hưng phấn qua đi rồi, kích thích qua đi rồi, căng thẳng qua đi rồi...

Cậu nghiêng người sang ôm lấy Tôn Vấn Cừ, hôn khẽ một cái lên khóe miệng hắn.

"Ai..." Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại.

"Anh có muốn xuống rửa ráy không," Phương Trì nhỏ giọng nói, "Anh trượt chân xuống một cái là có thể ngâm xuống nước."

Còn chưa dứt lời, cậu nhìn lướt qua rừng trúc, đột nhiên thấy một đôi mắt, lập tức sợ tới mức ngồi thẳng dậy: "Ôi đệt!"

"Hả?" Tôn Vấn Cừ lười biếng liếc nhìn cậu.

"Ai đệt!" Phương Trì liền thả lỏng xuống, "Làm em sợ chết đi được, em cứ tưởng là có người nhìn thấy."

Tôn Vấn Cừ chống tay quay đầu liếc nhìn sang bên kia, lập tức nằm lăn ra bãi cỏ cười một trận: "Mẹ nó, làm tôi sợ chết đi được, Tiểu Tử nhìn thấy hết rồi!"

"Lại đây!" Phương Trì gọi về hướng Tiểu Tử vẫn còn đang ngồi một bên rừng trúc giơ móng gãi ngứa, Tiểu Tử chầm chập đi tới, cậu ngẫm nghĩ liền nhỏ giọng nói, "Anh nói xem, nó có nói ra không?"

"Có chứ," Tôn Vấn Cừ vẫn đang cười, vừa cười vừa nói, "Nó về rồi phải tìm Hoàng tổng, nói là "này mày biết gì hông hai người bọn họ tuốt nấm bên đầm nước đó"..."

Phương Trì bị lời hắn nói làm cho buồn cười, xoa đầu Tiểu Tử hai cái: "Mày phải giữ bí mật, mày mà nói cho Hoàng tổng biết, tao ném mày vào trong nước."

"Nó sợ nước à?" Tôn Vấn Cừ kéo quần ngồi dậy, "Chó không phải đều biết bơi chó à."

"Ừ, biết bơi thì vẫn sợ, chó đất đều sợ nước, bình thường không phải là uống nước sẽ không tới bên bờ nước," Phương Trì cười, nhảy về sau một cái, nằm đập vào nước.

"Xem ra cậu không phải chó đất rồi." Tôn Vấn Cừ cũng xuống nước.

Ngâm trong nước một lúc, hai người bọn họ lên bờ, trời nóng bức, mấy phút là trên người đã khô, lúc mặc quần áo vào có cảm giác thư thái nhàn nhã rất thích.

Phương Trì nhìn Tôn Vấn Cừ đang cúi đầu chỉnh trang quần áo, đột nhiên thấy từ cổ tới vai hắn có một mảng nhỏ vết gì đó màu đỏ.

"Bị côn trùng đốt à?" Phương Trì lại gần nhìn thử, còn đưa tay ra sờ, "Có ngứa không?"

Tôn Vấn Cừ quay đầu nhìn cậu, qua nửa ngày mới nói một câu, "Cậu cũng thật là...ngây thơ."

"Hả?" Phương Trì ngây người.

"Không phải bị côn trùng cắn," Tôn Vấn Cừ vẩy nước trên tóc, "Là bị chó hoang cắn, cắn xong con chó hoang này liền mất trí nhớ luôn."

"Em..." Phương Trì lập tức hơi lúng túng, ngẫm lại liền cười ha ha mấy tiếng, dùng sức mà ôm chặt lấy Tôn Vấn Cừ, hôn một cái lên mảng hồng nhỏ kia, rồi nhỏ giọng hỏi, "Nếu bị người khác thấy được thì phải làm sao bây giờ?"

"Bị côn trùng cắn chứ sao," Tôn Vấn Cừ xoay tay lại vỗ mặt cậu, "Ngày hè nóng bức."

"Không đau thật à?" Phương Trì ngẫm lại liền sờ soạng mấy cái, "Miệng em mạnh lắm.."

"Không đau," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.

Hai người dẫn Tiểu Tử trở về làng, thời gian này trong thôn rất yên tĩnh, không có mấy người, đều đã ra ngoài làm việc.

"Đi lấy cá luôn không?" Phương Trì nói, "Đỡ chốc nữa lại phải chạy ra ngoài."

"Ừ, nhớ phải cá to đấy." Tôn Vấn Cừ nói.

"Biết rồi," Phương Trì cười nói, "Phải to nhất."

"Ông nội cậu mà biết con cá này từ đâu đến, có khi nào lại không cho nấu không?" Tôn Vấn Cừ chau mày, học theo giọng điệu của ông, "Cá nhà tình địch! Không ăn! Không được làm! Vứt!"

"Không đâu," Phương Trì cười, "Ông cùng lắm là vừa làm vừa chê cá không ngon thôi."

Cá ông cụ Giang nuôi rất tốt, ao nuôi cá là ao nước chảy, nước chảy từ trên núi, chảy vào đầu này chảy ra đầu kia, cá không tanh như cá nuôi bình thường, Phương Trì thật ra cũng rất thích ăn cá nhà ông cụ.

Ông cụ Giang còn đang bận bịu bên ao nuôi cá, vừa nhìn thấy Phương Trì đi tới liền nở nụ cười: "Tiểu Trì sao lại đến đây?"

"Mua cá ạ," Phương Trì cười đi tới, "Ông Giang lấy hộ con con cá to đi."

"Mua gì mà mua," Ông cụ Giang nói, "Ông lấy cho con con to, hôm nay có người đến lấy cá, vừa khéo ông bắt lên không ít."

"Cảm ơn ông Giang," Phương Trì nói, "Con cá trắm cỏ to to ạ."

Bên cạnh ao cá có một căn nhà, ông cụ Giang bình thường trông coi cá nuôi bận rộn đều ăn ở tại đây.

Chọn cho cậu con cá trắm cỏ to to xong, ông cụ Giang đưa cá vào nhà bếp nhanh nhẹn xử lý sạch sẽ rồi mới bỏ vào túi đưa cho cậu: "Ông con đánh con mất thôi."

"Không đâu," Phương Trì cầm túi, "Ông bảo chỉ có cá nhà ông nuôi là ngon."

"Đánh rắm," Ông cụ Giang hừ một tiếng, "Cái lão thần kinh như ông nội con mà thèm nói câu đấy."

"Nói vậy thật mà," Phương Trì nở nụ cười, "Ầm ĩ thì ầm ĩ, sự thật thì vẫn phải thừa nhận chứ."

"Con mang về thì nói với lão," ông cụ Giang chỉ vào túi, "Lấy chỗ ông cụ Giang, thích ăn thì ăn, không thích thì thôi."

"Vâng." Phương Trì gật đầu.

Bởi vì buổi tối muốn đón gió cho cậu, cho nên sau khi Phương Trì cầm cá về đến nhà, ông bà nội đã bận rộn trong nhà bếp.

Vừa thấy Phương Trì cầm cá về, ông nội đã hừ một tiếng.

"Thủy Cừ muốn ăn cá, còn phải là cá to," Phương Trì nhanh nhảu nói trước khi ông kịp bày tỏ bất mãn, "Con chỉ đi lấy cho anh ấy một con."

Ông nội cầm lấy con cá, lại hừ thêm tiếng nữa, không nói gì, quay người tiếp tục bận rộn.

"Kho đó," Phương Trì lại bồi thêm một câu, "Anh ấy bảo muốn ăn kho."

Ông nội vẫn chỉ dùng một tiếng hừ trả lời cậu.

"Biết rồi." Bà nội đập cho cậu một cái.

Phương Trì chạy lên tầng, Tôn Vấn Cừ đã trở về phòng, cửa chưa khóa, Phương Trì đẩy một cái đã mở ra, Tôn Vấn Cừ đang giơ tay lên cởi áo.

Nhìn thấy cậu đi vào, Tôn Vấn Cừ ném áo qua một bên rồi hỏi: "Ông nội không..."

Còn chưa nói dứt lời, Phương Trì đã đi tới ôm hắn một cái, cứ thế đẩy hắn ngã xuống giường.

"Này," Tôn Vấn Cừ hơi bất đắc dĩ, "Tiểu Tử nhìn thấy cậu đã hoảng lên rồi, giờ cửa cũng không cần đóng nữa à?"

Phương Trì nhảy dựng lên, đi qua đóng cửa lại, rồi đổ một cái lên người hắn, ôm sát hắn, hôn hôn cọ cọ lung tung trên mặt trên cổ hắn, thở hổn hển đưa tay vào trong quần hắn.

"Xả van à, đây là..." Tôn Vấn Cừ nghiêng người né tránh tay cậu.

"Em cũng không định làm gì cả," Phương Trì nhẹ nhàng liếm lên vành tai hắn, "Tiện tay sờ mấy cái."

"Đã không?" Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.

"Không biết nữa," Phương Trì ôm hắn, tay sờ qua lại eo chân hắn, "Chỉ là muốn dán vào anh."

"Vậy cậu..." Tôn Vấn Cừ mới vừa mở miệng liền nghe thấy tiếng bà nội ở dưới tầng gọi Phương Trì.

"Ơi_____" Phương Trì nhanh chóng hắng giọng đáp lời, "Con ở trên tầng___"

"Trời ạ," Tôn Vấn Cừ che tai lại, "Điếc rồi."

"Chắc là gọi em xuống giúp," Phương Trì lại hôn hắn thêm hai cái nữa rồi mới xuống giường, "Em đi xem xem."

Đường điện trong nhà bếp đã có tuổi, dùng bếp điện từ và lò nướng cùng một lúc, liền bị nhảy cầu dao.

"Bếp điện từ đừng cắm trong nhà bếp, cắm ra ổ cắm ngoài sân sau đi," Phương Trì gác thang vừa nói vừa làm, "Ngày mai con đổi đường dây điện nhà bếp, lần trước bảo đổi mà cũng không đổi."

"Chả mấy khi mới dùng đến lò nướng một lần," Ông nội nói, "Hôm nay bà nội con bảo nướng cho con ít xá xíu, đang nướng rồi đây."

"Còn có xá xíu cơ à?" Phương Trì nhảy xuống từ trên thang, "Thịnh soạn thế."

"Ăn mừng con vào đại học mà," Ông nội cười nói.

"Còn chưa vào mà," Phương Trì hơi bất đắc dĩ, ông bà nội cũng không hiểu được thi đại học và vào đại học là hai chuyện khác nhau, "Điểm còn chưa có, đi đâu mà vào."

"Dù sao cũng phải vào," Bà nội ở bên cạnh nói, "Bà đã nói với con rồi, con từ nhỏ đã ngơ ngơ, lên đại học rồi phải chú ý cao độ, đừng thấy con gái cái là theo đuổi, ông con không phải bảo gì mà không có tiếng nói chung gì đó à, con đã lên đại học rồi, cũng đừng vội, từ từ tìm xem ai có tiếng nói chung."

"...À." Phương Trì cất thang đi.

Lúc chuẩn bị đi ra, bà nội đập một cái lên lưng cậu: "Chỉ biết à à à, cũng chẳng biết nghe có lọt vào tai không."

"À." Phương Trì chạy ra khỏi nhà bếp.

"Thằng ranh con này sao lại ghét thế không biết!" Bà nội ở phía sau cười mắng một câu.

Lúc quay lại trên tầng, Tôn Vấn Cừ đã thay sang quần áo khác, đang dựa vào ghế xem gì đó.

Phương Trì đi tới nhìn, Tôn Vấn Cừ nhìn chính là tài liệu cậu mang từ trường về.

"Anh không làm việc của anh à?" Cậu nhẹ nhàng nắm mấy cái trên vai Tôn Vấn Cừ.

"Đêm mới có cảm hứng," Tôn Vấn Cừ cầm bút trong tay xoay xoay, "Tôi mới tiện tay lật qua, cậu nói đi đại học thể thao, tôi thấy cũng được."

"Học gì?" Phương Trì khom lưng ôm lấy vai hắn, "Cũng không có chuyên ngành leo núi."

"Giờ cậu leo núi không phải đã chuyên nghiệp lắm rồi à, thi đấu cũng giành được nhiều giải vậy rồi." Tôn Vấn Cừ dùng bút gõ lên tài liệu, "Cậu nên học gì đó liên quan nhưng có không gian phát triển lớn hơn một chút."

"Như là?" Phương Trì hỏi.

"Đây," Tôn Vấn Cừ dùng bút khoanh một vòng tròn trên tài liệu, "Chuyên ngành huấn luyện thể thao."

"Cái này thì sau này làm gì?" Phương Trì lại gần nhìn.

"Chính là kiểu như ở câu lạc bộ hay trường thể thao gì đó, huấn luyện viên cũng được, quản lý cũng được," Tôn Vấn Cừ nói, "Sau này nếu cậu muốn tự mình mở làm cũng không tệ."

"À." Phương Trì đáp một tiếng.

"À là có ý gì?" Tôn Vấn Cừ ngẩng đầu lên nhìn cậu.

"À chính là..." Ánh mắt Phương Trì rơi vào đường cong trên cổ Tôn Vấn Cừ, cùng với xương quai xanh vì tư thế cánh tay chống lên tay vịn ghế tựa mà nổi lên, "Chính là à."

Cậu không nhịn được mà đưa tay nhéo một cái lên xương quai xanh Tôn Vấn Cừ, rồi cúi đầu hôn xuống.

___________________________________________________________________________________________

*xá xíu:



*chương này để Phương Tiểu Trì xưng "em" vì fetish cá nhân của editor... chương sau sẽ bình thường (о""о)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play